*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Loại tác phong hành sự giống như sát nhân cuồng ma, gϊếŧ người không chớp mắt kia của Bạch Thiên làm Vương Thiết Trụ bị dọa sợ mất hồn mất vía, cứ như vậy, chỉ một thanh khảm đao nắm trong tay, liền nhẹ nhàng hỏi ra tất cả sự việc.
Dư Tô cùng những người khác ở một bên nghe, nhìn bộ dạng co quắp của Vương Thiết Trụ, trong lòng có chút buồn cười.
Nam nhân này có thể đánh chết một cô gái đáng thương bị mua đi bán lại, có thể tay đấm chân đá đối với Từ Đình, thậm chí cưỡиɠ ɦϊếp, làm bẩn nàng, nhưng khi đối mặt với người mạnh bạo hơn hắn, thì rắm cũng không dám thả. Loại người như hắn cũng chỉ biết khi dễ kẻ yếu.
Từ trong miệng Vương Thiết Trụ, các người chơi thực mau biết được hết thảy mọi chuyện.
Giống như Phong Đình suy đoán, nữ nhân bị bán vào thôn bảy năm trước thật sự là do cha mẹ Vương Thiết Trụ xuất tiền.
Lúc ấy, Vương Thiết Trụ mới hai mươi lăm tuổi. Đặt ở nơi khác, kỳ thật đây vẫn là độ tuổi phi thường trẻ trung, nhưng tại sơn thôn hẻo lánh, phong kiến nặng nề này, hắn đã bị cho là đàn ông độc thân lớn tuổi.
Hai vợ chồng già nhà họ Vương bởi vậy phi thường sốt ruột, vì tìm vợ cho con trai đã tìm khắp các bà mối làng trên xóm dưới, nhưng đều không có kết quả, cuối cùng nhờ người giới thiệu, mới mua về một nữ nhân.
Nữ nhân kia không phải người ở tỉnh này. Nàng căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ của người nơi đây. Bởi vì vậy, người nhà họ Vương ngay cả mắng nàng cũng không được, cho nên đều trực tiếp động thủ đánh.
Đáng thương nhất chính là, nàng bị bắt cóc từ tỉnh ngoài xa xôi tới đây, lúc mới đến bị trùm bao bố trên đầu nhìn không được đường đi, ngay cả chạy trốn cũng không biết nên chạy hướng nào.
Ước chừng một tháng sau, nàng nhận mệnh.
Nàng mang một thân vết thương, bắt đầu hỗ trợ nhà họ Vương làm việc. Người nhà họ Vương không cho phép nàng ra ngoài, cho nên nàng chỉ nấu cơm, quét tước, lau dọn, nỗ lực làm những việc mà mình có thể làm. Mặc dù như vậy, hai vợ chồng già nhà họ Vương vẫn như cũ nhìn nàng không vừa mắt, mỗi ngày đều phải đánh nàng ít nhất vài lần.
Đây đại khái là do bọn họ vì mua nàng về đã tiêu hết tiền dành dụm cả đời, bán đi heo nái trong nhà, còn thiếu nợ vài người bên ngoài. Cho nên, bọn họ đối với nàng phá lệ bắt bẻ, mỗi ngày đều tìm mọi cách mà lấy cớ đánh nàng cho hả giận.
Lại hai tháng trôi qua, nữ nhân có thai. Nàng rốt cuộc được cấp quyền tự do bước ra khỏi cửa nhà họ Vương, nhưng vẫn phải làm rất nhiều việc. Ở nông thôn không tồn tại quan niệm phụ nữ mang thai là cần quý trọng. Rất nhiều người cho đến lúc sắp sinh đều còn đang làm việc nhà nông.
Lúc này, nữ nhân đã có thể nghe hiểu một ít ngôn ngữ nơi này. Người nhà họ Vương đối xử với nàng cũng tốt hơn, ít nhất không dám tùy tiện đánh nàng.
Nhưng sau cái ngày khốn khổ kia, nàng mang quần áo dơ ra bờ sông giặt, ác mộng của nàng mới chân chính bắt đầu. Nàng bị Trương Thiết Ngưu - gã đàn ông độc thân trong thôn kéo vào trong rừng cường bạo.
Đứa bé bởi vậy mà sinh non.
