*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không cần một lần gọi tới nhiều người như vậy.” Phong Đình ở đầu bên kia điện thoại nói:
“Ấn theo tình huống trước mắt, một đêm Từ Oánh chỉ có thể gϊếŧ một người, huống hồ hiện tại cũng không có thời gian tìm toàn bộ người tới.”
“Ra vậy.” Dư Tô nói:
“Tóm lại, chỉ cần có thể tìm tới một NPC trong đó, thời điểm chúng ta chơi Bút Tiên sẽ không phải chết. Trước mắt, NPC dễ dẫn qua nhất chính là quản lý ký túc xá nữ. Hai người hiện đang ở đâu? Bây giờ tôi đi tìm hai người hay ở ký túc xá đợi?”
Phong Đình trầm ngâm một lát, đáp:
“Đi căn tin ăn cơm, hiện tại còn sớm, nếu đã biết nên làm thế nào, thì không cần sốt ruột.”
“Được rồi.” Dư Tô lên tiếng, đang muốn cúp điện thoại, di động lại truyền đến thanh âm của Phong Đình:
“Chờ chút, trước khi đi ra, cô đã tìm hết toàn bộ căn phòng kia rồi sao?”
Dư Tô sửng sốt, dừng lại bước chân, quay đầu, vừa chạy trở về vừa nói:
“Không có, tôi lập tức trở về!”
Lần này nàng thật sự làm sai.
Tìm được manh mối xong nhất thời cao hứng, trực tiếp chạy ra, trong phòng đích xác còn có chỗ chưa tìm. Lúc nãy, nàng chỉ tìm hai cái bàn gần cửa. Hai cái dựa ban công là Ngô Băng phụ trách. Ở thời điểm nàng tìm được di thư, Ngô Băng đang kiểm tra một cái bàn cuối cùng.
Tuy rằng Dư Tô vẫn luôn chú ý hướng đi của Ngô Băng, nhưng rốt cuộc không tận mắt quay qua nhìn.
Cho dù khả năng nơi đó còn manh mối khác cực kỳ thấp, nhưng nàng thật không nên trực tiếp chạy ra. Lỡ như còn có gì chưa phát hiện thì sao? Lỡ như thân phận của Ngô Băng không đơn giản, cố ý che giấu manh mối thì sao? Một sai lầm nhất thời liền sẽ ra một mạng người! Sao đầu óc nàng lại đột nhiên ngắn lại như vậy!
Cũng may nàng chưa đi xa, thậm chí còn chưa xuống lầu ba.
Dư Tô cũng không bởi vì sốt ruột liền chạy thục mạng vào, ngược lại giảm nhẹ bước chân, càng tới gần căn phòng càng tay chân nhẹ nhàng, tận lực không phát ra bất luận động tĩnh gì.
Mà lúc nàng lần nữa trở lại trong phòng, Ngô Băng mới xem xong bức di thư kia, đang gấp nó lại bỏ vào túi áo.
Vị trí Ngô Băng đứng vẫn là chỗ trước đó, thoạt nhìn hoàn toàn không hề di chuyển.
Nhìn thấy Dư Tô quay lại, Ngô Băng mỉm cười. Sắc mặt tái nhợt khiến thời điểm nàng cười rộ lên có vài phần chọc người thương tiếc:
“Sao trở lại rồi?”
Dư Tô cũng cười:
“Đột nhiên nhớ tới, nơi này còn chưa tìm xong.”
Ngô Băng gật đầu:
“Tôi còn một ngăn kéo chưa tìm. Ngoài ra, bởi vì không dịch được hai cái bàn này, cho nên còn chưa xem. Cô trở về vừa vặn, có thể giúp tôi cùng nhau chuyển cái bàn ra ngoài.”
Dư Tô nhìn hướng vào bên trong. Tầm mắt rơi xuống trên mặt đất bám đầy bụi.
