🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Các thôn dân đại kinh thất sắc, chen chúc thành một đoàn, trong lòng cực kỳ hoảng hốt, không ngừng dáo dác nhìn ngó bốn phía xung quanh, sợ từ đâu đột nhiên nhảy ra một nữ quỷ tới gϊếŧ mình.
Qua một hồi lâu, mới có người nơm nớp nói:
“Lúc chúng ta lên núi…không hề thấy Thiết Đản ở chỗ này……”
Đây là con đường mà bọn họ muốn lên hay xuống núi nhất định phải đi qua. Thời điểm đi lên trước đó, bọn họ còn ngang qua bên cạnh cái cây kia.
“Vì...vì sao hắn muốn treo cổ ở chỗ này?” Một người khác lắp bắp hỏi.
Có vài người lá gan lớn hơn chút, từng bước một hướng về phía thi thể treo trên cao của Lý Thiết Đản đi qua.
Cỗ thi thể kia đang đưa lưng về phía mọi người.
Bọn họ chậm rãi vòng qua bên kia, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn những người khác.
Phong Đình quay đầu thấp giọng hỏi Dư Tô:
“Nhìn ra cái gì không?”
Trong nhiệm vụ này, hắn vẫn không có cảm giác tồn tại, rõ ràng là đang xem Dư Tô biểu diễn.
Dư Tô biết hắn làm như vậy là vì giúp nàng mau chóng trưởng thành. Chuyện này đối với nàng mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.
Nghe vậy, nàng liền nhìn kỹ bên kia, sau đó gật đầu nói:
“Hai chân thi thể cách mặt đất rất cao, ước chừng nửa thước. Nhưng trên mặt đất không có bất luận thứ gì có thể làm bàn đạp, hắn không phải tự thắt cổ.
Hơn nữa, hắn tựa hồ cũng không có khuynh hướng tự sát. Nếu hắn có dũng khí tự sát, lúc ấy sẽ không là người đầu tiên bị dọa chạy."
Lúc này, mấy thôn dân lớn gan kia rốt cuộc tới gần thi thể.
Có người nhặt lên mấy hòn đá nhỏ, hướng về phía cỗ thi thể ném qua, đợi một lát, thấy thi thể không có chút động tĩnh, mới cùng nhau tiến tới bên cạnh thi thể.
Bọn họ vòng tới chính diện của thi thể, ngẩng đầu lên nhìn, ngay sau đó tất cả đều sắc mặt đại biến, cứ ngơ ngác mà ngửa đầu nhìn thi thể.
Hơn mười giây sau mới có người phát ra tiếng kêu sợ hãi, quay đầu chạy thục mạng xuống núi!
Cỗ thi thể kia rõ ràng còn yên tĩnh treo ở đó, nhưng mấy thôn dân kia đều bị sợ tới mức tè ra quần, chạy trối chết.
Bọn họ kêu la sợ hãi, cũng không quan tâm đến việc đi đúng đường núi mà chạy, trực tiếp từ bên cạnh sườn núi vọt xuống, cho dù bị trượt chân cũng không dừng lại, cả tay lẫn chân đều sử dụng, tiếp tục loạng choạng bò đi.
Các thôn dân khác thấy thế, tuy rằng chưa nhìn đến thi thể kia rốt cuộc có vấn đề gì, vẫn bị cảm xúc của mấy người kia lây nhiễm, sợ tới mức mặt không còn chút máu, bắt đầu theo bọn họ từ triền núi chạy xuống.
Đất núi đầy lá rụng cùng cỏ ướt, cực kỳ trơn trợt. Có người không cẩn thận ngã xuống, lăn lộn va chạm mạnh với cây cối phía dưới, thiếu chút nữa bị đυ.ng tới ngất xỉu.
Dư Tô nhìn cỗ thi thể hoàn toàn không động tĩnh kia, cảm giác những thôn dân này có chút không thể hiểu được.
