Chương 27: Đã chết bốn người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death) - Chương 27: Đã chết bốn ngườiDư Tô nhanh chóng rời giường, mang dép lê mở cửa hướng về phía bên kia chạy tới, vừa lúc Phong Đình cũng kéo cửa đi ra. Hai người liếc nhìn nhau, biểu tình ngưng trọng cùng đuổi đi qua.

Cửa phòng ngủ của hai vợ chồng kia vẫn đóng chặt, không thấy được tình hình bên trong. Nhưng xuyên thấu qua lớp cửa gỗ hoàn toàn không có chức năng cách âm, Dư Tô vẫn có thể nghe thấy Trương Thục Phân phát ra từng tiếng kêu khóc dồn dập mà yếu ớt.

Phong Đình dùng sức đập cửa vài cái, bên trong không hề phản ứng. Hắn liền quay đầu, ý bảo Dư Tô lùi ra phía sau một chút, rồi nhấc chân phá cửa.

Cánh cửa phòng ghép nối từ từng mảnh ván gỗ, trải qua năm tháng ăn mòn cũng không vững chắc, bị va đập vài lần, phía dưới liền thủng một lỗ. Phong Đình lại đạp mấy đá, làm cái lỗ nhỏ như hang tò vò kia lớn ra hơn một chút, sau đó thối lui sang một bên, nhìn về phía Dư Tô.

“……” Dư Tô nhún vai, nhờ vào dáng người nhỏ gầy của mình chui vào. Nàng không hề xem tình huống bên trong, chỉ xoay người mở cửa cho Phong Đình tiến vào trước.

Trời còn chưa sáng, trong phòng còn mở đèn, cũng làm hai người tinh tường thấy được cảnh tượng trong phòng.

Giống như hai vợ chồng già kia, Dương Cường cũng bị chết trong lúc ngủ. Bất đồng chính là, cách chết của hắn…xem như toàn thây. Vết thương chí mạng ở phần cổ. Cần cổ bị chém đứt, nhưng chưa hoàn toàn đứt rời ra, dư lại một ít da thịt còn nối liền với nhau.

Không biết vì duyên cớ gì, tuy rằng thân thể hắn là nằm thẳng, nhưng cái đầu cơ hồ bị máu hoàn toàn nhuộm đỏ kia lại bị đặt ở tư thế nằm nghiêng đặt ở trên gối đầu. Hai đồng tử che kín tơ máu, trừng to đến mức so với mắt trâu còn lớn hơn.

Dư Tô nhìn thấy trường hợp này, rốt cuộc minh bạch vì sao Trương Thục Phân bị dọa thành dáng vẻ kia.

Thử nghĩ một chút, bản thân mình mới từ trong mơ ngủ tỉnh dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy bên gối có một cái đầu máu chảy đầm đìa trừng mắt nhìn mình, có thể không bị dọa chết ngất sao?

Lúc này, trên người Trương Thục Phân chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ, ngã ngồi bên chân giường, trong miệng không ngừng phát ra tiếng ê ê a a. Nước mắt nước mũi giàn giụa cũng không màng lau, cả người run lên bần bật, nghiễm nhiên là bị dọa đến mất hồn.

Phong Đình lập tức xoay người lại. Dư Tô chạy nhanh qua lấy một kiện quần áo phủ thêm cho nàng, cố hết sức túm nàng ra khỏi phòng.

Không trung bên ngoài vẫn còn tối, chỉ có ánh sáng từ trong nhà hắt ra chiếu sáng một mảnh sân dưới mái hiên. Dư Tô kéo Trương Thục Phân tới trước cửa, đặt nàng ở ngạch cửa ngồi xuống. Ngón tay chạm vào da thịt của nàng, liền cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo.

Dư Tô trở về trong phòng, thấy Phong Đình đang ghé vào trước thi thể cẩn thận xem xét. Nàng một bên đi lấy quần áo cho Trương Thục Phân, một bên thấp giọng nói:

“Lần này có thể hoàn toàn xác định là ma quỷ gϊếŧ người.”

