*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bị úp nồi từ trên trời rơi xuống, Dư Tô bất đắc dĩ lắc đầu:
“Nhiệm vụ lần này rất kỳ quái. Chúng ta không thể dựa theo lẽ thường suy đoán. Thời điểm nhiệm vụ tuyên bố đã nhắc nhở các người chơi phải đồng tâm hiệp lực. Nhưng bây giờ giữa các người chơi lại xuất hiện…một Ngô Nhĩ không biết thật giả. Hiện tại tôi cũng bị hoài nghi.
Tiếp theo lại là ai đây? Đến cuối cùng có phải chúng ta sẽ hoàn toàn quên nhiệm vụ nhắc nhở, mỗi người đều nghi kị lẫn nhau hay không?”
“Nghe...cô nói như vậy...” Vinh Huy chậm rãi nói:
“Có lẽ, nhiệm vụ này...có quỷ quái...trộn lẫn, chính là cố ý....để làm...chúng ta...ngờ vực lẫn nhau, sau đó...liền không có biện pháp...hoàn thành nhiệm vụ.”
Nam què chân sửng sốt một chút, gật đầu:
“Cũng có khả năng.”
Hắn nhìn về phía Dư Tô:
“Nhưng tôi không phải vô căn cứ mà nghi ngờ cô. Tối hôm qua cô đích xác cùng Ngô Nhĩ ra ngoài. Về điểm này, chỉ sợ cô cần cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.”
Ngô Nhĩ kêu to:
“Mẹ nó! Đã nói tôi ngủ một mạch đến sáng, chỗ nào cũng chưa đi qua!”
Dư Tô nhìn Ngô Nhĩ, trầm giọng nói:
“Được rồi, đừng tiếp tục chủ đề căn bản không thể phân biệt rõ này nữa, quá lãng phí thời gian. Kế tiếp, vì hoàn thành nhiệm vụ, cũng vì tin nhắn nhiệm vụ đã nhắc nhở, tôi sẽ một năm một mười kể lại toàn bộ chuyện tôi trải qua tối hôm qua.”
Ánh mắt tất cả mọi người liền tập trung vào trên mặt Dư Tô, thấy Dư Tô thần sắc trầm trọng, đều lập tức nghiêm túc lên, không ai mở miệng nói gì nữa.
Dư Tô sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, liền bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc.
Thời điểm ngồi trên xe, nàng đã nghĩ tới, dựa theo biểu hiện của các người chơi hiện tại, bọn họ còn nhớ rõ đoạn ký ức lúc đào ra thi thể Ngô Nhĩ, nhưng lại không nhớ rõ đã từng đào ra thi thể Lý Nhị. Nói cách khác, bọn họ chỉ có một trong ba đoạn ký ức, không có đoạn về Lý Nhị.
Mà ở đoạn ký ức thứ nhất, các người chơi khác đều đang ngủ, chỉ có Lý Vân cùng Dư Tô tỉnh dậy đi tìm manh mối. Tuy nhiên sau đó Lý Vân lưu lại chòi gà đào huyệt, chỉ có Dư Tô một mình trở về phòng kêu người, sau đó nhìn thấy Ngô Nhĩ chết.
Cho nên, Dư Tô không thể không thuật lại tất cả chuyện nàng trải qua tối hôm qua, một điểm cũng không thể lược bỏ.
“…...Lúc ấy tôi rất nghi ngờ Ngô Nhĩ. Hắn tựa hồ cũng không sợ bị hoài nghi, cho nên mới gấp gáp khó dằn nổi mà cùng Đường Sam đi ra ngoài ngay trước mặt tôi.
Còn tôi, thứ nhất, đó mới chỉ là hoài nghi. Thứ hai, tôi muốn nhìn xem Ngô Nhĩ rốt cuộc có vấn đề hay không, bởi vậy không ngăn cản Đường Sam rời khỏi. Đoạn ký ức thứ ba thì mọi người đều nhớ rõ, tôi sẽ không nhiều lời.”
Dư Tô nói xong, ánh mắt đảo qua khuôn mặt từng người một, chờ bọn họ phản ứng.
Lại thấy tất cả đều là biểu tình kinh ngạc xen lẫn mê mang, tựa hồ đều lâm vào trầm tư, một hồi lâu cũng chưa ai mở miệng nói chuyện.
