*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi mẹ của Tiểu Hoa chết, không khí khủng bố liền tới đỉnh điểm.
Có người tựa hồ bị dọa điên rồi, đầu tiên là hướng ra bên ngoài thôn chạy, kết quả không chạy được vài bước đã trực tiếp ngã sấp ở trên nền đất, sau đó kêu phá cổ giọng, hoảng sợ la to:
“Có cái gì vấp ta! Có thứ gì vấp ta!”
Hắn liên tiếp kêu la vài tiếng. Dưới dương quang sáng lạn, các thôn dân lại nổi một tầng da gà.
Sau khi hoảng sợ kêu to, người kia bắt đầu lửa giận ngập trời mà nhìn về phía không khí trước mặt hét lớn:
“Ngươi mẹ nó tới đây, gϊếŧ ta! Lão tử không sợ ngươi!”
Những người khác đều yên lặng nhìn hắn đối với không khí nổi điên.
Một lát sau, hắn kêu gào đủ rồi, lại bỗng nhiên ngây ngô cười rộ lên, quay người hướng ra bên ngoài thôn chạy như điên.
Đến lúc này, vợ hắn mới nhớ tới việc muốn đi ngăn cản hắn, đáng tiếc, có đuổi cũng đuổi không kịp, lại không dám thực sự đuổi theo ra ngoài. Tuy rằng mọi người ở bên nhau vẫn có người chết, nhưng dù sao nhiều người vẫn có cảm giác an toàn hơn một chút.
Nam nhân nổi điên cười ha ha, rẽ qua một căn nhà ở khúc ngoặc phía trước, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Vài giây sau, một tiếng kêu thảm thiết từ bên kia truyền tới. Ở thời điểm tiếng kêu cất lên cao nhất, sắc nhọn nhất, lại đột nhiên im bặt.
Chim chóc trong rừng bị kinh hách bay tán loạn. Vài tiếng quạ đen không biết từ nơi nào truyền đến.
Đại đa số thôn dân đều trầm mặc, chỉ biết rúc ở nguyên tại chỗ run bần bật.
Có ông lão hơn năm mươi tuổi sợ đến mức tiểu ra quần, nhưng không ai có tâm tư chê cười ông ta.
Giữa bầu không khí khẩn trương, Bạch Thiên vẫn luôn rũ đầu xuống cực thấp, hai vai còn hơi run run.
Dư Tô nhìn hắn vài giây, liền nghe hắn nhịn không được cười ra tiếng.
“……” Người này cũng thật mạnh mẽ.
Lý Vượng Đức liếc Bạch Thiên một cái, ngẩng đầu nói với Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ:
“Mau đi trấn an nữ sinh viên kia một chút, sắp đến lúc rời đi.”
Dư Tô cũng nhìn ra được, vong hồn hiện tại không chỉ bắt đầu ở ban ngày gϊếŧ người, hơn nữa khoảng cách gϊếŧ người cũng không lâu, nói không chừng kế tiếp sẽ càng mau.
Nàng gật đầu, đang muốn cùng Tôn Chiêu Đệ đến chỗ Tiểu Hoa, Phong Đình bỗng nhiên mở miệng gọi lại bọn họ:
“Trưởng thôn có gì đó không đúng.”
Dư Tô quay đầu, thấy ánh mắt Phong Đình đang dừng ở chỗ trưởng thôn đầu hói bên kia.
Theo tầm mắt của hắn nhìn qua, các người chơi khác cũng đều sửng sốt.
Trưởng thôn là một nam nhân trung niên bụng mỡ bị hói đầu, nhưng hiện tại hắn lại lộ ra tư thái giống như tiểu nữ nhân.
Hắn duỗi tay vuốt vuốt mái tóc căn bản không tồn tại, chậm rãi đứng lên, từng bước một đi đến chỗ Trương Quốc Cường ngồi cách đó không xa.