Chỉ thấy trên mặt đất có một vài dấu chân hỗn độn, nhưng cũng không có dấu vết cái bàn bị dịch chuyển, này đủ để chứng minh vừa rồi Ngô Băng đích thực không dịch ra cái bàn.
“Kỳ thật, cô không cần phòng bị như vậy.” Ngô Băng đột nhiên nói.
Dư Tô kinh ngạc nhìn về phía Ngô Băng, nghe Ngô Băng tiếp tục nói:
“Tôi và các người đều giống nhau, muốn sống sót, hơn nữa so các người càng hiểu rõ tử vong có bao nhiêu đáng sợ. Cho nên ở thời điểm bất đắc dĩ, tôi sẽ gϊếŧ người. Nhưng hiện tại, chúng ta đã tìm được manh mối mấu chốt, tôi sẽ không lại làm cái gì.” Nàng vừa nói vừa duỗi tay vỗ vỗ túi áo cất di thư.
Dư Tô cười cười, không tỏ ý kiến. Nàng đi tới hai cái bàn dựa ban công kia, kéo ra từng ngăn kéo một, cẩn thận quan sát lớp bụi đóng bên trong, cho đến khi xác định chỗ này trước đó đích thực không có đặt thứ gì, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong ngăn kéo có một tầng bụi mỏng, dùng ngón tay sờ một chút là có thể để lại dấu tay, nếu đã từng để đồ vật, liền sẽ xuất hiện một dấu vết trống không bị bám bụi, nhưng hiện tại không có.
Vốn dĩ có thể phát hiện một manh mối ở chỗ này liền rất khó khăn. Tỷ lệ xuất hiện 2 manh mối cùng lúc cực kỳ nhỏ. Dư Tô là bởi vì đi nhầm một bước mới không yên lòng. Còn may, bài học lúc này không bắt nàng phải trả một cái giá lớn không thể vãn hồi.
Ngô Băng đi tới, cùng Dư Tô kéo ra ngăn tủ còn lại, vẫn không phát hiện manh mối gì.
Hai người liền rời khỏi ký túc xá, hướng xuống dưới lầu.
Đến đại sảnh tầng trệt, Dư Tô nhìn lướt qua phòng quản lý, liền thấy dì quản lý ký túc đang ngồi trên ghế, cúi đầu an tĩnh thêu bức tranh chữ thập kia.
Hình thêu trên tranh là loại mấy năm gần đây được các bà nội trợ rất yêu thích: “Gia Hòa Vạn Sự Hưng”.
Bước chân Dư Tô khựng lại một chút. Nhìn bộ dáng trầm mặc nghiêm túc kia của quản lý ký túc, tâm tình nàng có hơi phức tạp.
Trên người quản lý ký túc là bộ quần áo giá rẻ bày bán đầy ở chợ. Tóc đã lấm tấm hoa râm. Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn cùng tàn nhan, vừa nhìn liền biết không hề bảo dưỡng. Hiển nhiên, nửa đời của người này chưa từng trải qua tháng ngày sung túc nào.
Toàn bộ hy vọng của người phụ nữ này đều gửi gắm vào con trai mình, nỗ lực tạo điều kiện tốt nhất cho con, chẳng sợ con trai cảm thấy công việc của mình là mất mặt xấu hổ, vẫn như cũ yêu thương đứa con này. Thậm chí bức tranh chữ thập trong tay bà ta cũng không phải tính toán thêu xong treo lên phòng khách nhà mình, mà là cầm đi bán lấy tiền dành dụm, đến mùa đông có thể mua cho con trai vài cái áo lông mới……
Dư Tô thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Kỳ thật, có đôi khi nhân chứng không chịu đứng ra làm chứng, cũng là vì có khó xử riêng. Nhà người ta là cán bộ cấp quốc gia, một quản lý ký túc nhỏ bé, trừ bỏ đáp ứng điều kiện của đối phương, còn có thể làm thế nào? Rất nhiều thời điểm, chuyện xảy ra không phải trắng đen phân minh.
