Nam tóc đỏ thấy trạng thái của Dư Tô thực không ổn, nghi hoặc hỏi:
“Không phải cô nói muốn kêu thêm người cùng đi sao? Tôi cùng Trương Dịch đã hứa đi với cô. Sao cô lại một mình đi vào? Không sợ chết a?”
Dư Tô nhẹ nhàng lắc đầu:
“Phát sinh chút chuyện, sáng mai lại nói.”
Lúc này, trong đầu nàng giống như nhét đầy một đống hồ nhão, còn có thể nói ra một câu hoàn chỉnh đã thực không tồi, nếu đổi lại người nào đó nhát gan, chỉ sợ đã bị dọa đến tâm thần phân liệt.
Nam tóc đỏ cùng Trương Dịch liếc mắt nhìn nhau. Trương Dịch hỏi:
“Vậy chúng tôi...đi trước?”
Dư Tô lại nằm xuống giường, cả người vô lực, nhắm mắt nói:
“Hai người về nghỉ ngơi đi, hẳn là sẽ không có chuyện gì……”
Nam tóc đỏ dẫn đầu hướng ra ngoài cửa, sau đó quay đầu lại nói một câu:
“Vậy cô cẩn thận một chút, có chuyện gì liền la to lên, hoặc là tới tìm tôi cũng được, dù sao tôi liền ở cách vách.”
Chờ hai người rời khỏi, Dư Tô cũng không tắt đèn. Nàng cảm giác có ánh sáng mới có thể an tâm một chút.
Hơn nữa, hiện tại đầu óc nàng toàn là những khối thịt nát cùng bộ phận chân tay bị cụt, nếu tắt đèn sợ là càng bị trí tưởng tượng của mình hù chết.
Cứ như vậy nằm ở trên giường hơn một giờ, Dư Tô mới dần dần hồi phục. Mặc dù trong đầu vẫn là những thứ máu me ghê rợn kia, nhưng nàng đã có thể từ trong trải nghiệm khắc sâu này tìm được một ít manh mối hữu dụng.
Tỷ như thời điểm nàng nhặt lên cánh tay có nhìn thấy, trên cánh tay nọ có một vết bớt màu đỏ, kích thước cỡ một lóng tay. Ngoài ra trên những khối thịt nát kia còn có vô số vết sẹo phi thường rõ ràng, thoạt nhìn như lúc còn sống đã có.
Đặc biệt, sau khi những tứ chi kia được ráp lại hoàn chỉnh, nhìn tổng quan thì khối thân thể nọ tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Dư Tô nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm bóng đèn huỳnh quang mờ nhạt trên trần nhà thấp bé, nghĩ tới Vương Như - con gái của Vương Thu Mai.
Có người để đối chiếu, nàng thực mau rút ra được kết luận. Tuổi tác của khối thi thể nọ chỉ sợ cũng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi.
Như vậy, con quỷ bị chết thảm trong buồng vệ sinh kia, rốt cuộc có thân phận gì?
Bởi vì những nhiệm vụ mà trò chơi phân phối vốn dĩ đều thuộc loại có liên quan đến ma quỷ cùng vong hồn. Bất kỳ khả năng kỳ quái nào cũng có thể xảy ra. Tuy nhiên, Dư Tô bài trừ khả năng thi thể đó là của Vương Như đầu tiên.
Thứ nhất, màu tóc của Vương Như hoàn toàn bất đồng với thi thể. Thứ hai, trên cánh tay Vương Như còn có hình xăm.
Dư Tô nhìn chằm chằm bóng đèn trần thật lâu, lâu đến mức hai mắt đều ứa ra một ít nước mắt cũng không dời đi.
Nguồn sáng có thể làm nàng bị hoa mắt, nhưng cũng có thể khiến lúc nàng nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy những mảng thịt nát cùng chân tay bị cụt kia.