Dư Tô đợi vài phút. Lý Vân hỏi:
“Vì sao chỉ có mình cô trải qua nhiều chuyện như vậy?”
“……” Dư Tô bất đắc dĩ nhún vai:
“Đây cũng muốn biết.”
Ngô Nhĩ thề thốt: “Tôi thật sự trong sạch! Nếu tôi là quỷ, ban ngày ban mặt còn đứng ở chỗ này nói tào lao với mấy người sao?”
“Huynh đệ, đừng lấy cái này ra chống chế.” Trương Tam nói:
“Trước kia tôi cũng từng ban ngày ban mặt bị quỷ truy đuổi.”
Ngô Nhĩ thật là có mười cái miệng cũng giải thích không rõ, cuối cùng nhụt chí rống lên một tiếng:
“A!!! Tới đi, tùy tiện mấy người nghĩ thế nào! Lão tử một mình đi tìm manh mối!”
Hắn nói xong liền tức giận băng qua đường mòn vào rừng trúc, hướng về phía các khu nhà khác.
Dư Tô nhìn hắn đi xa, khẽ thở dài:
“Chúng ta cũng đi xem xét, đừng lãng phí thời gian.”
Vinh Huy hất cằm ám chỉ phía sau bọn họ. Các người chơi đang đưa lưng về phía bên kia lập tức quay đầu lại, liền thấy Mã Tứ cùng hai giám sát khác đang đứng ngoài cổng, vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm các người chơi.
Hiển nhiên, mấy ăn xin đứng chung một chỗ lén lút nói chuyện phiếm, ở trong mắt đám giám sát là cảnh tượng không tốt lắm.
Mọi người lục tục tản ra. Vinh Huy hướng tới đầu thôn. Nam què chân chống gậy đi cùng hắn.
Trương Tam ngẫm nghĩ, hạ thấp giọng nói:
“Đầu thôn có vài người già cùng trẻ con sinh sống. Tôi cũng chọn đi hướng đầu thôn.”
Dứt lời, hắn liền chống gậy đi theo nam què chân.
Dư lại Dư Tô cùng Lý Vân liếc mắt nhìn nhau, liền xoay người hướng về phía Ngô Nhĩ rời đi.
○●○○
Lý Vân rất ít nói. Dư Tô tuy rằng cùng Lý Vân sóng vai, một câu giao lưu cũng không có.
Khu nhà bên kia rừng trúc phi thường tồi tàn, nửa vách tường đều sập. Bên trong rõ ràng không có người ở. Hai người chỉ nhìn thoáng qua, liền tiếp tục đi tiếp về phía trước.
Lúc này, Dư Tô nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, liền thấy Mã Tứ đi theo bọn họ.
Đây là hiển nhiên, đám giám sát cho các ăn xin cơ hội ra ngoài đi lại, cũng vì giảm bớt khát vọng chạy trốn của bọn họ. Nhưng các người chơi vừa rồi tụ tập nói chuyện một hồi, sau đó lại chia làm 2 nhóm hướng về 2 hướng bất đồng, trong mắt đám giám sát chỉ sợ là bọn họ đang lên kế hoạch chạy trốn.
Bởi vậy, Mã Tứ không theo lại đây mới là lạ. Bên nhóm người của Trương Tam phỏng chừng cũng có giám sát đi theo.
Dư Tô thu hồi tầm mắt, tiếp tục tiến lên phía trước một đoạn, xa xa thấy được Ngô Nhĩ đang từ một căn nhà đi ra.
Hắn thấy Dư Tô cùng Lý Vân, cũng thấy Mã Tứ theo đằng sau, hơi ngừng bước chân, tựa hồ muốn nói gì, lại không nói ra, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Nói vậy, nơi này hẳn không có phát hiện gì. Nhưng Dư Tô đối với Ngô Nhĩ không thể trăm phần trăm tín nhiệm, rốt cuộc đêm qua hắn chính là một phần tử nguy hiểm.
Bởi vậy, Dư Tô vẫn ngừng lại trước căn nhà này, bước vào xem xét.
Lý Vân đứng ở cửa do dự một chút, tựa hồ không biết có thể tín nhiệm Dư Tô hay không. Cuối cùng Lý Vân lựa chọn không tin —— cũng bước vào.
