Năm nữ tử trong tiệm cắt tóc Nhạc Nhạc lúc trước cũng không tận mắt nhìn thấy cái xác bị băm thây kia. Trước lúc mọi chuyện phát sinh, bọn họ đã bị Vương Như đuổi lên lầu một. Thời điểm Vương Như cùng bạn bè của mình ở tầng trệt hành hạ cô bé kia, bọn họ có nghe được tiếng kêu thảm thiết, nhưng không ai dám đi xuống can ngăn.
Lúc ấy, bọn họ tưởng rằng cô bé kia chỉ giống như bọn họ, bị Vương Như giáo huấn một trận là xong, thậm chí còn thầm hâm mộ.
Trong lòng bọn họ đều có cùng suy nghĩ, tuy rằng cô bé này bị Vương Như khi dễ thành như vậy, nhưng ăn đòn xong vẫn được thả về nhà, so với bọn họ tốt hơn rất nhiều. Ai cũng không ngờ Vương Như lại làm chết người. Sau đó từ trong buồng vệ sinh truyền đến từng tiếng chặt chém nặng nề, bọn họ cũng không liên tưởng đến đám người của Vương Như đang tiến hành chuyện khủng bố như vậy.
Từ ngày đó, Cẩu Lị cứ biểu hiện kỳ quái, giống như cất giấu tâm sự gì, cả ngày đều thất thần, sắc mặt cũng rất khó coi, giống như bị dọa kinh hồn táng đảm. Một kỹ nữ có quan hệ tương đối tốt với Cẩu Lị trong số bọn họ liền hỏi thăm vài câu. Cẩu Lị lỡ miệng, bọn họ mới biết được.
Bởi vì không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe Cẩu Lị sơ lược kể lại, cho nên ấn tượng của bọn họ đối với chuyện này không tính là rất sâu. Hơn nữa, không biết có phải vì sợ bọn họ nói cho khách nghe hay không. Dần dần, các kỹ nữ đều lục tục bị điều chuyển tới cửa tiệm cắt tóc hiện tại.
Ở đây hơn một năm, sự kiện kia đã sớm bị bọn họ cho vào quên lãng, cho đến hiện tại...
Nghe thấy vừa rồi đám người Lưu Mãng nhắc đến việc ma quỷ lộng hành, sắc mặt của năm nữ tử đều có chút khó coi. Bất quá, chuyện này không có quan hệ với bọn họ.
Bọn họ không có gϊếŧ người, cũng không phải đồng lõa, bởi vậy tuy rằng sợ hãi, nhưng không tới mức khủng hoảng. Thậm chí trong lòng còn thầm vui vẻ, nếu vong hồn của cô bé kia gϊếŧ hết đám người của Lưu Mãng cùng Vương Thu Mai, bọn họ có phải sẽ thoát được khỏi nơi này hay không? Khát vọng chạy trốn đã đánh mất không còn một mảnh, hiện tại lại một lần nữa bùng cháy mãnh liệt.
Lưu Mãng tựa hồ nhìn ra tâm tư của các kỹ nữ, sắc mặt âm trầm đứng lên, lạnh lùng nói:
"Đều cút lên lầu đi."
Năm nữ tử không dám cãi lời, vội vàng xoay người lần lượt leo lên cây thang, quay trở lại gác xép.
Các người chơi cũng một lần nữa bị đuổi vào phòng. Lần này, Dư Tô được nhốt cùng với những người khác, vừa vào cửa liền nhìn thấy thi thể của Vi Vi trên mặt đất. Khuôn mặt người chết còn mang theo hoảng sợ.
Không biết trước khi chết, Vi Vi đã nhìn thấy gì, bị dọa đến mức hai mắt sắp lồi ra ngoài. Khuôn miệng mở cực kỳ lớn, có khả năng lúc ấy Vi Vi đã phát ra tiếng thét chói tai, chẳng qua tất cả những người khác đều không nghe được.