Bọn họ hiện tại giống như chim sợ cành cong, một chút động tĩnh đều có thể bị dọa thành như vậy.
Phong Đình cất bước, hướng về phía thi thể của Lý Thiết Đản đi qua, lúc đến trước thi thể, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ nhàng cười:
“Chỉ là cằm cùng hai con mắt không có mà thôi.”
…Vậy còn nói là "chỉ là"?
Dư Tô đã biết những người đó vì cớ gì sợ như vậy. Bọn họ vốn dĩ vẫn luôn ở trong trạng thái sợ hãi, đột nhiên thấy một màn như vậy, khẳng định sợ tới mức không nhẹ.
Nhưng các người chơi lại không quá sợ, đều lục tục vòng qua thi thể, theo đường núi đi xuống.
Hiện tại không có người ngoài, Lý Vượng Đức liền nói:
“Tên Trương Thiết Ngưu kia, ta hoài nghi không phải bị vong hồn gϊếŧ.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Tôn Chiêu Đệ tiếp lời:
“Vợ hắn cũng là bị mua về, hơn nữa quá trùng hợp, ở thời điểm nguy hiểm như vậy kêu hắn về nhà, khiến hắn cách xa khỏi mọi người.”
Dư Tô gật gù:
“Khả năng này rất lớn. Bất quá, cho dù Trương Thiết Ngưu chết là do người làm, nhưng tình huống của Lý Thiết Đản lúc nãy chắc chắn không phải do người làm.”
Vừa rồi nàng cũng tận mắt nhìn thấy bộ dáng của cỗ thi thể kia. Toàn bộ cằm dưới đều biến mất, đầu lưỡi rớt ra thò dài xuống, hai tròng mắt bị khoét rỗng. Thần kỳ nhất chính là, máu lại không chảy bao nhiêu, cũng chưa nhỏ giọt đến mặt đất. Hơn nữa, thi thể còn bị treo ở trên nhánh cây. Thân hình Lý Thiết Đản không gầy, muốn treo hắn lên độ cao như vậy cần ít nhất hai ba nam nhân cùng nhau hợp sức mới có thể làm được.
Hiện tại, chỉ sợ không ai rảnh rỗi đi làm chuyện phiền toái như vậy, cho dù muốn gϊếŧ người, cũng không cần thiết đem người treo lên. Huống chi lúc nãy, cơ hồ tất cả mọi người đều tụ tập cùng nhau, thời điểm lên núi lại hoàn toàn không phát hiện thi thể.
Cho nên, các thôn dân vừa không có động cơ, vừa không có thời gian gây án.
Như vậy, vong hồn thật sự đã bắt đầu gϊếŧ người ngay ban ngày. Điểm này không thể nghi ngờ.
Không trung bên ngoài vẫn sáng sủa không một áng mây. Ánh mặt trời chiếu vào trên người ấm áp dào dạt. Loại quang minh có thể chiếu sáng hết thảy hắc ám này, ngày thường luôn có thể mang cho những kẻ nhát gan cảm giác an toàn thật sâu.
Tuy nhiên, hiện tại mọi người đều ở dưới thái dương, lại đều run bần bật.
Các thôn dân bắt đầu rối loạn. Những người hơi lớn tuổi một chút thậm chí bị dọa hôn mê bất tỉnh. Trẻ con gào khóc cũng không ai quan tâm. Mỗi người đều cảm thấy bất an, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ đi tới chỗ Tiểu Hoa, thấy nàng còn chưa tỉnh, liền cùng nhau đỡ nàng tới chỗ mọi người tập trung.
Mẹ nàng ở giữa đám người xa xa nhìn nàng một cái, do dự trong chốc lát mới chậm rề rề đi tới.
Tôn Chiêu Đệ thấy nàng tới gần, lập tức trừng mắt, lạnh lùng nói:
“Bà tới làm gì?”
