- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)
- Chương 49: Từ kỳ vọng đến tuyệt vọng
Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)
Chương 49: Từ kỳ vọng đến tuyệt vọng
Trong căn phòng nhỏ, nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi mặt đầy nếp nhăn, ống quần lấm lem bùn đất, khẩn trương ngồi ở trên cái giường thấp bé, hai tay chụm lại, thành thật đặt ở trên đùi, có vẻ phi thường gượng gạo.
Nam tóc đỏ tuy rằng sắm vai nữ giới, nhưng tốt xấu vẫn là một thẳng nam hơn hai mươi tuổi, sớm đã nhìn ra người này đại khái là lần đầu tiên tới những chỗ như vầy.
Trước khi đề mục xuất hiện, nam nhân trung niên có hỏi hắn vì sao muốn làm loại công việc này, nhưng hắn không lập tức trả lời. Hắn nghĩ ngợi, ngồi xuống bên cạnh ông ta, hỏi:
“Đại ca, lần đầu tiên tới sao?”
Nam nhân trung niên xấu hổ cười cười, khẽ gật đầu một cái, trả lời:
“Là lão Lý một hai kéo tôi tới, chính là người đi cùng tôi ban nãy…Nếu tôi không tới, hắn liền chê cười tôi.”
Nam tóc đỏ nghe vậy liền an tâm. Khó trách chọn C là có thể tránh đi việc phải tiếp khách, bởi vì người ta vốn dĩ không có ý kia, chỉ cần than thân trách phận một chút, người này khẳng định càng không làm gì.
Nam tóc đỏ không lập tức mở miệng cầu cứu, tính toán kéo gần quan hệ trước, liền giống như nói chuyện phiếm hỏi:
“Ta gọi Phỉ Phỉ. Đại ca tên gì?”
Nam nhân trung niên chà xát hai tay, đáp:
“Trương Phúc Toàn, rất thô kệch. Tên cô dễ nghe hơn.”
Nam tóc đỏ liền cười khổ, nhẹ nhàng thở dài một hơi:
“Kỳ thật tên của tôi là Tiểu Phương. Cái tên Phỉ Phỉ này là do bà chủ đặt sau khi tôi tới nơi này.”
Trương Phúc Toàn nói:
“Vậy bà chủ các người thật biết đặt tên.”
Nam tóc đỏ lộ vẻ mặt do dự, một hồi lâu mới nói:
“Aiz! Không nói chuyện này nữa. Đại ca làm công việc gì, sinh sống gần đây sao?”
“Phía trước có một cái công trường mới khởi công, chúng tôi là công nhân điều khiển xe xúc đất.” Trương Phúc Toàn xấu hổ xoa xoa tay:
“Kiếm được tiền không dễ dàng, tôi cùng lão Lý đã nhiều năm không về nhà. Vợ thì đều ở quê chăm lo con cái, cho nên có chút....hắc hắc……”
Nam tóc đỏ hiểu rõ gật đầu:
“Chuyện này cũng không có gì, lý giải, lý giải.”
Hắn dừng một chút, thở dài nói:
“Nghe đại ca nói đến quê quán, tôi thật nhớ ba mẹ mình. Nhưng mà đã rất nhiều năm, tôi không thể cùng bọn họ liên hệ.”
Trương Phúc Toàn sửng sốt hỏi:
“Vì sao không liên hệ, cãi nhau sao?”
Nam tóc đỏ cúi đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười khó coi, bộ dạng giống như sắp khóc đến nơi:
“Vừa rồi không phải đại ca hỏi tôi vì sao làm loại công việc này sao? Tôi...tôi không phải tự nguyện, là bị lừa tới. Di động, chứng minh thư đều bị bà chủ tịch thu, chỉ cần tôi muốn chạy trốn, liền bị hành hạ. Thậm chí bây giờ còn có một vị tỷ muội bị đánh đến nằm liệt giường, không gượng dậy nổi.