Kết quả tìm xong căn nhà này cũng trong dự kiến, cái gì cũng không phát hiện.
Thời điểm hai người đi ra, Mã Tứ liền ở bên ngoài, mới vừa ném tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng đế giày dụi dụi.
Thấy hai người ra ngoài, Mã Tứ không nhịn được hỏi:
“Mấy người hôm nay làm cái gì? Đi khắp nơi lục lọi nhà người khác?”
Dư Tô cười: “Dù sao cũng không ai ở, nhàm chán liền tùy tiện vào xem mà thôi.”
Mã Tứ không tin tưởng câu trả lời của Dư Tô, cặp mắt như mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm nàng nói:
“Tốt nhất đừng chơi chiêu gì, nếu không……” Hắn kéo dài âm cuối, bởi vậy mà phần chưa nói ra càng khiến người ta sợ hãi.
Dư Tô mãnh liệt lắc đầu:
“Yên tâm, chúng tôi không ngu, chẳng lẽ chúng tôi còn có thể chạy nhanh hơn Minibus sao?”
Mã Tứ cười nhạo một tiếng, không nói nữa.
Dư Tô cùng Lý Vân lại đi tiếp. Tìm xong 2 khu nhà hoang, hai người thấy ở căn nhà nhỏ phía trước, Ngô Nhĩ đang cùng một bà lão trò chuyện.
Hắn nhìn thấy Dư Tô cùng Lý Vân, xa xa vẫy tay với bọn họ.
Thoạt nhìn là có phát hiện gì đó.
Dư Tô cùng Lý Vân không hẹn mà cùng tăng nhanh bước chân, mau chóng đi qua.
Bên ngoài căn nhà đắp bằng bùn đất này có một loạt hàng rào vây lên. Hiện cổng rào đang mở, bà lão ngồi ở trong sân, Ngô Nhĩ ngồi bên cạnh hỏi chuyện.
Thời điểm hai người đi qua, liền nghe được một bộ phận trong đó.
“…...Hắn chính là không biết cố gắng, luôn làm những chuyện hại người. Aiz~, chết cũng đáng!”
Ngô Nhĩ chờ hai người đi tới, bổ sung:
“Bà ấy đang nói con trai mình, mới chết năm ngoái.”
Bà lão nhìn thấy lại có người tới, liền chỉ băng ghế dài dưới mái hiên:
“Hai người tự đi bê ghế tới ngồi. Ta nhìn thấy mấy người rất nhiều lần, hôm nay đều rảnh rỗi lại đây sao?”
Lý Vân đi qua bê ghế. Dư Tô cười nói:
“Mấy ngày trước đi làm về quá mệt, hôm nay còn đỡ, liền ra tản bộ một chút.”
“Aiz~, xem ra mấy người cũng không dễ dàng.” Bà lão thở dài, đồng tình nhìn chỗ cánh tay trái bị mất của Dư Tô, thương hại nói:
“Mấy người hiện còn có thể dựa vào ăn xin kiếm cơm, sau này già rồi phải làm sao?”
Nghe giọng điệu của bà lão giống như cho rằng đám ăn xin này là tự tụ tập cùng nhau để đi ăn xin, mà không phải bị khống chế.
Có thể thời điểm những giám sát kia tới đây chính là nói với người trong xóm như vậy.
Ngô Nhĩ hỏi: “Mới nãy bà nói con trai làm chuyện hại người gì, cho nên mới chết phải không?”
Đây là chuyện thương tâm của người ta, nhưng cũng là vấn đề các người chơi cần thiết hỏi.
Bà lão rũ xuống mí mắt, trầm mặc trong chốc lát, mới trả lời:
“Nó đi theo một kẻ gọi là Trương Tam học thói hư tật xấu, cả ngày chỉ biết lêu lổng khắp nơi. Năm trước nó cùng Trương Tam vào thành phố, cả đêm không về. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trương Tam trở về báo…con trai ta say rượu ngủ trên đường cái, bị xe tải cán chết.”
Ba người chơi nghe đến cái tên “Trương Tam” đều đồng thời sửng sốt.
So với người con trai đã chết kia, điểm bọn họ càng chú ý hiển nhiên là “Trương Tam”.