Nếu không đáp ứng, chỉ sợ không những chính quản lý ký túc chịu uy hϊếp, ngay cả con trai âu yếm của mình cũng đừng nghĩ có ngày lành. Đối phương hoàn toàn có thể dùng tiền đồ của con trai mà uy hϊếp bà ấy. Nhưng chuyện như vậy, quản lý ký túc tuyệt sẽ không nói, để tránh con trai mình cảm thấy áy náy.
Xét đến cùng, vụ việc này nên trách nhất hẳn là những người đương quyền cấu kết với nhau làm chuyện xấu, mà không phải tiểu nhân vật thấp đến bụi bặm như quản lý ký túc.
Nhưng mà Từ Oánh đã biến thành oan hồn, sẽ không nghe bọn họ giảng đạo lý. Nếu không thể mang đến một NPC Từ Oánh muốn gϊếŧ chết, như vậy bị chết sẽ là người chơi bọn họ. Nên đương nhiên, đành phải để cho người khác chết.
Gần đến 7 giờ tối, căn tin thưa thớt người rất nhiều. Dư Tô đi đến trước cửa căn tin, liền thấy những người khác sớm tới trước nàng.
Phong Đình đã nói phát hiện của Dư Tô cùng Ngô Băng ở ký túc xá nữ cho những người khác, bao gồm Chung Liêm, cho nên lúc này biểu tình của họ đều nhẹ nhàng không ít. Nhìn thấy Dư Tô lại đây, Vương Đại Long liền cười với nàng:
“Được lắm, lần này cô lập công lớn.”
Dư Tô lắc đầu, liếc mắt nhìn Ngô Băng, trầm giọng nói:
“Người lập công là Ngô Băng mới đúng.”
Là Ngô Băng gϊếŧ Mã Duy Duy mới cho các người chơi được thêm một gợi ý, tìm ra manh mối mấu chốt này. Tuy rằng nói như vậy không tốt lắm, nhưng Mã Duy Duy chết, đích xác mang đến trợ giúp rất lớn cho các người chơi còn lại.
Dư Tô không làm được giống Ngô Băng chủ động đi gϊếŧ người chơi khác, nhưng nàng cũng không có tư cách cùng lập trường chỉ trích Ngô Băng.
Trước đó, Dư Tô đã đọc rất nhiều bài viết chia sẻ kinh nghiệm trên diễn đàn. Từ trải nghiệm của các người chơi khác, nàng biết trong nhiệm vụ dạng người gì cũng có thể gặp, mà như Ngô Băng kỳ thật không ít. Đây chẳng qua là lần đầu tiên nàng gặp được mà thôi, theo số lần nhiệm vụ gia tăng, càng về sau sẽ càng gặp nhiều.
Cho dù Ngô Băng có không từ thủ đoạn thế nào, thành quả nàng mang đến lại rất rõ ràng. Những người khác không phải cũng theo đó hưởng thụ thành quả sao? Nếu Ngô Băng không gϊếŧ Mã Duy Duy, các người chơi nhất định sẽ còn mất nhiều công sức mới nghĩ đến việc đi tìm căn phòng ký túc xá kia. Bởi vì đó đã là vụ án 3 năm trước, ai nghĩ sau 3 năm còn có thể ở tại căn phòng đó tìm được manh mối đâu?
Bởi vậy, trừ phi Ngô Băng động đến Dư Tô hoặc là đồng đội của Dư Tô. Nếu không, Dư Tô thật sự không thể vì Ngô Băng gϊếŧ Mã Duy Duy liền đối với Ngô Băng thế nào, nhiều lắm là càng thêm phòng bị mà thôi.
Vương Đại Long nói:
“Chúng ta ăn cơm trước, sau đó phân ra gọi điện cho người mình cần gọi, lừa bọn họ tới trường học đã rồi tính.”