Bà chủ sợ chúng tôi cầu cứu người nhà, cấm chúng tôi cùng bên ngoài liên hệ. Tôi sắp không nhớ được giọng nói của ba mẹ nữa! Hiện tại tôi thật sự hối hận, nếu lúc ấy không giận dỗi bỏ lên thành phố tìm việc, liền sẽ không bị lừa đến nơi này……” Hắn vùi đầu cực kỳ thấp, làm bộ làm tịch dụi dụi con mắt, cố ý tăng vài phần sức lực, đem hai con mắt đều dụi đỏ.
Lúc này, hắn cực kỳ bội phục kỹ năng diễn xuất của mình, thầm nghĩ trong lòng, sau khi rời khỏi đây phải tìm Trương Dịch nhờ đi cửa sau, tiến vào đoàn phim lấy một nhân vật chắc chắn cũng không thành vấn đề.
Trương Phúc Toàn nghe xong lời nam tóc đỏ nói, hoàn toàn không ngờ lại còn có loại sự tình này, không khỏi sửng sốt, cau mày nói:
“Sao có thể như vậy? Đây không phải phạm pháp sao?!” Dứt lời, Trương Phúc Toàn mới kịp phản ứng, bản thân mình tìm tới nơi này cũng là trái pháp luật.
Nam nhân gãi đầu:
“Tôi còn tưởng mấy người đều tự nguyện làm việc này!”
Nam tóc đỏ khịt khịt mũi, vừa bất đắc dĩ vừa bi thương nói:
“Đại ca, một nữ tử đàng hoàng, tìm công việc gì không được, ai lại muốn đi làm loại việc này? Tôi không dám nghĩ tới, nếu ba mẹ biết tôi bị giam cầm ở nơi này làm kỹ nữ, bọn họ sẽ thương tâm đến cỡ nào!”
Sở dĩ nam tóc đỏ nói như vậy, là bởi vì trước đó nghe Trương Phúc Toàn nói vợ ông ta đang ở dưới quê chăm con.
Trương Phúc Toàn lập tức liền suy bụng ta ra bụng người liên tưởng một chút, lộ ra biểu tình không đành lòng, thở dài:
“Xã hội bây giờ…Tiểu Phương, cô thật quá đáng thương!”
Nam tóc đỏ nói tiếp:
“Mới đầu tôi cũng thử chạy trốn, nhưng không chạy được bao xa đã bị bắt trở về, cũng thử báo cảnh sát, nhưng bà chủ ở bên trên có người. Tôi còn bị ăn một trận đòn hiểm, thiếu chút nữa mất mạng!”
Hắn không biết Vương Thu Mai ở phía cảnh sát rốt cuộc có người hay không, nhưng trước cứ nói như vậy, miễn cho Trương Phúc Toàn nhắc lại việc muốn giúp hắn báo án. Vạn nhất Vương Thu Mai thực sự có mạng lưới quan hệ kia, hắn không phải liền xong đời sao.
Trương Phúc Toàn nhăn mày:
“Báo cảnh sát cũng vô dụng? Vậy còn có thể làm sao?”
Nam tóc đỏ nhân cơ hội bắt lấy cánh tay nam nhân, đầy mặt khẩn cầu:
“Đại ca, nếu không...nếu không đại ca dẫn tôi trốn đi? Chỉ cần mang tôi rời khỏi nơi này, tôi nhất định "đập nồi bán sắt" mà báo đáp!”
Trương Phúc Toàn ngơ ngẩn:
“Không...không được, cô đã nói, bà chủ các người ở bên trên có người, lỡ tôi giúp cô đào tẩu, cảnh sát tới bắt tôi thì sao?”
Nam tóc đỏ nhanh nhạy nói:
“Đại ca không phạm tội gì, không cần phải sợ. Bọn họ muốn bắt người cũng phải có chứng cứ, không phải muốn bắt ai là bắt!”
Trương Phúc Toàn lại hỏi:
“Vậy nếu bọn họ nói bởi vì tôi đi mua **** tới bắt tôi thì sao?”
“……” Giống như cũng có khả năng.