Đây là trùng hợp sao? Hay là……
“Bà ơi, vậy Trương Tam...hiện tại thế nào?” Lý Vân mở miệng hỏi.
Bà lão nhìn Lý Vân một cái, lắc đầu:
“Trước đó không lâu cũng đã chết, nghe nói là ở bên ngoài cùng một đám người làm chuyện xấu, chọc tới bọn giang hồ…hình như gọi là Long ca gì đó, bị chém bằng dao đến chết.”
Đã chết? Còn dính líu đến “Long ca” mà đám người Lý Nhị liên tiếp nhắc tới……
“Bà còn nhớ rõ Trương Tam trông như thế nào không?” Dư Tô hỏi.
Bà lão hồi ức một chút, kỳ quái nhìn về phía nàng:
“Hỏi cái này làm gì?”
Dư Tô lung tung đáp:
“À! Cháu cũng quen biết một người gọi là Trương Tam, năm trước liền đột nhiên...mất liên hệ, không biết có phải cùng một người hay không?”
Cũng may đối phương cũng không đặc biệt để ý chuyện này, thực mau liền nói:
“Để xem...Lông mày của hắn vừa dày vừa thô. Đôi mắt không lớn. Mặt chữ điền, môi mỏng……Diện mạo phổ thông, không có gì đặc biệt.”
Nhưng cái diện mạo phổ thông này, đối với các người chơi mà nói đã đủ rồi.
Dư Tô liếc mắt nhìn Ngô Nhĩ một cái, lại nhìn sang Lý Vân, chỉ thấy biểu tình hai người đều thập phần ngưng trọng. Mà chính bản thân nàng chắc cũng không khác gì —— bởi vì người chơi Trương Tam, cũng có một khuôn mặt phổ thông như bà lão miêu tả.
Cho dù người có loại diện mạo này không ít, nhưng ở chỗ này, dưới tình huống này, cả tên lẫn diện mạo đều hoàn toàn khớp, liền không thể chỉ xem là trùng hợp.
Mà theo bà lão nói, Trương Tam trước đó không lâu đã sống sờ sờ bị chém chết. Vậy Trương Tam hiện tại xuất hiện ở đây lại là ai?
Lúc này, Ngô Nhĩ đưa mắt ra hiệu cho hai người, ý bảo đã đến lúc rời đi.
Ba người tạm biệt bà lão, lục tục ra cổng rào, nhìn đến Mã Tứ cách đó không xa, liền tạm thời không nói chuyện gì.
Mãi cho đến khi trở lại tòa nhà mà nhóm ăn xin ở, ba người đi về hướng đầu thôn bên kia vẫn chưa trở lại.
Nhóm người phía Dư Tô liền về phòng trước, lúc này mới thoát khỏi bị canh chừng, có thể thương lượng chuyện ban nãy.
Ngô Nhĩ kích động nói:
“Tôi rốt cuộc hiểu ra là sao rồi! Nhất định là như vậy!”
Dư Tô cùng Lý Vân đều nhìn hắn, không nói chuyện. Hắn cũng không chờ được ai hỏi, liền nói tiếp:
“Mỗi đêm đều sẽ có manh mối bất đồng, kẻ địch bất đồng. Manh mối tối hôm qua nhiệm vụ cho các người là thi thể giả của tôi. Nếu trước khi Đường Sam chết, các người tìm được nó, liền biết kẻ địch đêm đó là ai, Đường Sam cũng tránh khỏi cái chết.
Manh mối hôm nay chính là bà lão kia. Thứ bà ấy nói là về kẻ địch đêm nay của chúng ta - Trương Tam! Hiện tại chúng ta đã biết. Chỉ cần buổi tối đề phòng Trương Tam, chúng ta sẽ không phải chết!”
Dư Tô thầm nghĩ, suy đoán của Ngô Nhĩ cùng nàng là giống nhau, phỏng chừng Lý Vân cũng nghĩ như vậy.
Nàng ngẫm nghĩ, hỏi:
“Như vậy, có cần nói cho Vinh Huy với nam què chân biết manh mối này hay không?”
Vừa rồi còn vô cùng kích động, Ngô Nhĩ lập tức bình tĩnh lại, rũ mí mắt cau mày trầm tư.