Bạch Thiên vẫn luôn không nói gì đột nhiên hưng phấn lên:
“Nếu bọn họ không tới, chúng ta liền đi bắt cóc!”
“……”
Dư Tô thầm nói, thật may vị này là đồng đội, không phải kẻ địch.
Bọn họ cùng đi mua cơm, Ngô Băng xếp hàng ở cuối cùng, trở về chậm hơn một chút.
Trước khi Ngô Băng trở về, Dư Tô ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Chung Liêm cười hỏi:
“Lúc ở ký túc xá nữ tìm manh mối, Ngô Băng có nói với tôi anh là bạn trai, không phải thật chứ?”
Chung Liêm mới vừa ăn một ngụm cơm lập tức phun ra:
“Không, đương nhiên không phải…sao có thể?!”
Dư Tô cười híp mắt, không nói nữa, cúi đầu ăn cơm.
Câu trả lời của Chung Liêm đã xác minh suy đoán của nhóm Dư Tô. Hắn cùng Ngô Băng quả nhiên là tổ đội. Nếu hai người bọn họ không quen biết, Chung Liêm theo bản năng trả lời sẽ không phải thế này.
Bởi vậy, cộng thêm Mã Duy Duy cùng Vệ Nghị đã chết, số lượng người chơi trong nhiệm vụ này ngay từ đầu chỉ có 4 người. Nhiệm vụ 4 người, liền đại biểu độ khó kỳ thật không cao.
Bất quá, độ khó nhiệm vụ sẽ căn cứ vào nhân số mà phát sinh biến hóa. Ngay từ đầu nếu chỉ có 4 người đi vào, có khả năng ở đêm đầu tiên căn bản sẽ không có người chết.
Lúc Ngô Băng bưng khay cơm đi tới, Chung Liêm đưa mắt với Ngô Băng, ý bảo những người khác đại khái đã biết bọn họ là đồng đội.
Căn tin không có nhiều người. Các người chơi liền vừa ăn cơm vừa thương lượng hành động kế tiếp.
Đầu tiên, mục tiêu đêm nay chỉ có thể là quản lý ký túc xá nữ vốn dĩ liền ở trong trường học. Chuyện này cần dựa vào Chung Liêm đi đem người lừa tới. Hắn là "con trai" của quản lý ký túc, nói cái gì bà ấy đều sẽ nghe. Đương nhiên, nếu muốn tìm lý do kêu đối phương nửa đêm đến khu dạy học, vẫn yêu cầu suy nghĩ một chút.
Bạch Thiên chỉ vào Chung Liêm nói:
“Tôi có thể cầm dao đặt trên cổ hắn, uy hϊếp bà ta tới.”
“……”
Dư Tô gật đầu: “Ý kiến hay.”
Vương Đại Long giật giật khóe miệng:
“Chỉ sợ cậu muốn trực tiếp cắt xuống hơn đi?”
“Không, tôi không nghĩ như vậy.” Bạch Thiên dùng sức xé một khối thịt gà, bỏ vào miệng chậm rãi nhấm nuốt, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Chung Liêm.
Chung Liêm cảm giác cánh tay nổi lên một tầng da gà, theo bản năng sờ sờ tay, ho nhẹ một tiếng nói:
“Hẳn là rất dễ, tôi tự làm được, không cần ai hỗ trợ.”
Phong Đình buông cái muỗng, cầm một mảnh giấy ăn lau khóe miệng, nói với Dư Tô:
“Ăn xong rồi? Cùng tôi ra ngoài một chút.”
Dư Tô sửng sốt, đứng dậy theo hắn ra ngoài.
Bên ngoài căn tin có đặt một vài cái ghế dài. Hai người đi đến một cái trong đó ngồi xuống. Phong Đình mới hỏi:
“Sau khi trở về không phát hiện gì sao?”