Nam tóc đỏ cầu khẩn:
“Mua **** đâu phải trọng tội gì, nộp ít tiền phạt, bị giam mấy ngày là có thể đi ra, chỉ như vậy liền có thể cứu một cái mạng. Đại ca, ngài cần phải giúp tôi, làm ơn cứu tôi!”
Trương Phúc Toàn khó xử nói:
“Nhưng nếu chuyện này truyền về quê, mặt mũi tôi nên gác chỗ nào.”
“Đại ca, mạng người so ra còn kém hơn mặt mũi sao? Năm nay tôi mới mười sáu tuổi, đại ca nhẫn tâm nhìn tôi bị nhốt ở chỗ này cả đời sao? Không, nói không chừng hôm nay đại ca đi rồi, lần sau có đến, tôi cũng đã bị đánh chết, ném xuống dưới cống ngầm……” Nam tóc đỏ nức nở vài tiếng, cúi đầu làm bộ gạt lệ, đem cặp mắt xoa đến đỏ bừng.
Cũng không biết ở trong mắt Trương Phúc Toàn, vị đại hán nam tóc đỏ này rốt cuộc là hình tượng gì, nhưng ông ta tựa hồ thật sự dao động.
Nam tóc đỏ nói tiếp:
“Đại ca, cầu xin đại ca dẫn tôi trốn đi. Cả đời tôi đều sẽ nhớ rõ ân tình của đại ca!”
Đôi tay Trương Phúc Toàn xoắn xuýt vào nhau, có vẻ phi thường rối rắm, một hồi lâu mới hỏi:
“Vậy...tôi phải giúp cô thế nào……?”
Nam tóc đỏ cũng là lần đầu tiên gặp tình huống này, nhất thời không biết nên làm thế nào, nghĩ ngợi một hồi mới nói:
“Bên ngoài chỉ có một nữ nhân là Cẩu Lị trông chừng chúng ta. Quan trọng là tôi không thông thạo đường xá, đại ca cứ dẫn tôi chạy ra đường lớn, có càng nhiều người càng tốt. Nếu có người tới bắt tôi, đại ca cứ nói tôi là con gái của anh, kia là bọn buôn người, muốn bắt đi con gái anh. Những người qua đường khác thấy thế nhất định sẽ hỗ trợ.”
Trương Phúc Toàn trầm mặc, hai đầu lông mày nhăn vào nhau thật chặt, cúi đầu suy xét.
Vài phút sau, hắn đứng lên nói:
“Tôi ra ngoài xem tình hình trước, sẽ lập tức quay lại dẫn cô chạy trốn. Cô cởi giày cao gót ra đi, chốc lát chạy cho tiện!”
Nam tóc đỏ nhanh chóng đáp:
“Được! Đại ca, anh nhất định phải trở về. Tôi chờ anh tới cứu!”
Trương Phúc Toàn trịnh trọng gật đầu, mở cửa ra ngoài.
Nam tóc đỏ thấy ông ta hướng ra nhà chính đi tới, ánh mắt đảo qua Cẩu Lị ngồi ở cửa rất nhiều lần, bộ dáng nhìn thực sự...có tật giật mình.
Cẩu Lị quay đầu nhìn về phía Trương Phúc Toàn, cười hỏi:
“Đại ca, xong rồi sao? Không làm nhiều thêm vài lần? Bao cả đêm cũng được, giá rất bình dân.”
Trương Phúc Toàn bị nói đến lỗ tai nóng lên, xấu hổ gật đầu, quay lại liếc mắt nhìn lên lầu một cái, đang muốn đi trở lại. Bà chủ Vương Thu Mai nùng trang diễm mạt từ bên ngoài tiệm cắt tóc đẩy cửa bước vào.
Vương Thu Mai nhìn thấy Trương Phúc Toàn, khóe miệng cong lên một chút, nhiệt tình chào hỏi:
“Đại ca, mới tới sao?”
Trương Phúc Toàn khựng lại bước chân, lắc đầu cười:
“Không phải.”
Vương Thu Mai bừng tỉnh nói:
“A, vậy đại ca vừa lòng sao? Chọn người nào rồi? Nếu có vấn đề gì, cứ nói cho tôi biết.”