Yến Yến còn bị nhốt ở phòng bên cạnh, cho nên trong phòng bên này chỉ dư lại các người chơi.
Tính thêm Dư Tô, tổng cộng có sáu người.
Sau khi bị nhốt vào trong phòng, bọn họ tạm thời đều không lên tiếng, không hẹn mà cùng tự tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu trầm mặc suy tư.
Dư Tô dựa vào một góc tĩnh tâm. Nàng cần suy xét lại nhiệm vụ một lần từ lúc bắt đầu tới giờ.
Ngày đầu tiên giải đề, đề mục của các người chơi phần lớn đều không khó, giống như Nhụy Nhụy, chỉ là lựa chọn có muốn chạy trốn hay không. Về sau nam để râu cùng Nguyệt Nguyệt có chung một đề mục. Nam để râu tuy rằng bị thương, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, còn Nguyệt Nguyệt là tự mình nâng độ khó nhiệm vụ lên cấp bậc địa ngục.
Mà đề mục của Dư Tô chính là vào nửa đêm đến buồng vệ sinh chắp vá thi thể. Lúc ấy nhìn như nguy hiểm, nhưng kỳ thật trừ bỏ ghê tởm, cái gì cũng chưa phát sinh. Chẳng qua, "Cẩu Lị" đứng trước cửa phòng nàng lúc ấy rốt cuộc là ai?
Đề mục của Dư Tô ngày hôm sau mới thực sự nguy hiểm. Lúc ấy nàng kỳ thật còn không biết thi thể trong phòng vệ sinh có lai lịch gì, chỉ dựa vào suy đoán của mình chọn B, còn Nhụy Nhụy thì lựa chọn A.
Mặc dù thoạt nhìn cũng không sai, nhưng hôm nay, sau khi biết được lai lịch của thi thể, Dư Tô mới hiểu được nguyên nhân dẫn đến cái chết của Nhụy Nhụy.
Lựa chọn của Nhụy Nhụy thoạt nhìn an toàn nhất, nhưng ngay đêm đó nàng liền chết ở trên giường. Việc này đã gõ vang một hồi chuông cảnh báo, nhắc nhở Dư Tô không thể chỉ xem mặt ngoài của đề mục.
Dư Tô thật sự cảm thấy có chút may mắn. Cũng may sau khi do dự, nàng lựa chọn B, nếu không người chết đêm đó chỉ sợ chính là nàng.
Mặt khác...thủ pháp tử vong của Nhụy Nhụy thoạt nhìn thật sự rất giống hành vi của con người, nhưng hiện tại, kết hợp với tin tức vừa có được, Dư Tô tuyệt đối khẳng định, Nhụy Nhụy là bởi vì làm sai đề mới chết.
Nếu hung thủ gϊếŧ Nhụy Nhụy là Nguyệt Nguyệt, như vậy, thứ chân chính gϊếŧ chết nàng hẳn là đề mục mà Nguyệt Nguyệt phải lựa chọn ngày hôm đó. Về con dao dùng để gây án, đại khái cũng xuất hiện cùng với đề mục.
Hiện tại đã là ngày thứ ba, bọn họ vẫn chưa một lần tìm cách bỏ trốn khỏi nơi này. Mà tính cả Nhụy Nhụy, con quỷ đã trong một đêm gϊếŧ chết bốn mạng người.
Dựa theo kinh nghiệm của nhiệm vụ trước, thời gian càng dài, quỷ càng lợi hại. Hơn nữa, về sau nó cũng không hề chỉ nhằm vào kẻ thù của mình, mới buổi tối đầu tiên đã chết bốn người, chỉ sợ tối nay sẽ chết càng nhiều.
Dư Tô lại nghĩ, nếu ở đề mục đầu tiên, nàng không lựa chọn đến buồng vệ sinh thì sao?
Đại khái...cũng sẽ không ảnh hưởng đến cục diện hiện tại. Bởi mỗi một người chơi đều không tránh khỏi phải đi WC. Dù nàng không nhận nhiệm vụ này, nó cũng sẽ được phân đến một người khác, cho đến khi con quỷ hoàn thiện được thân thể.