Nữ nhân nhìn Tiểu Hoa, thấp giọng nói:
“Tiểu Hoa không sao chứ? Tôi đến đem nó qua bên kia……”
Tôn Chiêu Đệ nghĩ sao nói vậy:
“Mang qua kia làm gì, để cho nam nhân khác tiếp tục làm bẩn Tiểu Hoa sao? Cạo gió? Sao bà không ở nơi này cởϊ qυầи áo, kêu đám nam nhân kia tới mà chữa bệnh cho?!”
Nữ nhân không nghĩ tới các nàng đã biết chuyện này, sắc mặt cực kỳ khó coi, cả người run lên, sửng sốt một hồi lâu mới ngập ngừng nói:
“Tôi...tôi cũng không có cách nào…… Nếu tôi ngăn cản, ông ta liền đánh tôi…”
“Tiểu Hoa không phải con ruột của bà đi?” Tôn Chiêu Đệ tức giận đến nghiến răng:
“Tôi từng thấy có người mẹ không muốn sống để che chở con mình, chưa gặp qua bởi vì sợ bị đánh liền nhìn con gái mình chịu khổ!”
Bản thân nữ nhân kia chột dạ, không dám phản bác, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, liền bắt đầu yên lặng chảy nước mắt.
Dư Tô cảm thấy thực không thú vị. Nếu khóc lóc có tác dụng, còn cần nắm đấm, cần đao thương làm gì? Nếu nữ nhân này thật sự đối với con gái mình có một chút tình thương của mẹ, bà ta hoàn toàn có thể thừa dịp nam nhân kia ngủ một dao gϊếŧ chết hắn, báo thù cho con gái, cũng cho chính mình.
Bất quá, trong lòng các nữ nhân nơi này nghĩ thế nào, Dư Tô đại khái có thể đoán được chút ít.
Trong mắt bọn họ, nam nhân chính là trời, bọn họ sợ nam nhân chết, sẽ mất đi sức lao động chủ chốt, thậm chí không dám lén mang con rời đi, là bởi vì sợ sau khi rời đi rồi không có tiền để sống.
Tôn Chiêu Đệ tức giận, tiếp tục chỉ trích:
“Khóc khóc khóc, khóc cái rắm, thời điểm con gái bà bị tên cầm thú kia làm bẩn, bà cũng ở bên cạnh khóc sao? Nếu là tôi, nhất định lập tức cầm dao chặt đầu hắn xuống làm cái bô! Muốn khóc cút xa một chút mà khóc, lão nương nhìn thật mẹ nó bực bội!”
Nữ nhân lau nước mắt, nhìn Tiểu Hoa vài lần, mới xoay lưng trở về trong đám người.
Tiểu Hoa không bao lâu liền tỉnh. Cảm xúc của nàng thực kích động, khóc nháo chất vấn Bạch Thiên vì sao muốn gϊếŧ cha nàng, còn muốn chạy đi tìm thi thể cha.
Tôn Chiêu Đệ khuyên bảo vài câu, thấy hiệu quả không tốt, liền đi qua xách mẹ Tiểu Hoa lại đây, hung thần ác sát bắt bà ta đem hết thảy chân tướng nói cho Tiểu Hoa biết.
Tiểu Hoa không ngốc, chỉ là không có bất luận người nào dạy cho nàng về chuyện nam nữ. Từ giọng nói đứt quãng của mẹ mình, nàng thực mau lý giải hết thảy.
Việc này đối với Tiểu Hoa mà nói không thể nghi ngờ là cực kỳ tàn khốc, nhưng nàng vẫn cần phải trải qua.
Nàng không khóc, cũng không nháo, chỉ cúi đầu nhìn từng vết thương trên cánh tay mình phát ngốc. Trong những vết thương đó có bao gồm rất nhiều vết sẹo đã hình thành từ lâu. Từng vết từng vết tựa như từng bóng ma trong lòng nàng, cả đời cũng sẽ không lành lại.
Mẹ nàng ước chừng là sợ Tiểu Hoa nhìn đến mình càng không dễ chịu, không dám lưu lại nơi này, đã về tới trong đám người.