Thời điểm nàng quần áo tả tơi trở lại nhà họ Vương, dùng loại ngôn ngữ còn xa lạ ngọng nghịu nói ra hết thảy, mong được bọn họ cảm thông, thì hai vợ chồng già nhà họ Vương liền chỉ vào mũi nàng mắng to, nói nàng là đồ dâʍ đãиɠ hạ tiện, nói nàng câu dẫn nam nhân, nói nàng không biết liêm sỉ.
Lão bà nhà họ Vương lúc ấy còn chưa quá lớn tuổi, sức lực so với các nam nhân trong thôn chưa chắc kém hơn ai, bà ta cầm cán chổi, giống như nổi điên đánh đập nữ nhân đáng thương đến cực điểm này.
Thời điểm Vương Thiết Trụ đi tìm Trương Thiết Ngưu tính sổ, đối phương đã chuyển đồ ra đầu thôn. Chờ hắn đuổi tới đầu thôn, người nọ đã ngồi xe rời đi. Nghe người nhà họ Trương nói, Trương Thiết Ngưu mấy tháng trước đã nói là hôm nay sẽ lên thành phố tìm việc.
Cho nên, hắn sớm có dự mưu, ngay từ đầu liền suy tính kỹ muốn làm chuyện này trước khi đi.
Người nhà họ Vương cũng không dám đánh chết nữ nhân kia. Tuy rằng cảm thấy nàng không sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là bỏ tiền mua về, còn phải giữ lại sinh con trai.
Nữ nhân bị đánh đến mức phải nằm trên giường vài ngày mới có thể xuống giường. Mà trong mấy ngày này, mỗi ngày nàng chỉ có một củ khoai lang luộc để ăn.
Sinh non không được chăm sóc đàng hoàng, nàng mắc bệnh, đại tiểu tiện đều mất khống chế, có khi đang bò lên giường liền thải ngay trên giường. Mẹ chồng nhà họ Vương tức giận, tay không nắm lên bình nước sôi liền bóp miệng nàng rót xuống…
Nhiều năm trôi qua, Vương Thiết Trụ đã cho chuyện này vào quên lãng. Tới bây giờ bị bắt nói ra, hắn mới từ từ hồi tưởng lại sự tình mà đối với hắn cũng không có gì quan trọng này.
Hắn đột nhiên cả kinh, hậu tri hậu giác phản ứng:
“Chẳng lẽ…thật là cô ta trở về báo thù?!”
Bạch Thiên nhấc chân thúc mạnh vào ngực hắn:
“Tiếp tục.”
Vương Thiết Trụ đau đến mức rêи ɾỉ, nhưng lại không dám phản kháng, ôm ngực nói tiếp:
“Về sau…về sau cô ta có thể xuống giường, nhưng không đến mấy ngày lại đột nhiên phát sốt, chúng ta còn mua thuốc cho cô ta uống, nhưng cô ta vẫn không chịu đựng được mà chết…Cho nên, cũng không phải do tôi đánh chết! Mặc dù tôi cũng có đánh cô ta, nhưng mẹ tôi mới là người đánh nặng nhất! Cô ta chết khẳng định là do mẹ tôi đánh. Hiện tại cha mẹ tôi đều bị cô ta gϊếŧ, cô ta...sẽ không lại đến tìm tôi đi?”
Tôn Chiêu Đệ tức giận đến nghiến răng:
“Thật có tiền đồ, còn biết vứt hết trách nhiệm cho mẹ mình. Mẹ ngươi sợ là đầu thai rồi cũng muốn về đây đánh chết ngươi!”
Dựa theo tính cách của Vương Thiết Trụ, lời hắn nói có vẻ không hẳn là sự thật. Nữ nhân kia rốt cuộc bị ai đánh chết, hoặc là ai đánh nàng tàn nhẫn nhất, hiện tại chỉ là lời nói một bên của Vương Thiết Trụ mà thôi.
Mặc kệ thế nào, hai vợ chồng già nhà họ Vương tuyệt đối không tốt hơn bao nhiêu.
Hiện tại, thân phận của vong hồn trở về báo thù đã xác định, nhưng bước tiếp theo nên làm cái gì?
Trưởng thôn gãi đầu hỏi:
“Chúng ta có phải nên đến mộ vợ cũ của Thiết Trụ thắp nhan, cầu xin cô ta buông tha chúng ta hay không?”