Mà Lý Vân lại ở thời điểm này mở miệng:
“Không thể nói.”
Dư Tô gật đầu, nhìn về phía Lý Vân:
“Tôi đồng ý. Tự bọn họ phát hiện thì thôi. Nếu bọn họ không phát hiện, chúng ta cũng không thể nói.”
Dựa theo kinh nghiệm từ các nhiệm vụ trước, ban đêm khẳng định có người chết, trừ phi giống lần chơi Bút Tiên, dùng một NPC phù hợp để chết thay cho người chơi. Nhưng ở chỗ này tựa hồ không có quy tắc đó, cho nên bị chết chỉ có thể là người chơi.
Nếu tất cả các người chơi đều biết người có vấn đề là Trương Tam, chỉ sợ vẫn không có ai chết. Đến lúc đó, có lẽ trong nhiệm vụ sẽ xuất hiện càng nhiều tầng ảo cảnh hơn so với tối hôm qua.
Hơn nữa, Vinh Huy và nam què chân không biết chuyện, thì tỷ lệ bọn họ tử vong sẽ lớn hơn. Nhóm người phía Dư Tô tương đối đã có phòng bị, đương nhiên sẽ an toàn hơn.
“Vậy không nói.” Ngô Nhĩ hạ quyết định:
“Chúng ta cũng đừng biểu hiện quá rõ ràng, nên hành xử với Trương Tam thế nào thì vẫn là thế đó, chỉ là không thể đơn độc ở cùng hắn.”
Hắn nhìn Dư Tô: “Ấn theo lời cô nói, tối hôm qua cô cũng đơn độc cùng thứ giả dạng tôi ở cùng nhau, chẳng qua thời gian rất ngắn.
Đường Sam sau khi cùng nó ra ngoài, cũng qua một hồi lâu mới phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi chết. Cho nên tôi cảm thấy, con quỷ kia muốn gϊếŧ người không chỉ đơn giản là tìm cách dụ người đi cùng nó.
Nếu đơn độc ở cùng Trương Tam trong thời gian ngắn khoảng hai ba phút hẳn là không thành vấn đề. Tóm lại, có thể không cần đơn độc hành động liền tận lực né tránh.”
Dư Tô gật đầu, đang muốn nói chuyện, bỗng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Vinh Huy là người đầu tiên tiến vào, theo sau hắn là Trương Tam, cuối cùng là nam què chân.
Sau khi 3 người tiến vào, Ngô Nhĩ lập tức hỏi một câu:
“Thế nào, phát hiện gì không?”
Vinh Huy lắc đầu. Trương Tam nói:
“Không có, những nơi có thể tìm đều đã tìm qua, cũng hỏi thăm không ít người, nhưng chưa phát hiện được gì. Bên mấy người thì sao?”
Ngô Nhĩ nhún vai: “Nếu có phát hiện, chúng tôi liền không phải nhụt chí ngồi ở chỗ này.”
Nghe bọn họ đối thoại, trong lòng Dư Tô bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ. Có lẽ hiện tại hai bên đều đang giấu diếm lẫn nhau cũng không chừng?
●○●○
Thời điểm đêm tối một lần nữa buông xuống. Từng người ngồi ở vị trí của mình, đều không ngoại lệ nỗ lực mở to mắt, không muốn ngủ.
Nhưng sau khi nam què chân nhịn không được phát ra tiếng ngáp đầu tiên, những người khác cũng theo sau ngáp liên miên. Không bao lâu, cơn buồn ngủ liền đánh úp lại.
Kỳ thật ở ngày thường, nếu hạ quyết tâm thức đêm, chỉ cần đứng lên đi đi lại lại, chịu đến hừng đông vẫn có thể. Nhưng lúc này đây, mặc dù các người chơi đều ở trong phòng đi vài vòng, cũng vẫn nhịn hết nổi, lục tục nằm lên chiếu ngủ.
Trước khi Dư Tô đi vào giấc ngủ, nhìn Lý Vân bên cạnh đã ngủ, thầm nghĩ trong lòng, có lẽ đây là quy tắc cưỡng chế của nhiệm vụ, ai cũng chống cự không được.
Lúc này đây, Dư Tô lại bị đánh thức. Người đánh thức nàng là nam què chân nằm bên trái.