Dư Tô không biết an ủi người khác, cũng biết an ủi cũng không có tác dụng, liền an tĩnh ngồi ở bên cạnh Tiểu Hoa.
Các thôn dân lúc này đều tụ tập ở trên khoảng đất trống phía trước, mỗi người cơ hồ đều nằm la liệt, cũng không ai hỏi trưởng thôn hiện tại nên làm cái gì, bởi vì trưởng thôn thoạt nhìn cũng sợ hãi giống như bọn họ.
Yên lặng một hồi, có vài người kết bạn về nhà một chuyến, đem lá bùa bình an dán trước cửa nhà xé xuống mang ở trên người, còn đặc biệt tìm đồ đỏ mặc vào, lại ôm mấy con gà trống hùng dũng oai vệ lại đây, khư khư không chịu buông tay, giống như ôm rơm cứu mạng.
Những người khác thấy thế sôi nổi làm theo, có người còn cầm gạo nếp, tỏi tới. Ai không có đồ vật trừ tà liền tìm những người khác xin xỏ, hoặc bỏ tiền mua.
Đáng tiếc, tất cả đều vô dụng.
Đến 3 giờ chiều, liền có người chết ở trước mắt bao người.
Tại thời điểm đó, tất cả mọi người đều mang theo một loại tâm tình tuyệt vọng mà bất lực, an tĩnh ngồi ở tại chỗ, trừ bỏ đám gà trống ngẫu nhiên gáy lên một tiếng, còn lại phi thường yên tĩnh.
Đột nhiên, một tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết vang lên!
Các người chơi cũng cả kinh, lập tức hướng về phía phát ra âm thanh nhìn qua, liền thấy người vừa thét chói tai kia đúng là mẹ của Tiểu Hoa.
Cùng với tiếng thét đinh tai nhức óc, bà ta bắt đầu lăn lộn đầy đất.
Các thôn dân chung quanh bà ta lấy tốc độ cực kỳ mau tản ra hai bên, giây lát sau đã chừa ra một khoảng không gian lớn.
Bà ta liền ở trên mảnh đất bùn kia không ngừng quay cuồng, trong miệng phát ra tiếng kêu cực kỳ thống khổ, cùng với động tác giãy giụa, từng vết thương bắt đầu xuất hiện ở trên thân thể bà ta! Máu tươi ứa ra, thực mau tạo thành một vũng máu đỏ trên mặt đất.
Thật giống như ở trước mặt bà ta đang có một người vô hình cầm dao, không ngừng chém vào thân thể.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Sau một lát, Tiểu Hoa kêu to một tiếng, đứng dậy vọt qua phía bên kia.
Mà lúc nàng bổ nhào vào bên cạnh người mẹ toàn thân đều là máu của mình, trên người nữ nhân kia rốt cuộc không xuất hiện thêm vết thương mới.
Nhưng đã muộn, nữ nhân tuy không lập tức tắt thở, lại không thể không thừa nhận đau đớn xuyên tim, chậm rãi mất máu mà chết.
Bà ta thống khổ nằm ở trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy. Từng dòng máu tươi dưới tần suất run rẩy của bà ta liên tục chảy ra, vũng máu lại càng mở rộng.
Máu tươi đỏ thẫm, ảnh ngược cảnh trời quang xanh ngắt.
Tiểu Hoa tê tâm liệt phế ôm lấy mẹ mình, một tiếng tiếp một tiếng mà gọi mẹ.
Trước khi chết, nữ nhân dùng hết khí lực sau cùng, nâng cánh tay máu chảy đầm đìa xoa lên mặt Tiểu Hoa, thay con gái mình lau đi một giọt nước mắt, suy yếu hộc ra ba chữ:
“Thực xin lỗi.”
Dư Tô biết, ở thời khắc nữ nhân bị chém gϊếŧ, Tiểu Hoa đã tha thứ cho mẹ mình.