Nàng lau đi nước mắt sắp tràn ra hốc mắt, tiếp tục suy nghĩ. Hôm nay các người chơi coi như tận mắt nhìn thấy quá trình Vương Thu Mai xử lý thi thể ngay ban ngày. Nhìn bộ dạng bình tĩnh của bà ta cùng Cẩu Lị, đây hẳn không phải lần đầu tiên.
Như vậy, nếu trước kia ở chỗ này từng phát sinh sự việc gϊếŧ người băm thây, hiển nhiên cũng rất có khả năng.
Nhân vật nam tóc đỏ sắm vai là một thiếu nữ đáng thương mới vừa tròn 16 tuổi, chứng tỏ cái tiệm cắt tóc này cho dù là vị thành niên cũng không buông tha. Thiếu nữ bị gϊếŧ rồi phanh thây ở trong buồng vệ sinh có khả năng chính là một kỹ nữ không chịu nghe lời nào đó.
Vương Thu Mai đánh người thật sự xuống tay rất nặng, từ vết thương của Nguyệt Nguyệt có thể nhìn ra. Nói không chừng là do Vương Thu Mai không cẩn thận đánh chết người, sau đó mới đem người phanh thây xử lý?
Vừa vặn, ở trên thi thể có các thương tích tạo thành lúc còn sống. Chi tiết này cũng phù hợp với suy đoán người là bị đánh chết trước, sau đó mới bị phanh thây.
Bất quá, cũng không thể bài trừ còn có khả năng khác……
Dư Tô ngẫm nghĩ, dưới tình huống cả đầu óc lẫn thân thể đều mệt rã rời, không biết từ lúc nào liền ngủ mất.
Trong mơ, nàng còn cầm cây lau nhà ở trong phòng vệ sinh lau máu cả đêm.
----------~‡TK-Wattpad‡~----------
Chuyện "làm ăn" trong tiệm vào buổi sáng cơ bản không có. Cho nên đối với việc các "cây rụng tiền" của mình ngủ nướng, Vương Thu Mai cũng không thèm để ý. Dư Tô cứ như vậy ngủ một mạch tới giữa trưa, ngủ đã tự nhiên tỉnh.
Chờ nàng tỉnh lại, các người chơi khác đã ra nhà chính ngồi tán gẫu.
Chỗ đánh răng rửa mặt liền ở trong buồng vệ sinh nhỏ hẹp kia. Dư Tô đứng ngoài cửa suốt năm phút đồng hồ mới lấy đủ tinh thần đẩy cửa bước vào, thậm chí không dám đóng cửa.
Nàng nghĩ, ban ngày ban mặt hẳn là không có việc gì, lúc đi đến bồn rửa mặt, thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua trong gương.
Không có gì xảy ra.
Quả nhiên, ban ngày an toàn.
Dư Tô nhẹ nhàng thở ra, quay đầu thấy trên dây treo bên cạnh vắt không ít khăn lông. Dư Tô không biết cái nào mới là của nàng, nên không dám dùng, trực tiếp mở ra vòi nước súc miệng, sau đó vốc một vốc nước lạnh tát vào trên mặt. Thời điểm đem nước tát lên mặt, nàng không thể không nhắm mắt lại, dùng tay mát xa hai má, vuốt xuống nước trên mặt, mới hơi hé mắt.
Sau đó, nàng đột nhiên không kịp phòng bị mà từ trong gương thấy được phía sau lưng có đứng một người.
Một giọt nước theo mi mắt chảy xuống, lọt vào trong tròng mắt, cảm giác hơi rát khiến nàng dùng sức nhắm mắt lại một cái, rồi lại cuống quít duỗi tay dụi, trợn to mắt nhìn vào trong gương.
Cái gì cũng không có.
Mới nãy rõ ràng còn nhìn thấy một bóng người đứng ở mặt sau góc tường.
Sống lưng Dư Tô nổi lên một trận ớn lạnh, phản ứng đầu tiên là muốn lập tức rời khỏi buồng vệ sinh. Tuy nhiên...nàng mắc.
