*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bàn tay đặt ở tay nắm cửa của Dư Tô hơi run một chút, sau đó siết chặt, cắn răng vặn xuống tay nắm, mạnh mẽ mở cửa ra.
Một cơn gió mang theo hơi lạnh tràn vào trong phòng. Nàng dường như nhìn thấy ngoài cửa có thứ gì đó chợt lóe qua.
Tất cả tiếng động đều biến mất.
Bên ngoài trống hoác, cái gì cũng không có, nhưng Dư Tô vẫn nổi một thân da gà.
Giờ khắc này, nàng có một loại cảm giác rằng, kỳ thật trước mặt đang có một con quỷ đang đứng, chẳng qua là nàng nhìn không thấy mà thôi. Loại cảm giác này có thể là do tự mình dọa mình, lại vẫn làm nàng lạnh cả người.
Dư Tô thở hắt ra một hơi, duỗi tay bật công tắc đèn điện cạnh cửa. Thời điểm căn phòng vụt sáng, nàng quay đầu, hướng về phía Vương Tam cười nói:
"Không có gì...." Một chữ cuối cùng nghẹn ở trong cổ họng.
Nàng nhìn thấy trong góc phòng, không biết khi nào nhiều thêm một "người".
Là một phụ nữ mặc váy ngủ, đang ngồi xổm trong góc run bần bật. Cái đầu gục xuống, đầu tóc dài rối tung che khuất cả khuôn mặt.
Trên cánh tay cô ta có một vết thương, máu tươi đang không ngừng từ chỗ đó nhỏ giọt xuống mặt đất.
Trái tim Dư Tô đập thình thịch, nhưng nàng không quên việc muốn lên tiếng nhắc nhở Vương Tam đang đưa lưng về phía bên kia. Chỉ là trước khi nàng kịp lên tiếng, Vương Tam bỗng nhiên chạy nhanh về phía nàng, bắt lấy cánh tay nàng, dùng sức kéo về sau.
Dư Tô bị lôi đến chỗ hắn, tại khoảnh khắc cái trán đυ.ng vào ngực hắn, phía sau truyền đến một tiếng "phanh!" cực lớn.
Nàng lập tức quay đầu, kinh ngạc nhìn thấy một bóng đen cao lớn vừa từ ngoài cửa vọt vào.
Trong tay bóng đen còn nắm một con dao phay sắc bén. Tiếng vang vừa rồi đúng là tiếng hắn vung dao chém Dư Tô, nhưng vì bị hụt mà lưỡi dao mới đâm vào trên cửa phòng.
Giờ khắc này, trái tim Dư Tô cơ hồ muốn từ trong cổ họng nhảy ra, tuy còn chưa bị dọa ngốc, nhưng cũng không thể gọi là bình tĩnh.
Cho nên, ở thời điểm bóng đen tiếp cận bọn họ, cũng lại lần nữa vung dao lên, nàng liền xuất hết toàn lực nhấc chân đạp nó ra ngoài.
Nếu nàng vẫn còn duy trì đủ lý trí, có khả năng sẽ không đá ra một chân này. Bởi vì nàng nhất định sẽ do dự, không biết chân mình có thể trực tiếp xuyên qua thân thể bóng đen nọ hay không.
Nhưng không ngờ, bóng đen lại thật sự bị nàng đá trúng, cũng vì vậy mà trì hoãn hành động trong giây lát.
Vương Tam dùng sức kéo Dư Tô ra phía sau, bồi thêm một cú đá xinh đẹp. Ở thời điểm bóng đen bị đá ra cửa phòng, ngã xuống hành lang, hắn liền cực nhanh đóng cửa lại.
Sau khi cửa phòng khép lại, bên ngoài liền không có động tĩnh.
Dư Tô có chút kinh hồn chưa định nhìn chằm chằm cửa phòng, chầm chậm lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên nhớ tới trong phòng còn có một con quỷ.
Nàng phi nhanh qua, trốn sau lưng Vương Tam nói:
"Đại thần, bên trong còn một con!"