Hồi tưởng xong toàn bộ sự việc trải qua, Dư Tô bắt đầu phân tích đến tình cảnh hiện tại.
Tính toán trước mắt của Lưu Mãng là báo rằng Vương Như mất tích, lại phân phó hai nữ nhân trong tiệm bên này đến chỗ Vương Thu Mai. Chỉ cần đem tất cả vật dụng cá nhân của những người khác đều dọn đi, lúc cảnh sát qua tới, bọn họ chỉ cần nói trong tiệm vẫn chỉ có mấy người bọn họ ở là được.
Lưu Mãng có vẻ rất có lòng tin đối với kế hoạch này. Phỏng chừng bọn họ không chỉ có quan hệ bên phía cảnh sát, mà địa vị của người kia còn không thấp.
Như vậy, cái chết của Vương Như hẳn sẽ được tạm thời che giấu.
Về sau chân tướng có thể bị phơi bày hay không, các người chơi không có tâm tư quan tâm. Bởi vì ở chỗ này, bọn họ căn bản không có "về sau", đợi không đến một ngày kia.
Bất quá, bởi vì kế hoạch của Lưu Mãng, đề mục ngày hôm qua mà Trương Dịch lựa chọn, hiện tại đã trở nên vô dụng.
Người đều bị dời đi, cho dù cha mẹ của Y Y thật sự dẫn cảnh sát đến tiệm cắt tóc kia, cũng căn bản không tìm thấy ai.
Dư Tô vừa nghĩ tới đây, liền nghe nam tóc đỏ dựa vào cạnh cửa hạ giọng nói:
"Bên ngoài hình đang nói chuyện gì..."
Hắn dán lỗ tai lên kẹt cửa. Nam mắt híp cũng tiến lại gần.
Cách một lớp cửa không hề có chức năng cách âm nghe ngóng trong chốc lát, nam tóc đỏ đầu tiên là nôn nao, sau đó nhìn có vẻ xao động, cuối cùng tức giận cau lại chân mày. Dưới ánh mắt nghi hoặc của những người khác, hắn xoay người bước vào trong phòng, hít sâu một hơi mới nói:
"Còn nhớ đề mục ngày hôm qua tôi kể không? Lúc ấy nam nhân trung niên kia vốn đã đáp ứng giúp tôi chạy trốn, kết quả lại bỏ đi."
Dư Tô gật đầu. Những người khác cũng đã nghe nam tóc đỏ kể qua, đều gật đầu.
Trương Dịch hỏi:
"Sao vậy?"
Nam tóc đỏ bất đắc dĩ thở dài:
"Ở bên ngoài nói, vừa rồi có một công nhân dẫn theo một đám người đi tới tiệm cắt tóc bên kia, vây kín quanh cửa tiệm, chỉ tên nói nhất định phải mang Phỉ Phỉ đi."
Dư Tô sửng sốt, trong lòng tức khắc sinh ra cảm giác vô cùng phức tạp.
Hắn tiếp tục nói:
"Kết quả người trong tiệm báo ngược cho cảnh sát. Lúc cảnh sát tới, nữ nhân kêu Xuân Diễm gì đó liền giả mạo Phỉ Phỉ, vu khống cho công nhân kia là một kẻ biếи ŧɦái, cứ lì lợm la liếʍ bám theo cô ta. Bởi vì cô ta không đáp ứng cùng hắn kết giao, hắn liền cố ý dẫn người tới gây sự. Cảnh sát liền bắt tất cả bọn họ về đồn......"
Trong phòng trầm mặc một lát, Trương Dịch thở dài:
"Ông ta là người tốt, đáng tiếc tới chậm."
Dừng một chút, hắn lại nói:
"Ngày hôm qua tôi gọi điện thoại cho cha mẹ Y Y tới, chỉ sợ cũng là một chuyến tay không."