Trương Quốc Cường chưa kịp nhận ra cái gì không đúng, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi:
“Trưởng thôn, có chuyện gì sao?”
Trưởng thôn mỉm cười, sau đó đột nhiên vươn tay bóp cổ hắn!
Trương Quốc Cường so với trưởng thôn trẻ tuổi hơn rất nhiều, thoạt nhìn cũng khá cường tráng, nhưng hắn lại hoàn toàn không tránh thoát được cánh tay của trưởng thôn.
Thậm chí, trưởng thôn còn chưa lấy ra tay phải, chỉ mới dùng tay trái bóp cổ hắn.
Trương Quốc Cường bị siết đến mức hoàn toàn không có biện pháp hô hấp. Cả người thực mau bị rút hết sức lực, chỉ có thể dùng hai tay vô lực mà vỗ vỗ cánh tay trưởng thôn.
Ngay sau đó, trưởng thôn bỗng nhiên vươn ra tay phải, nhắm thẳng đến cặp mắt Trương Quốc Cường móc xuống!
Tôn Chiêu Đệ hít ngược một hơi khí lạnh, nắm chặt cánh tay Dư Tô.
Các thôn dân cũng bắt đầu phản ứng. Nhưng không giống các người chơi thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ dũng cảm tiến lên ngăn cản hành vi của trưởng thôn. Đại khái bởi vì đây không phải một vong hồn nhìn không thấy, sờ không được, nên bọn họ không sợ.
Bọn họ vừa gọi trưởng thôn, vừa dùng sức bẻ ra tay hắn. Vài thanh niên trai tráng cùng nhau hợp lực, thế mà một chút hiệu quả cũng không có!
Trưởng thôn bỗng dưng phát ra một tiếng cười nhu mị. Sức lực trong tay không chỉ không chút xê xích, còn bắt đầu tăng thêm. Trương Quốc Cường ngay cả kêu cũng kêu không được. Cả khuôn mặt nghẹn đến mức bắt đầu biến xanh tím. Hai mắt cũng phải thừa nhận đau đớn xuyên tim. Nếu chỉ là đau đớn còn đỡ, trước mắt, không riêng gì đau, hắn còn thừa nhận nỗi sợ hãi kịch liệt khi biết hai mắt của mình rất có thể sẽ bị tươi sống móc ra.
Trong lòng hắn thậm chí hy vọng, mình có thể chết trước khi tròng mắt bị moi ra hết.
“Phốc!” một tiếng, hắn bỗng nhiên cảm giác hốc mắt lạnh lẽo, đau tận xương cốt.
Trên bàn tay phải tràn đầy máu tươi của trưởng thôn nắm một tròng mắt còn tươi. Hắn dùng thanh âm nhu mị phát ra một trận cười khẽ, vươn đầu lưỡi liếʍ khóe miệng, sau đó giơ tay...đem tròng mắt nhét vào trong miệng!
Các thôn dân ở gần đó sợ tới mức toàn bộ lui về sau. Ai cũng không dám xem nhẹ vị trưởng thôn rõ ràng đã bị quỷ nhập này.
Trương Quốc Cường rất nhanh liền tắt thở. Trưởng thôn vung lên tay trái, đem người ném xuống đất.
Sau đó hắn đột nhiên ngây ngốc một chút, lắc đầu vài cái, rốt cuộc tỉnh táo lại.
Nhưng hiện tại thanh tỉnh, chi bằng vĩnh viễn không cần thanh tỉnh tốt hơn.
Hắn vẫn nhớ rõ vừa rồi chính mình đã làm những gì. Hắn ngơ ngác nâng lên đôi tay máu tươi đầm đìa, cảm giác được trong miệng ngậm thứ gì đó, liền duỗi tay sờ soạng một chút. Ngón tay nhẹ nhàng từ trong miệng lôi ra một tròng mắt còn dính dây thần kinh.
“A a a a a a ——” Dư Tô trước giờ chưa từng nghe qua tiếng kêu chói tai như vậy.