Phong Đình gật đầu:

“Lần này cùng lần trước có chỗ bất đồng. Hai vợ chồng bọn họ cùng nằm trên một cái giường, nhưng chỉ có mình Dương Cường bị gϊếŧ.”

Đây đại biểu cho cái gì? Dư Tô suy nghĩ một chút, liền ra được kết luận.

Nàng cầm quần áo ra ngoài, một bên lao lực giúp Trương Thục Phân mặc vào, một bên âm thầm suy nghĩ. Trước đó nàng có nghe Tiểu Hoa nhắc qua, Trương Thục Phân cũng là người bị mua về, chẳng qua, trải qua ngần ấy năm, bà ta đã hoàn toàn bị nơi này đồng hóa.

Lần này bị gϊếŧ là người từng mua vợ - Dương Cường, người bị mua về cho dù nằm ở kế bên cũng không xảy ra chuyện gì. Như vậy, vong hồn gϊếŧ người kia có lẽ là muốn trở về trả thù. Rốt cuộc qua nhiều năm mua bán nhân khẩu như vậy, có cô gái kiên cường nào đó bởi vì không đành lòng chịu nhục mà tự sát, hoặc bởi vì bị hành hạ đến chết cũng có khả năng…

Lúc này, ngoài cổng đột nhiên truyền đến từng tiếng đập mạnh.

“Dương lão ca, Trương đại tỷ, hai người dậy chưa? Mau đi ra, trong thôn lại xảy ra chuyện!” Một đạo thanh âm nam giới tục tằng từ ngoài cửa truyền vào. Dư Tô nghe được liền nhíu mày, nhanh chóng chạy ra mở cổng.

Người tới là một nam nhân trung niên tuy rằng đã gặp qua nhưng cũng không biết họ tên, để tránh bị lòi, Dư Tô không mở miệng chào hỏi, mà đối phương cũng không có tâm tư chú ý chuyện này, đầy mặt nôn nóng nói:

“Là Tiểu Thúy a, ba mẹ cháu…” Hắn vốn dĩ muốn hỏi bọn họ đã rời giường hay chưa. Nhưng còn chưa nói dứt lời, tầm mắt của hắn liền chú ý tới Trương Thục Phân đang ngồi trước ngạch cửa.

Tuy rằng trời còn chưa sáng, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra trạng thái tinh thần của Trương Thục Phân tựa hồ không đúng. Hắn đã nói là tới tìm vợ chồng bọn họ, Trương Thục Phân còn an vị ở đằng kia không nói lời nào.

Hắn sửng sốt một chút, hỏi:

“Trương đại tỷ, Dương lão ca đâu?”

Dư Tô lộ vẻ bi thống mà trả lời:

“Xảy ra chuyện rồi, cha cháu…đã chết.”

“A?”

Trung niên nam nhân ngây dại một hồi lâu mới dậm chân nói:

“Cái gì, mẹ nó đây rốt cuộc là thế nào?! Chắc các ngươi còn chưa biết, Lý Nhị cùng Lý Đại Quý cũng đã chết!”

Thời điểm Dư Tô cùng Phong Đình đi theo nam nhân trung niên đuổi tới nhà Lý Nhị, nơi đó đã vây quanh một vòng người.

Lý Vượng Đức mặt vô biểu tình mà đứng ở ngoài đám người, nhìn thấy hai người lại đây, hơi gật đầu một cái.

Tử trạng của Lý Nhị cũng không tốt hơn là bao, toàn thân giống như bị mèo cào, vết thương chồng chất. Mà vết thương chí mạng là cái lỗ lớn ngay bụng, thậm chí cả ruột cùng nội tạng đều chảy ra.

Khoảng cách từ đây đến nhà Lý Đại Quý không xa lắm. Hắn cùng Lý Nhị là anh em ruột, nhưng đã tách hộ. Dư Tô từ trong miệng thôn dân khác biết được, hắn cũng bị chết rất khó xem, tay chân đều bị chém đứt, ném vào khắp các nơi trong nhà.