Trong góc, nữ quỷ kia vẫn đang co rúm lại, run rẩy không thôi. Máu tươi từ cánh tay không ngừng nhỏ giọt, hình thành một vũng máu đọng trên mặt đất.
Vương Tam cúi đầu liếc Dư Tô một cái:
"Thật đúng là ngốc đến đáng yêu! Cô ta chính là manh mối."
Hắn vừa dứt lời, nữ quỷ liền chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt bị tóc dài che đậy.
Dư Tô vốn tưởng sẽ nhìn thấy một khuôn mặt khủng bố, không nghĩ tới chỉ là một gương mặt hơi tái nhợt mà thôi.
"Cảm ơn hai người đã cứu tôi, hai người đúng là người tốt!" Nữ quỷ mở miệng nói chuyện, thanh âm run rẩy lợi hại.
Dư Tô không dám tùy tiện đáp lời, chỉ an tĩnh đứng ở phía sau Vương Tam, nghe hắn hỏi:
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nữ quỷ khóc nức nở, đứt quãng nói:
"Hắn trước kia đã thường xuyên có hành vi bạo hành, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn. Nhưng đêm nay tôi phát hiện trong di động của hắn có chứng cứ nɠɵạı ŧìиɦ, lập tức muốn ly hôn với hắn. Hắn say rượu, giống như bị điên vọt vào nhà bếp, cầm ra dao phay nói muốn gϊếŧ tôi! Cảm ơn hai người, cảm ơn hai người mở cửa cứu tôi! Sáng mai tôi liền báo cảnh sát, bắt tên điên đó phải đi ăn cơm tù!"
Dư Tô ngẩn người, cảm thấy lời này có chút không hợp lý. Quỷ còn có thể báo án, bắt một con quỷ khác ngồi tù?
Nói như vậy, rất có thể nữ quỷ này căn bản không ý thức được mình đã chết, mỗi đêm đều lặp lại cảnh tượng bị đuổi gϊếŧ. Hiện tại, nàng cùng Vương Tam mở cửa, thay đổi hậu quả bi thảm, cho nên nữ quỷ cho rằng mình thật sự được cứu sống.
"Cha mẹ cô đâu?" Ở thời điểm Dư Tô suy nghĩ, Vương Tam mở miệng hỏi.
Nữ quỷ ngẩn ra một chút:
"Mẹ tôi đến nhà bà con chơi, ngày mai mới trở về...Không được, nếu bà ấy biết tôi bị thương, nhất định sẽ rất khổ sở, không thể để bà ấy biết, không thể...A!!!"
Cô ta bất thình lình hét thảm một tiếng, làm Dư Tô giật mình.
Ngay sau đó, chỉ thấy thân thể nữ quỷ lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được xảy ra biến hóa cực lớn.
Thân thể của cô ta thực mau xuất hiện thêm vài vết cắt, máu tươi đầm đìa, thậm chí còn không ngừng gia tăng!
Nữ quỷ bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, quay cuồng, đau đớn, la hét. Một tiếng tiếp một tiếng kêu cứu mạng. Thanh âm cực kỳ thê thảm, giống như từng cây kim sắc nhọn đâm thẳng vào tim, làm Dư Tô khó chịu cả người.
Nàng theo bản năng muốn tiến lên, lại bị Vương Tam kéo về.
Hắn bình tĩnh nhìn nữ quỷ dần dần biến thành một bãi máu thịt mơ hồ, nhàn nhạt nói:
"Quá khứ là vô pháp thay đổi."
Dư Tô mím môi, gật đầu, cùng hắn đứng chung một chỗ, nhìn nữ quỷ càng ngày càng suy yếu, cho đến khi hoàn toàn không còn động đậy.
Trên mặt đất toàn là máu tươi. Một mảnh màu đỏ sậm nhìn phi thường chói mắt trên sàn nhà màu trắng nhợt, mà nữ nhân nằm ở trong vũng máu lại càng thêm khủng bố.
Dư Tô lập tức nhớ tới Tiết Mi. Tất cả vết thương xuất hiện trên thi thể trước mắt, so với vị trí vết thương trên người Tiết Mi giống nhau như đúc.