Ở chỗ tồi tàn này chỉ có một cái buồng vệ sinh, nàng còn không biết phải ở đây bao lâu, không thể vẫn luôn nghẹn đi?
Dư Tô nuốt nước miếng, liếʍ bờ môi khô khốc, đứng ở trước bồn rửa tay nhìn chằm chằm mặt gương thập phần bình thường kia vài phút, mới cứng đờ xoay người đi đóng cửa.
Thời điểm ngồi lên bồn cầu, nàng lại phải xây dựng tâm lý trong chốc lát. Đêm qua trong đây có một cái đầu, hiện tại nàng còn bất đắc dĩ ở chỗ này…đi vệ sinh.
Cũng may, cho đến khi nàng ra khỏi buồng vệ sinh, vẫn không phát sinh chuyện quỷ dị gì.
Bóng người chợt lóe rồi biến mất trong gương kia, có thể là do lúc đó tầm mắt nàng không rõ ràng lắm, mới sinh ra ảo giác.
Bên ngoài nhà chính dưới tầng trệt, trừ Nguyệt Nguyệt, tất cả người chơi khác đều có mặt. NPC Yến Yến, Vi Vi cùng Cẩu Lị cũng ở chỗ này, chỉ có Vương Thu Mai không biết đã đi đâu.
Bởi vì có NPC ở đây, các người chơi đều ăn ý không đề cập đến chuyện gì quan trọng, chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm.
Cẩu Lị lấy ra một túi hạt dưa lớn đặt ở trên bàn tròn. Những người khác liền lần lượt dọn băng ghế hoặc đẩy ghế dựa tới ngồi vây quanh đó, vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu. Thoạt nhìn giống như bọn họ không hề làm chính sự gì, nhưng kỳ thật, trò chuyện với NPC cũng là một phân đoạn phi thường quan trọng.
Dư Tô đem tóc mái ướt dầm dề vén ra sau tai, từ trong góc tường bê một cái ghế đẩu nhỏ. Nàng đặt ghế ngồi kế bên nam tóc đỏ cùng Trương Dịch.
Sau sự tình ngày hôm qua, ba người Nhụy Nhụy, nam để râu cùng nam mắt híp liền có xu hướng lập thành một nhóm. Nam tóc đỏ vì bị nghi ngờ cùng Dư Tô là tổ đội tiến vào, cho nên đối với nam mắt híp có vài phần bất mãn. Trương Dịch ngày hôm qua hùa theo nam tóc đỏ, cũng bị cho "ra rìa". Kể từ lúc này, các người chơi giống như chia làm hai phe.
Bất quá, rốt cuộc không phải mâu thuẫn gì lớn, nhiều nhất chỉ tính như nhìn nhau không thuận mắt. Bọn họ không ngu đến nỗi bởi vì chuyện này mà đem nhiệm vụ chính có liên quan đến cửa ải sinh tử vứt ra sau đầu. Đến thời khắc mấu chốt, mọi người vẫn sẽ phối hợp cùng nhau.
Nhìn thấy Dư Tô lại đây, nam tóc đỏ quay đầu, thấp giọng nói:
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tuy rằng không nghe được hắn nói cái gì, nhưng các người chơi khác thấy hắn nhỏ giọng thì thầm với Dư Tô như vậy, đều mẫn cảm đưa mắt lại đây.
Dư Tô lắc đầu, không nhiều lời, duỗi tay bốc một vốc hạt dưa, vừa cắn vừa giống như đang nói chuyện phiếm hỏi:
“Vương tỷ đi đâu vậy, sao không thấy?”
Cẩu Lị nhìn về phía nàng, không nóng không lạnh đáp:
“Tới trường học, ngày hôm qua Tiểu Như nghịch ngợm, đem video đăng tải lên diễn đàn trường. Chủ nhiệm lớp gọi Vương tỷ đi qua một chuyến.”