Phong Đình nhìn Vương Thiết Trụ, hơi mỉm cười:
“Dẫn hắn đi theo, chắc chắn có chỗ dùng.”
Bạch Thiên nắm khảm đao, nóng lòng muốn thử:
“Được, đến lúc đó anh giúp tôi kiềm chế hắn!”
Dư Tô + Tôn Chiêu Đệ: “……” Đúng là đồ điên, sao lại thích gϊếŧ người như vậy!?
Vương Thiết Trụ sợ tới mức thét chói tai, xoay người bỏ chạy, ngay cả bộ phận phía dưới đau đớn cũng không quan tâm.
Không ai rảnh mà chê cười hắn. Một thôn dân ở trong đám người nói:
“Đúng rồi, Thiết Ngưu đâu?”
Tuy rằng sau sự kiện kia, Trương Thiết Ngưu ra ngoài làm việc, nhưng một năm trước đã trở lại, còn mang về một ít tiền, trở thành người khá giả nhất trong thôn. Về sau, hắn cũng mua một nữ nhân về làm vợ. Người nọ Dư Tô từng gặp qua, chính là người phụ nữ lạnh nhạt lúc nàng mới vừa tiến vào nhiệm vụ đi giặt quần áo nhìn thấy.
“Lúc nãy không phải còn ở đây sao? Tôi thấy vợ hắn kêu hắn đi rồi, hình như là về nhà.” Một người khác trả lời.
Biết người ở chỗ nào, liền không ai quan tâm nữa.
Mọi người thương lượng một hồi. Cuối cùng vẫn là trưởng thôn hạ quyết định, kêu mọi người về nhà tìm chút đồ ăn ngon, mang theo tiền giấy nhan nến gì đó, đến trước mộ vợ cũ của Vương Thiết Trụ dập đầu. Năm người chơi cũng đi theo.
----------~★TK-WATTPAD★~----------
Mộ của nữ nhân kia nằm ở trong rừng phía sau núi. Người nơi này sau khi chết, phần lớn đều chôn ở sau núi, vừa tiến vào cánh rừng là có thể nhìn thấy rất nhiều nấm mồ lớn bé.
Bởi vì rừng cây che khuất, ánh sáng nơi này thực ảm đạm. Nếu một mình đi đến loại địa phương này, cho dù là ban ngày khẳng định cũng cảm thấy rợn người.
Những nấm mồ kia đều không được tỉ mỉ xây cất, phần lớn chỉ là một đống đất bùn, trải qua nhiều năm, bị nước mưa cọ rửa vô số lần, cơ hồ đã hòa nhập với mặt đất.
Dư Tô cẩn thận đi theo mọi người, đột nhiên có thôn dân chỉ vào dưới chân nàng kêu to:
“Mau nhấc chân, ngươi dẫm lên mộ của bà ta!”
Dư Tô thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tôn Chiêu Đệ cũng có chút sợ hãi. Nàng tiến lại gần kéo cánh tay Dư Tô, rụt cổ thấp giọng nói:
“Nơi này thật âm trầm, quá đáng sợ! Tôi thậm chí có cảm giác chung quanh đều là hồn ma đang nhìn chằm chằm vào mình.”
Nàng vừa nói vừa nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên bị dọa đến mức kêu to:
“A, bên kia có ma!”
Nháy mắt tiếp theo lại trấn định xuống, ngượng ngùng nói:
“Nhìn lầm, đó là tán cây…”
Rốt cuộc, mấy chục người nối dài đã đi tới địa điểm cần đến.
Mộ của nữ nhân kia cũng đã sụp đến mức nhìn không ra bộ dáng. Vốn dĩ chỉ là bùn đất được đắp nhô lên thành một cái gò nhỏ, hiện tại bùn đất phía trên đều chảy xuống, chỉ còn lại một khối đất cao hơn so với mặt đất không đến hai mươi centimet.
Phía trên cỏ dại mọc thành cụm, còn có một nhánh cây nhỏ, cùng mặt đất chung quanh không có gì khác biệt. Nếu không nhìn kỹ, chỉ sợ không thể tưởng tượng được phía dưới lớp thổ địa này có chôn một khối thi thể.