Nàng ngẫm nghĩ, quay đầu hỏi:
"Chẳng lẽ mở cửa là sai?"
Vương Tam lắc đầu, chậm rãi nói:
"Tiết Mi là chết dưới oán khí của nữ quỷ này, bởi vì cô ta không mở cửa cứu người."
Dư Tô vốn dĩ muốn hỏi hắn như thế nào ra được kết luận này, nghĩ kỹ lại, nàng liền bừng tỉnh đại ngộ.
Bóng đen cầm dao chém người vừa rồi hiển nhiên là người chồng đã nɠɵạı ŧìиɦ còn bạo hành vợ mình trong miệng nữ quỷ kia. Mà ở thời điểm hắn dùng dao phay vung về phía nàng, hướng dao là nhắm vào phía cổ. Nhưng trên người nữ quỷ cùng Tiết Mi đều không có vết thương ở cổ. Việc này chứng tỏ, lúc tên kia vung dao gϊếŧ người, cũng không dựa theo thủ pháp cố định như trong quá khứ.
Nếu Tiết Mi chết ở trong tay hắn, vết thương trên người không có khả năng trùng hợp như vậy, cùng nữ quỷ giống nhau như đúc.
Ngược lại, nữ quỷ bởi vì oán hận người trong phòng không mở cửa cứu mình, rất có khả năng sẽ muốn làm đối phương tự cảm thụ nỗi đau của mình trước khi chết. Như vậy, việc vị trí vết thương trên người Tiết Mi cùng nữ quỷ giống nhau đã có thể lý giải.
Bất quá......Tiết Mi dù sao chỉ là một nữ sinh, nếu như ở trong phòng một mình, cho dù có mở cửa chỉ sợ cũng rất khó sống sót, tránh thoát nữ quỷ trả thù, lại tránh không khỏi bị nam quỷ chém gϊếŧ.
Dư Tô nghĩ thông suốt, liền hỏi Vương Tam:
"Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ? Tôi vẫn không hiểu, cô ta cung cấp manh mối này với mục đích gì?"
Vương Tam nhìn nàng, mỉm cười.
Nhìn hắn cười, trong lòng Dư Tô lập tức sinh ra...cảm giác bất an.
Quả nhiên, hắn nói:
"Một manh mối đương nhiên không đủ, đi thôi, phân công ra tìm manh mối."
Dư Tô chớp mắt, bắt lấy cánh tay hắn lắc lư:
"Đại thần, người ta rất nhát gan, trong lòng còn sợ hãi. Đừng cùng người ta tách ra được không? Hức hức!"
"......" Vương Tam bày ra biểu tình ghét bỏ kéo xuống tay nàng, vòng qua đi mở cửa.
Ngoài cửa thoạt nhìn đã không còn nguy hiểm, hắn liền nhấc chân bước ra ngoài.
Dư Tô ở sau lưng hắn làm cái mặt quỷ, liền chạy nhanh theo sau.
-----~‡TK-Wattpad‡~-----
Tòa khách sạn này không lớn. Toàn bộ lầu một tổng cộng chỉ có sáu gian phòng. Bên phía bọn họ có ba gian, hành lang đối diện có hai gian là phòng cho khách. Còn lại một phòng ở gần lối ra cầu thang tầng trệt chính là phòng ngủ của con gái cùng con rể bà chủ.
Vương Tam một mạch tiến thẳng tới gian phòng kia, Dư Tô theo sát phía sau. Thời điểm bước vào cửa, nàng vô tình nhìn thấy Lý Nhất từ trong phòng của mình nhô đầu ra dò xét. Chờ nàng quay trở ra nhìn kỹ lại, đã không thấy.
Xem ra, trong trò chơi sinh tử này, không tồn tại đồng đội chân chính. Cho dù hiện tại tính như nguy hiểm đã giải trừ, nhưng Lý Nhất cùng Trang Hàm cũng không có ý định ra tới.
Vương Tam đi trước vào phòng mở đèn. Dư Tô tiến vào sau, liếc mắt một cái liền thấy được trên tường treo một bức ảnh cưới.