Dư Tô hiện tại nhìn thấy Cẩu Lị liền nhớ tới chuyện tối hôm qua. Nếu không vì Cẩu Lị, hôm qua nàng sẽ không đến mức phải một mình tiến vào buồng vệ sinh.
Nàng gật đầu, ánh mắt hơi chuyển, cười hỏi:
“Cẩu Lị tỷ, rốt cuộc tối hôm qua tỷ đứng ở bên ngoài phòng ta làm gì vậy? Ta đi vệ sinh xong trở về đã không thấy tỷ đâu?”
Cẩu Lị vốn dĩ đang chậm rãi cắn hạt dưa, nghe vậy động tác trên miệng lẫn tay đều đồng thời khựng lại, kỳ quái nhìn Dư Tô:
"Nói bừa cái gì? Tối hôm qua ta đâu có ra khỏi phòng.”
Dư Tô ngẩn người, một cỗ ớn lạnh xông thẳng lên ót, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói:
“Không phải chứ, tối hôm qua không phải tỷ ở ngay bên ngoài sao? Lúc ấy ta còn tưởng tỷ cũng muốn đi vệ sinh.”
Cẩu Lị liếc mắt về hướng buồng vệ sinh:
“Kia khẳng định là mơ sảng, ta không bao giờ đi vệ sinh buổi tối.”
Nam tóc đỏ đúng lúc này tò mò hỏi:
“Vì sao không bao giờ đi vệ sinh buổi tối? Chuyện này…đâu thể khống chế được, ngẫu nhiên vẫn phải có một hai lần chứ?”
Tuy rằng hắn không biết tối hôm qua ở trong buồng vệ sinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối không đơn giản. Rốt cuộc lúc ấy hắn tận mắt nhìn thấy, bộ dáng của Dư Tô giống như là vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết.
Cho nên lúc này, hắn cũng tương đối mẫn cảm với ba chữ "buồng vệ sinh".
Nếu ngày thường nghe người ta nói buổi tối không bao giờ đi vệ sinh, có khả năng hắn sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng dưới tình huống hiện tại, hắn không thể không nghĩ nhiều.
Vấn đề mà hắn thắc mắc cũng là vấn đề mà Dư Tô đang muốn hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Cẩu Lị thay đổi trong chớp mắt, sau đó liền phẫn nộ quát:
"Thế nào, buổi tối ta đi vệ sinh hay không các ngươi cũng muốn quản?!”
Dư Tô thấy chuyển biến không tốt liền thu lại, nhanh chóng chuyển đề tài:
“Tiểu Như lần này không biết sẽ thế nào? Nàng làm ra chuyện nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ phải chuyển trường?”
Cẩu Lị liếc nàng một cái, lại chậm rãi cắn hạt dưa, vừa phun vỏ vừa nhàn nhạt nói:
“Chuyển trường? Là nữ sinh kia cần chuyển mới đúng. Mặt mũi đều mất hết, còn không chuyển chẳng phải sẽ bị chê cười đến chết.”
“……” Các người chơi đều không biết nên bình luận cái gì.
Dư Tô thầm nghĩ, người mất mặt căn bản không nên là nữ sinh kia, mà là Vương Như đi?
Tuy vậy, mặc kệ là trong nhiệm vụ hay là ở hiện thực, nữ sinh nọ đều không thể không chuyển trường. Thậm chí có chuyển trường vẫn không đủ, ám ảnh tâm lý rất có thể cả đời đều chữa không khỏi.
Còn Vương Như, ỷ vào trong nhà có quan hệ cùng ba chữ “vị thành niên”, quả thực như có kim bài miễn tử, nhẹ nhàng liền tránh thoát được một kiếp. Cho dù độ tuổi vị thành niên đã đủ để nhận thức được bản thân đang làm chuyện ác độc thế nào, nhưng bọn họ vẫn được pháp luật bảo vệ.