Lúc nàng tỉnh lại, những người chơi khác đều đã tỉnh.
Trương Tam chống gậy đứng cạnh cửa, hạ thấp giọng nói:
“Thừa dịp hiện tại, chúng ta nhanh đi tìm manh mối.
Cái nhiệm vụ khỉ gió này! Đến đêm thứ hai mà vẫn không có chút đầu mối nào!”
Ngô Nhĩ hỏi:
“Còn có thể đi chỗ nào nữa! Tối hôm qua không phải mấy người đã tìm khắp nơi này rồi sao?”
“Không, còn chỗ chưa tìm.” Nam què chân nói:
“Phòng ngủ của Lý Nhị cùng Lưu Ngũ, tối hôm qua chúng ta căn bản không có biện pháp đi vào. Hôm nay đổi thành đám người của Mã Tứ trông coi chúng ta. Nhưng 3 người bọn họ chia ra ngủ hai phòng, gian của Lưu Ngũ trống không.”
Sáu người liền cùng nhau ra cửa, lén lút băng qua giếng trời ở trung gian, bước lên thềm đá, đi tới phòng ngủ của Lưu Ngũ.
Trong hai gian phòng liền nhau bên cạnh truyền đến hai tiếng ngáy, cùng một tiếng nghiến răng.
Ngô Nhĩ dẫn đầu hướng về phía cửa phòng Lưu Ngũ đi tới. Lý Vân theo sau, Dư Tô cũng đuổi kịp.
Chờ bọn họ đẩy cửa vào, lập tức liền biết vì sao ba người kia tình nguyện chen chúc trong hai gian phòng cũng không chịu ngủ nơi này ——
Phòng của Lưu Ngũ cực thối. Cho dù hiện hắn không ở nơi này, toàn bộ phòng tràn ngập một mùi hôi chân nồng nặc. Dư Tô vừa bước vào đã bị mùi ập vào khoang mũi đến mức phải trực tiếp nín thở, hận không thể lập tức chạy ra ngoài.
Lý Vân ở đằng trước duỗi tay bịt kín mũi. Ngô Nhĩ nói:
“Mọi người ngửi thấy không? Trong này hình như có một loại mùi hôi khác.”
Dư Tô nghẹn khí, lại không ra nàng sẽ bị thiếu khí oxy mà chết.
Dư Tô ra cửa hít không khí, thời điểm quay trở vào mới nhìn thấy cạnh cửa bày la liệt mấy đôi giày hôi thối, liền chạy nhanh vào cầm một bộ quần áo Lưu Ngũ thảy trên giường, bao lấy mấy đôi giày đó ném ra ngoài.
Sau một lát, mùi hôi chân dần dần tản ra. Loại mùi hôi trong miệng Ngô Nhĩ cũng dần dần rõ ràng, giống như mùi chuột chết kẹt ở đâu đó rất nhiều ngày, cũng không dễ ngửi hơn mùi hôi chân bao nhiêu.
Ngô Nhĩ một bên hếch mũi lên ngửi, một bên đi lại khắp phòng, cuối cùng ngừng ở mép giường, ngồi xổm xuống ngửi dưới đế giường, nhỏ giọng nói:
“Mùi chính là từ chỗ này tới!”
Đúng lúc này, có người từ phía sau vỗ vỗ bả vai Dư Tô.
Dư Tô quay đầu, liền thấy Trương Tam.
Đối phương ra hiệu một ánh mắt với nàng, còn liếc sang hướng Ngô Nhĩ vài lần, hạ giọng hỏi:
“Buổi chiều cô đi cùng hướng với Ngô Nhĩ, có phát sinh tình huống gì không?”
Dư Tô lắc đầu: “Tạm thời không có.”
Trương Tam "A!" một tiếng, không nói nữa.
Lúc này, Ngô Nhĩ cùng Vinh Huy cùng nhau kéo một bao bố không biết bọc thứ gì từ dưới giường ra, mùi hôi kia cũng càng lúc càng hăng.
Dư Tô chịu đựng mùi hôi, tiến lại gần một chút, thấy Ngô Nhĩ cùng Vinh Huy chậm rãi mở ra bao bố.
Ngay sau đó, Ngô Nhĩ “F*ck!” một tiếng, lập tức lùi lại vài bước.