Nếu nói ngày hôm qua còn có người mang theo tâm tình đi hóng chuyện, thì hôm nay, sợ hãi thật sâu rốt cuộc dâng lên trong lòng mỗi một thôn dân.

Ngày hôm qua trưởng thôn nói những lời đó, mọi người có lẽ còn không đặt nặng ở trong lòng, nhiều nhất chỉ cảm thấy là người nào đó có mâu thuẫn với hai vợ chồng già nhà họ Vương mới nửa đêm động thủ gϊếŧ người. Thậm chí còn có người ngầm nói là do Vương Thiết Trụ làm, nếu không ba mẹ hắn ở trong phòng bị chết thảm như vậy, sao hắn có thể không nghe được động tĩnh gì?

Mà hiện tại, cảnh tượng gϊếŧ người máu me lại lần nữa xuất hiện, đánh vỡ tin đồn không biết là từ ai truyền ra này, làm toàn bộ thôn dân hoàn toàn khủng hoảng.

Bọn họ không hề vây xem thi thể, cũng không quan tâm đứa con trai Lý Vượng Đức này vì cái gì đối mặt với cái chết của cha mình biểu hiện bình tĩnh như vậy, trên mặt mỗi người đều treo thần sắc khẩn trương sợ hãi, ánh mắt nhìn mọi người chung quanh đều phảng phất như đang nhìn hung thủ gϊếŧ người.

Tôn Chiêu Đệ từ phía sau đám người vòng ra, lặng lẽ đi tới bên cạnh Dư Tô.

Ước chừng hơn mười phút sau, trưởng thôn đầu hói mới vội vã chạy đến.

Thời điểm hắn từ bên cạnh hai anh em Dư Tô đi qua liền dừng lại một chút, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Phong Đình như thể an ủi. Hiển nhiên, hắn đã biết tin Dương Cường chết. Các thôn dân nhìn thấy trưởng thôn tới, đều giống như tìm được tâm phúc vây quanh lên, sôi nổi mở miệng nói chuyện với hắn, phần lớn là hỏi hiện tại nên làm gì bây giờ. Cảm xúc hoảng sợ luôn có xu hướng lây lan, mọi người càng ngày càng trở nên nôn nóng bất an.

Trưởng thôn sắc mặt ngưng trọng, lời nói kế tiếp lại càng làm cho loại cảm xúc bất an này tiếp tục tăng lên.

Hắn nặng nề nói:

“Lý Hữu Tài cũng đã chết.”

Lý Hữu Tài ở tại căn nhà cuối cùng của thôn, nên các thôn dân trước nay đều không chú ý tới.

Thanh âm ồn ào bỗng nhiên giống như bị ấn nút tạm dừng, yên tĩnh trong chớp mắt. Giây lát sau, tiếng mắng to, tiếng khóc, tiếng hoảng loạn hỏi chuyện từ từ đan chéo vào nhau. Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Trong một đêm chết bốn người. Hơn nữa cộng thêm hai vợ chồng già ngày hôm qua, trong vòng hai ngày ngắn ngủi, toàn thôn đã mất sáu nhân khẩu, chưa kể tử trạng của bọn họ đều cực kỳ khó coi.

Lý Vượng Đức ở một bên đột nhiên lên tiếng:

“Ngày hôm qua hai người, hôm nay bốn người, xem ra ngày mai sẽ là tám người.” Hắn không cố tình hạ giọng, thậm chí âm lượng còn có chút lớn. Trưởng thôn hiện đang đứng bên cạnh Phong Đình, cách Lý Vượng Đức rất gần, mà hầu hết các thôn dân đều tụ lại đây, vây quanh trưởng thôn kêu hắn nghĩ biện pháp giải quyết, vì thế không ít người nghe được lời nói của hắn.

Nháy mắt liền nổ tung.

Giọng của những thôn dân này phần lớn đều rất vang dội, Dư Tô cảm giác như màng tai của mình đều bị chấn đau, chỉ có thể bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương.