Trưởng thôn cũng điên rồi, so với nam nhân trước đó càng điên hơn.
Kế tiếp, lại lục tục có vài người tử vong, trải qua đủ loại cách chết bất đồng, lại không kém hung tàn.
Dư Tô thầm nghĩ, vong hồn kia hiện tại giống như đang chơi một trò chơi hành hạ. Mặc dù cô ta hoàn toàn có thể mau chóng gϊếŧ hết tất cả mọi người, lại lựa chọn gϊếŧ từng người một, từ từ chậm rãi.
Cô ta đang biến đổi phương pháp tra tấn những người còn tồn tại, làm cho bọn họ cảm thấy có một cái chết thống khoái cũng là một việc xa xỉ.
5 giờ chiều, rốt cuộc có người thật sự chịu không nổi, cầm lấy con dao mà mình mang theo bên người tuyệt vọng đâm vào cổ tự sát.
Mắt thấy nhân số trong thôn càng ngày càng ít, nổi điên, bị gϊếŧ, tự sát. Một bộ phận thôn dân còn dư lại cũng biết có ở chỗ này cũng vô dụng. Bọn họ cấp tốc hướng về phía lối ra thôn xông ra ngoài, muốn thoát khỏi địa phương này.
Các người chơi đã hành động. Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ phụ trách mang đi Tiểu Hoa, nhưng nàng vẫn cố chấp ôm thi thể mẹ mình khóc rống. Cuối cùng vẫn là Bạch Thiên hăm dọa nếu còn không chịu đi liền băm thi thể mẹ nàng ra, nàng mới chịu đi theo các người chơi.
Sắp đến lối ra thôn, Dư Tô nhìn thoáng qua nhà họ Dương, do dự hỏi:
“Từ Đình cùng đứa bé trai kia, chúng ta có dẫn theo hay không?”
Nàng thực đồng cảm với Từ Đình, trong lòng rất muốn mang theo người cùng đi, nhưng nhiều người càng nhiều liên lụy, không thể tùy ý quyết định.
Bạch Thiên liếc nàng một cái:
“Trói buộc, không mang.”
Tôn Chiêu Đệ nhíu mày:
“Mang, sao lại không mang? Tôi liền thích trói buộc!”
Lý Vượng Đức vuốt vuốt ấn đường:
“Trước mang lên, nếu tình huống không tốt lại ném xuống bọn họ.”
Dư Tô nhìn Phong Đình, thấy hắn gật đầu, mới nhanh chóng chạy về hướng nhà họ Dương.
Bạch Thiên bất đắc dĩ nhún vai, xoay người hướng vào nhà họ Bạch mang đứa bé kia.
Căn nhà của nhà họ Bạch đại khái là căn tàn tạ nhất trong toàn bộ thôn này. Cha mẹ cùng chị gái của Bạch Thiên đều ở nơi khác, trong nhà chỉ có bà nội bị mù cùng đứa cháu trai sống nương tựa lẫn nhau.
Hắn trở về nhà họ Bạch, cúi đầu lấy ra một chùm chìa khóa mở cửa, đang muốn đẩy vào, liền nghe thấy cửa phòng bên cạnh bị kéo ra.
Bà lão mù quờ quạng bước ra khỏi cửa, thăm dò hỏi:
“Tiểu Thiên, có phải đã trở lại rồi hay không? Bên ngoài như thế nào, sao lại ồn như vậy?”
Bạch Thiên nhìn chằm chằm mí mắt nhăn nheo của bà lão, không nói chuyện.
Bà lão vươn tay vuốt vách tường, một tay khác vươn ra phía trước dò xét, lộ ra biểu tình quan tâm:
“Sao không nói lời nào, có phải lại đi đánh nhau hay không? Aiz~, ta đã nói bao nhiêu lần, đừng đánh nhau, đừng gây chuyện. Cháu đánh người ta, cha mẹ người ta có thể tìm tới. Nhưng người ta đánh cháu, ta cũng không có biện pháp giúp được……”
Bạch Thiên không kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng, nhướng mày, xoay người bước vào trong phòng.