"Cho nên hiện tại, chúng ta nên thương lượng nên thoát khỏi nơi này thế nào." Nam mắt híp nói.
Nam để râu đề xuất:
"Tôi cảm thấy chúng ta có thể chờ đến thời cơ thích hợp cùng nhau chạy trốn. Mỗi người phân ra các hướng khác nhau mà chạy. Bọn họ không có biện pháp đuổi theo tất cả chúng ta."
Nam tóc đỏ nhướng mày:
"Thế người bị bắt sẽ thế nào?"
"Sao anh cứ bàn tới hướng tiêu cực như vậy?" Nam để râu nói:
"Đến lúc đó, chúng ta cũng khuyến khích NPC Yến Yến cùng nhau chạy trốn. Lấy trạng thái hiện giờ của cô ta, khẳng định chạy không mau. Người bị bắt đầu tiên nhất định là cô ta. Chúng ta có thể dùng cô ta tranh thủ thêm thời gian."
Thời điểm hắn nói những lời này, còn liếc mắt nhìn Nguyệt Nguyệt một cái, thấy đối phương không nói chuyện, liền nói tiếp:
"Chúng ta có sáu người, phân ra sáu hướng khác nhau. Bọn họ muốn đuổi theo cũng chỉ có thể đuổi một vài người trong đó, những người khác liền có xác suất rất lớn có thể chạy thoát, hà tất gì không thử? Dù sao, có bị bắt được bọn họ cũng sẽ không gϊếŧ chúng ta."
Tuy rằng hắn không nói thẳng về Nguyệt Nguyệt, nhưng tất cả mọi người đều minh bạch, Nguyệt Nguyệt bị thương cũng chính là một con pháo thí, giống như NPC Yến Yến, bị liệt vào danh sách những người sẽ trốn không thoát.
Nguyệt Nguyệt đương nhiên không có khả năng đáp ứng đề nghị này. Nàng dựa ngồi ở vách tường, khẽ cười một chút, không nhanh không chậm nói:
"Nghĩ thật hay, nếu có nhiều người đào tẩu, sau lại bị bắt. Những người thất bại tuyệt đối không thể tránh một trận đòn hiểm, thậm chí có khả năng đánh mất năng lực hành động. Lúc đó liền tương đương với việc bọn họ đã hoàn toàn đoạn tuyệt với phương án chạy trốn, chỉ còn lại một phương án là sinh tồn qua bảy ngày.
Tuy nhiên...ấn theo kinh nghiệm của các nhiệm vụ mà chúng ta từng trải qua, ai cũng biết, càng đến hậu kỳ quỷ càng lợi hại, cũng sẽ không chỉ đơn giản nhằm vào người mà nó căm ghét. Đến lúc đó còn bị thương, chỉ có thể chờ chết, căn bản không có khả năng sống đến ngày thứ bảy."
Nàng nói dứt lời, ánh mắt đảo qua tất cả những người trong phòng:
"Nếu các người tự tin tuyệt đối rằng có thể chạy thoát, cứ việc ấn theo đề nghị của hắn thử xem."
Dư Tô trầm ngâm một lát, mở miệng:
"Phương pháp này khẳng định không được. Kỳ thật, việc chúng ta nên suy xét đầu tiên không phải là làm thế nào trốn ra ngoài, mà là nghĩ cách chế phục đám người trông coi chúng ta."
Nam tóc đỏ ngẫm nghĩ, nói:
"Sức lực của chúng ta đều bị nhiệm vụ hạn chế, có cố gắng cũng vô dụng. Hai nữ nhân kia còn đỡ, rốt cuộc bọn họ cũng là nữ, sức lực bình thường. Cho dù bị hạn chế, chúng ta khẳng định vẫn có thể hợp sức hạ gục các nàng, chủ yếu vẫn là mấy nam nhân kia. Mọi người cảm thấy..."mỹ nhân kế" thế nào?"
Cặp mắt của nam mắt híp nheo thành một đường thẳng:
"Đương nhiên có thể, có giỏi thì anh đi mà làm."