Cũng may, trưởng thôn đầu hói lúc này còn có chút tác dụng. Hắn giơ cao tay lên, ở trên hư không ấn xuống vài cái, lớn tiếng nói:

“Yên lặng, yên lặng lại!”

Dần dần, đám đông chậm rãi nhỏ xuống, chỉ còn có một ít tiếng khóc của nữ nhân. Đến lúc này, Dư Tô mới chú ý Tiểu Hoa cũng đi theo bên cạnh một người phụ nữ. Hai người đều đang khủng hoảng lau nước mắt, có vẻ người phụ nữ kia chính là mẹ của nàng.

Trưởng thôn ho khan vài tiếng:

“Khóc lóc, ầm ĩ, cãi cọ đều vô dụng! Sợ chết thì lắng tai nghe cho rõ, hôm nay trước khi trời tối, chúng ta nhất định phải tìm ra hung thủ...!”

Giọng nói của hắn còn chưa dứt, Phong Đình liền bồi thêm một câu:

“Nếu hung thủ không phải là người thì sao?”

Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó có người nhát gan run giọng hỏi:

“Không phải người, chẳng lẽ là…ma?”

Khủng hoảng lại một lần nữa tăng lên, rất nhiều người đều nghi thần nghi quỷ, dáo dác nhìn khắp nơi.

Tôn Chiêu Đệ thở dài, nói khẽ với Dư Tô:

“Hai người kia sao lại đều chơi kiểu như vậy? Xem xem, làm mọi người bị dọa thành cái dạng gì.”

Dư Tô "ừ!" một tiếng, không nói chuyện.

Nàng biết nguyên nhân Phong Đình cùng Lý Vượng Đức cố ý làm các thôn dân khủng hoảng, bởi vì như vậy bọn họ mới không đặt nhiều sự chú ý lên mục tiêu nhiệm vụ của người chơi. Thừa dịp trong thôn rối loạn trốn đi, vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị một đám thôn dân đuổi theo.

Trưởng thôn trừng mắt nhìn Phong Đình một cái, đề cao giọng nói:

“Đừng nghe Lôi Tử nói hươu nói vượn, hắn hiểu cái gì?! Dù sao hôm nay đều phải nghe ta, cần thiết đem hung thủ tìm ra, nếu là tìm không ra Buổi tối tất cả mọi người liền tập trung ở trong sân đình, ngủ dưới đất!

Ta cũng không tin, tất cả mọi người đều ở đó, tên hung thủ kia còn dám tới gϊếŧ người!”

Có người ở trong đám người thấp giọng nói:

“Nếu thật sự không tìm được, chúng ta có thể báo cảnh sát không?”

Hắn cho rằng trốn ở trong đám người nói chuyện, mọi người liền không biết là ai, nhưng những người chung quanh vừa nghe được, tức khắc liền đối với hắn chửi ầm lên.

Kỳ thật trong thôn không phải hộ nào cũng tham dự vào việc mua bán nhân khẩu, nhưng những người đó lại khó tránh khỏi cùng những người khác có chút quan hệ bà con họ hàng, thường xuyên qua lại giúp đỡ lẫn nhau, liền thành đồng lõa.

Cơ hồ không có bất luận một nhà nào hoàn toàn trong sạch, nhắc tới báo cảnh sát đối với bọn họ mà nói, chẳng khác nào bị người dẫm đuôi.

Người kia bị mắng một hồi, không dám nói nữa. Vì thế tất cả mọi người thống nhất dựa theo lời trưởng thôn mà hành động.

Các thôn dân phân làm bốn tiểu đội, phân biệt từ những người mà trưởng thôn tin tưởng dẫn đội, trước tiên đi đến bốn hộ gia đình đã có người chết tìm manh mối cùng chứng cứ.

Kết quả đương nhiên là....không thu hoạch được gì. Nửa ngày trôi qua, cái đầu hói của trưởng thôn càng thêm hói.Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death) - Chương 27: Đã chết bốn người