--------~★TK★~----------
Dư Tô đỡ Từ Đình từ nhà họ Dương ra tới, ở cửa thôn cùng đám người Phong Đình hội hợp, đợi trong chốc lát liền thấy Bạch Thiên lại đây.
Bất quá, trên lưng hắn còn cõng theo một bà lão mù, trên eo buộc một sợi dây thừng, cột lấy đứa bé kia.
Tôn Chiêu Đệ nhìn thấy tình huống này, sửng sốt hồi lâu mới khép lại cái cằm vì bị ngạc nhiên mà rớt xuống, tiến gần tới chỗ Dư Tô thấp giọng nói:
“Hắn hình như cũng không tệ như vậy?”
Nàng đang nói, liền thấy mấy thôn dân lúc trước đã chạy mất lại hoang mang rối loạn mà chạy trở về, trong miệng còn kêu to “đừng gϊếŧ tôi” linh tinh, nhưng cũng không thấy ai đuổi theo sau bọn họ. Còn việc thực sự có người đuổi đằng sau hay không, đại khái chỉ có thôn dân đang bị đuổi mới biết được.
Bạch Thiên cõng bà lão lại đây, đem người đặt xuống, sau đó giao đứa bé bên hông cho Lý Vượng Đức, lại một lần nữa đem bà lão cõng trên lưng, không nói một lời đi lên đầu tiên.
Tiểu Hoa vẫn rơi lệ không ngừng, nắm tay Dư Tô theo sát nàng. Tôn Chiêu Đệ đỡ Từ Đình. Lý Vượng Đức bế đứa bé trai. Chỉ có Phong Đình hai tay trống trơn.
Đoàn người lại men theo đường mòn xuống núi, ở ven đường lần lượt thấy được vài cỗ thi thể bị tàn phá.
Từ Đình sợ tới mức không nhẹ, nhìn cũng không dám nhìn nhiều một cái. Bé trai khóc mệt, lúc này đã ngủ, ngược lại tránh được hoàn cảnh máu me này.
Bởi vì dẫn theo nhiều người, đường núi lại khó đi, tốc độ của bọn họ rất chậm.
Tôn Chiêu Đệ có chút tò mò về đôi mắt của bà lão, vừa đi vừa hỏi thăm.
Bà lão được Bạch Thiên cõng, thần sắc đột nhiên trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói:
“Bị ông của Tiểu Thiên móc xuống, sau khi ta bị cha mẹ bán lại đây, có bữa nhìn một người nam nhân trong thôn lâu chút.”
Ngắn ngủi một câu, lại hàm chứa không ít nội dung.
Tôn Chiêu Đệ không nghĩ tới sẽ hỏi ra được chuyện như vậy, biểu tình phức tạp mà xin lỗi, một chữ cũng không dám hỏi tiếp.
Nhưng bà lão vẫn kể, nói khi đó mất mùa, trong nhà nghèo không có cơm ăn, bà lão liền bị cha mẹ đưa đến nhà họ Bạch đổi lấy một đấu gạo, gọi là bán cũng không được tính.
Không bao lâu, mặt trời bắt đầu lặn. Một khi trời tối, đường núi sẽ càng thêm khó đi.
Mà việc khiến Dư Tô càng lo lắng chính là, đã thật lâu không nhìn thấy hoặc nghe được tiếng của một thôn dân nào.
Những người đó muốn trốn thoát, không phải nên chạy về hướng này sao. Nhưng trừ bỏ thi thể, các người chơi cũng chưa nhìn thấy một người sống.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, thôn dân chết sạch, liền đến phiên người chơi.
Dư Tô vừa nghĩ như vậy, liền cảm giác một cỗ âm phong bỗng nhiên từ phía sau thổi lại đây.