Những người khác cũng đồng thời thấy rõ thứ bên trong.
Đó là một đống bộ phận cơ thể người đã cực kỳ hư thối. Bên trong có chân, có cánh tay, cũng có thân người.
Dư Tô liếc mắt một cái liền thấy được trong đó có một cánh tay đeo đạo cụ đồng hồ của nàng.
Cái này đại biểu cho việc cánh tay đã hư thối khiến người ta buồn nôn kia...chính là tay trái của nàng?
Một loại cảm giác phi thường không thoải mái nháy mắt lan tràn khắp toàn thân. Dư Tô lại nghe nam què chân run rẩy nói một câu:
“Con mẹ nó! Đó là chân của lão tử sao?!”
Dư Tô xoay người ra cửa, đứng bên ngoài hít sâu vài cái, cầm lên cây chày gỗ dựa vào góc tường mà đám giám sát dùng để đánh bọn họ, quay trở lại.
Nàng dùng chày gỗ khều ra cánh tay trái của mình, thật cẩn thận thu hồi cái đồng hồ phía trên.
Lúc này, Trương Tam thúc giục:
“Nhanh lật qua cỗ thi thể kia nhìn xem là ai.”
Ngô Nhĩ không muốn động vào, rốt cuộc trước mặt chính là loại thi thể đã quá mức thối rữa, đến nỗi chạm vào là có thể phân rã.
Lý Vân bước nhanh tới, nhìn thoáng qua Dư Tô. Hai người đối diện nhau nắm một góc bao, dùng sức lắc một chút. Cỗ thi thể đặt trong đống tứ chi kia liền chuyển mặt qua ——
Đó là một khuôn mặt đã hư thối cơ hồ nhìn không ra nguyên bản. Dư Tô nhìn chằm chằm một hồi lâu, rốt cuộc mới nhận ra.
Quả nhiên là Trương Tam.
Cho dù thi thể này không thiếu tay thiếu chân, nhưng nó chính là có khuôn mặt giống hệt Trương Tam. Tuy rằng gương mặt này đã có chút khó có thể phân biệt, nhưng Dư Tô vào ban ngày sớm biết sự tình của Trương Tam, lúc này nhìn thấy thi thể, tự nhiên phản ứng đầu tiên chính là dùng mặt của Trương Tam đối lập.
Phía sau truyền đến tiếng hút khí. Dư Tô quay đầu, thấy Trương Tam sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm thi thể của mình, môi run lẩy bẩy, sau đó la lên một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
Nhưng chân hắn hành động không tiện, cho dù là “chạy”, tốc độ cũng không được như người thường. Vì thế trước khi ra khỏi cửa, hắn bỗng nhiên dừng lại, đưa lưng về phía mọi người trong phòng, lẳng lặng chừng nửa phút.
Trương Tam ném gậy gỗ trong tay xuống mặt đất, chậm rãi quay đầu. Khóe miệng mất tự nhiên mà giật giật vài cái, tiếp đó phi nhanh về phía trước, vươn tay ôm chặt Ngô Nhĩ!
Ở thời điểm Ngô Nhĩ còn chưa kịp phản ứng, Trương Tam trực tiếp thọc tay về phía trước ngực Ngô Nhĩ. Năm ngón tay kia tựa như những lưỡi dao sắc bén, thế mà lại có thể xuyên thấu vào huyết nhục của Ngô Nhĩ!
Nhìn như Trương Tam muốn ở lúc Ngô Nhĩ còn sống sờ sờ móc tim hắn ra!
Trong chớp nhoáng, nam què chân hét lên một tiếng,
dùng gậy gỗ trong tay làm vũ khí, tay chống vào thành giường, thọc gậy vào mặt Trương Tam!
Trương Tam phát ra một tiếng kêu quái dị. Đầu gậy gỗ đã chọc vào hốc mắt trái của hắn.
Hắn lập tức buông lỏng Ngô Nhĩ, trong tiếng kêu chói tai hóa thành một sợi khói đen, đột nhiên biến mất trước mặt mọi người.
Cùng thời điểm Trương Tam biến mất, trong lòng Dư Tô hơi trầm xuống, lông mày nhăn thành một đống.
Không đúng, nhiệm vụ không thể đơn giản như vậy……Nhất định còn có chuyện gì phát sinh.