Cô dâu trong ảnh cười phi thường ngọt ngào, nhưng nụ cười của chú rể thoạt nhìn lại có chút miễn cưỡng.
Dư Tô nhìn kỹ vài lần, ngay sau đó liền cùng Vương Tam tìm kiếm. Một lát sau, nàng tìm được giấy chứng nhận kết hôn cùng sổ hộ khẩu ở trong ngăn kéo dưới tủ TV.
Trên giấy kết hôn có tên vợ chồng hai người. Người vợ tên Vương Yến, người chồng tên Tra Nam. (lol :v)
Lúc mở ra sổ hộ khẩu, Dư Tô hơi sửng sốt. Chủ hộ là một nữ giới tên Lý Thu Phương. Nhìn ngày tháng năm sinh phía dưới, đối lập với ngày trên giấy kết hôn, thời điểm lúc đó chủ hộ hẳn đã là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi. Lật qua trang sau chính là con gái Vương Yến, cuối cùng là con rể Tra Nam.
Dư Tô nhíu mày, kêu Vương Tam qua thấp giọng nói:
"Người chồng là ở rể. Vương Yến cùng chủ hộ là quan hệ mẹ con. Xem ra bà chủ tên là Lý Thu Phương."
Vương Tam tiếp nhận sổ hộ khẩu nhìn qua một lần, gật đầu nói:
"Không sai."
Dư Tô nghĩ thầm, có một số nam giới đi ở rể nhà vợ có gia thế cường đại, sẽ cảm thấy lúc ở nhà không có mặt mũi, không dám ngẩng đầu, dần dà tâm tính thay đổi, tích tụ khó tiêu, động thủ đánh vợ mình cũng không phải không có khả năng. Nàng từng xem qua một tiết mục pháp lý, con rể gϊếŧ cả nhà vợ, ngay cả con ruột của mình cũng không tha.
Hai người lại lục lọi trong chốc lát, không phát hiện thêm thứ gì hữu dụng.
Vương Tam lười biếng ngáp:
"Đi thôi, đến nhà bếp."
Dư Tô theo phía sau hắn. Hai người một bên xuống lầu, một bên cẩn thận đề phòng. Ai biết tên nam quỷ hung ác kia khi nào lại toát ra chém người.
Cũng may, bọn họ đi đến tận cửa nhà bếp, vẫn không phát sinh bất luận sự tình gì.
Vương Tam mở chốt cửa, chậm rãi kéo ra cửa phòng, chờ trong chốc lát mới sờ soạng tìm công tắc đèn điện.
"Cạch!" một tiếng, ánh đèn chiếu sáng cả gian phòng bếp.
Mà lúc Dư Tô nhìn đến hoàn cảnh bên trong, lập tức ngây ngẩn cả người.
Nàng kinh ngạc thốt lên:
"Không đúng, cái nhà bếp này sao lại hoàn toàn khác với ban ngày như vậy...?" Còn chưa nói dứt lời, đèn điện trong phòng đột nhiên vụt tắt.
Dư Tô lập tức trốn sau lưng Vương Tam, thấp giọng nói:
"Cách trang hoàng cùng bài trí đều không giống ban ngày."
Vừa rồi nàng thấy rõ ràng, gian phòng bếp này thập phần cổ xưa, bài trí bên trong cũng hoàn toàn bất đồng với căn phòng nàng thấy ban ngày, thậm chí trên bệ bếp còn có một cái nồi sắt cực kỳ lớn.
Đây là thế nào?
Trong lúc nàng nghi hoặc, đèn trong nhà bếp bắt đầu lúc sáng lúc tối mà chớp tắt điên cuồng.
Dư Tô thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn, ở một khắc ánh đèn vụt sáng, liền cả kinh hít một hơi khí lạnh.
Trong phòng bếp có một bóng người bị treo ở trên trần nhà, lúc đèn sáng thì rõ vô cùng, lúc đèn tắt lại nhanh chóng dung nhập vào bóng tối, biến mất không còn thấy bóng dáng.