Bộ dáng cao lớn kia thoạt nhìn so với thân là nam nhân Trương Phúc Toàn còn cường tráng hơn rất nhiều.
Trương Phúc Toàn há miệng thở dốc, lại nhìn trên lầu vài lần:
“Vừa lòng vừa lòng, không có vấn đề gì. Tôi...tôi chỉ là đang đợi bạn…”
Cẩu Lị tiếp lời:
“Còn có một vị đại ca ở trên lầu.”
Trương Phúc Toàn khẩn trương nuốt nước miếng. Thân là một hán tử trung niên chân chất, cất giấu chuyện lớn như vậy trong lòng, cho nên đầy mặt đều viết chột dạ. Ông ta thậm chí không dám dịch lại gần cầu thang một bước, cứ như vậy cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Nam tóc đỏ đứng ở cửa, hai mắt trông mong nhìn Trương Phúc Toàn. Thời khắc này, hắn thật sự cảm nhận được cảm giác bất lực của một thiếu nữ bị giam cầm ở chỗ này, kêu trời trời không đáp, kêu đất đất mất linh.
Trương Phúc Toàn không dám lại có hành động gì. Nam tóc đỏ vốn dĩ cũng không quá chờ mong, theo thời gian trôi qua, chút hy vọng cuối cùng cũng dần dần biến mất. Đại khái mười phút sau, lão Lý - người dẫn Trương Phúc Toàn tới cũng nhấc theo lưng quần xuống dưới.
Lão Lý bước xuống lầu, kêu Trương Phúc Toàn một tiếng, cười ha hả nói:
“Lão Trương, chờ bao lâu rồi? Ai da xin lỗi, lâu lắm không tới, thời gian có chút dài. Được rồi, chúng ta đi!”
Trương Phúc Toàn nghe được giọng nói của bạn mình, rốt cuộc mới giật giật thân thể, quay đầu nhìn lão Lý, xả ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Nam tóc đỏ đứng ở trước cửa phòng, trơ mắt nhìn Trương Phúc Toàn cùng lão Lý từng bước một đi ra ngoài tiệm cắt tóc. Cho đến khi khuất khỏi tầm mắt, Trương Phúc Toàn cũng không dám quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Nam tóc đỏ tuy rằng không thật sự là Phỉ Phỉ, nhưng hắn giống như đã thể nghiệm được một lần lạc vào trong tình cảnh từ kỳ vọng đến tuyệt vọng.
Đáp án này, bởi vì Trương Phúc Toàn từ bỏ, cuối cùng vẫn không giúp cho nam tóc đỏ sớm hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng không khiến hắn chịu bất luận trừng phạt gì.
Thời điểm Dư Tô cùng Trương Dịch đi tìm nam tóc đỏ, hắn đang an vị ở mép giường mà thở dài, sau đó cắn răng nghiến lợi nói:
“Mẹ nó, lão tử thật muốn lấy dao trực tiếp chém chết Vương Thu Mai cho rồi!”
Đương nhiên, cũng chỉ có thể nói mà thôi.
Nghe hắn kể xong mọi chuyện vừa trải qua, trong lòng Dư Tô cũng có chút nặng nề. Bọn họ không thể trách người ta không hỗ trợ. Bọn họ đều là người thường, cho dù không có dũng khí, về tình cảm vẫn có thể tha thứ.
Mà thứ làm nhân tâm không thoải mái chính là, ở trong hiện thực cũng có tình huống như vậy.
----------~★~----------
Không lâu sau, Vương Như trở về. Không biết là đi nơi nào chơi, thời điểm trở về trên mặt Vương Như trang điểm rất đậm, môi tô thành màu xanh đen, nhìn có hơi đáng sợ.
Nhụy Nhụy run run chờ Vương Như kiểm tra thành quả, được Vương Như vừa lòng khích lệ, mới rốt cuộc hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thời gian từng chút một trôi qua, thực mau tới thời điểm khiến Dư Tô lo lắng — ban đêm chết chóc.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)
- Chương 49: Từ kỳ vọng đến tuyệt vọng