Thực hiển nhiên, từ sau khi nữ nhân chết, không hề có ai tới dọn dẹp qua cái mả này.
Trưởng thôn dẫn đầu quỳ xuống, đem một con gà luộc đặt trước mộ, sau đó duỗi tay dọn dẹp cỏ trên mồ, vừa dọn vừa xin lỗi ăn năn, nói đến mức than thở khóc lóc.
Những người khác đều lần lượt làm theo, ở trước mộ liền lần lượt có một đám người quỳ rậm rạp, cầu xin người nằm bên dưới buông tha mình. Tiếng than thở cất lên liên tục, hết đợt này đến đợt khác, kéo dài không tiêu tan.
Thấy các người chơi vẫn không quỳ, trưởng thôn xụ mặt răn dạy:
“Lôi Tử, Tiểu Thúy, còn có ba người các ngươi, mau tới quỳ xuống cầu xin dì đi!”
Năm đó không xem người ta như con người, bây giờ chớp mắt đã thành "dì".
Giọng nói của hắn vừa dứt, một đạo âm phong không biết từ chỗ nào thổi tới, phất qua làm cây cối xung quanh vang lên soàn soạt.
Tiền giấy trước mặt các thôn dân cũng bị gió cuốn lên, ở giữa không trung lượn mấy vòng. Nến tắt, ngay cả nhan khói bọn họ cắm lên mộ cũng tự dưng tắt ngúm.
Nữ nhân sẽ không tha thứ bọn họ, ý tứ này rất rõ ràng.
Gió càng lúc càng lớn. Nhánh cây bị quật ra thành từng tiếng động rờn rợn. Lá cây trùng điệp rơi xuống, nhưng còn chưa rơi xuống đất liền bị gió thổi bay đầy trời. Cát bụi cũng cuốn lên ngùn ngụt, làm con mắt các thôn dân đều mở không ra. Tiếng gió kia cực kỳ giống tiếng một nữ nhân gào khóc, thê lương mà bi thảm.
Các thôn dân có ngốc cũng biết có gì đó không đúng, sợ tới mức không ngừng dập đầu, trong miệng liên tiếp cầu xin tha thứ, còn thề từ nay về sau tuyệt đối không làm chuyện buôn bán phụ nữ cùng trẻ con nữa.
Đáng tiếc cũng không có tác dụng. Cho dù bọn họ nói muốn đem Vương Thiết Trụ trói lại gϊếŧ ngay tại đây cho nàng xem, cơn gió kia cũng hoàn toàn không có ý định thu nhỏ.
Dư Tô không chút nghi ngờ, nếu hiện tại là buổi tối, tất cả những người này đều đã chết tại chỗ.
Trong đám người, Tiểu Hoa đã bị dọa khóc, làm những người nhát gan khác cũng khóc theo. Ngay cả một đám nam nhân thân thể cường tráng đều sợ tới mức run bần bật.
Rốt cuộc, Lý Thiết Đản không chịu nổi nữa, hét lớn một tiếng, từ trên mặt đất bật dậy, xoay người hướng về phía chân núi chạy.
Trưởng thôn hét lớn:
“Thiết Đản, trở về cho ta! Mau trở về! Ngươi lúc này chạy, cô ta khẳng định càng tức giận, ngươi muốn hại chết chúng ta sao?!”
Hắn càng kêu, đối phương chạy trốn càng nhanh, như tia chớp biến mất ở sâu trong rừng cây.
Thấy hắn chạy, những người khác cũng chịu đựng không nổi, lần lượt đứng dậy chạy.
Đầu tóc thưa thớt của trưởng thôn ở trong gió hỗn độn bay múa. Hắn dậm chân hô vài tiếng, cuối cùng thật sự không có tác dụng gì, mới cắn răng đuổi theo.
Chờ đến lúc hắn chạy xa, cơn cuồng phong này đột nhiên im bặt.
Dư Tô ngẫm nghĩ, đi đến trước mộ cúi đầu, nói:
“Cô hẳn là biết thân phận của chúng tôi. Chúng tôi là tới giúp những người đáng thương giống như cô. Cô có thể cho chúng tôi một chút manh mối hay không?”
Nàng vừa nói dứt lời, một mảnh lá cây liền nhẹ nhàng rơi xuống trên đầu nàng.