🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lượng xuất huyết trên miệng vết thương không phù hợp. Màu máu cũng không đúng.” Phong Đình xoay người, ánh mắt xẹt qua mặt từng người chơi một, lại cúi đầu, trực tiếp xé rách áo ngủ trên thi thể.
"Roẹt!" một tiếng, thân thể chính diện của lão chủ nhân liền hoàn toàn bại lộ trước mặt mọi người.
Dư Tô lập tức phát hiện, ở bụng ông ta còn có một vết bầm to bằng bàn tay!
Sắc mặt các người chơi bỗng dưng biến đổi. Tầm mắt mỗi người đều dừng ở trên thân thể lão chủ nhân, nhưng không ai nói chuyện.
Phong Đình quay đầu nhìn bọn họ một cái, khom người cẩn thận kiểm tra thi thể.
Sau một lát, hắn chỉ vào cánh tay của lão chủ nhân:
“Nơi này có rất nhiều lỗ kim. Có chỗ đã kết vảy, có chỗ đang dần khép lại. Trong đó còn có một chỗ…thoạt nhìn mới được tạo thành.”
Dư Tô tiến lên, đứng bên cạnh thi thể, hơi cong lưng xuống, mới có thể xem được dấu vết trên đó —— Tổng cộng có 7 - 8 lỗ kim. Giống như Phong Đình nói, có vết đang kết vảy và khép lại. Chỉ có một vết vùng da chung quanh còn đỏ ửng, tựa hồ vừa xuất hiện không lâu trên thân thể.
Liễu Hương cười khẽ, đôi mắt xinh đẹp nhìn Phong Đình tràn đầy thâm ý, chậm rãi nói:
“Nếu là lỗ kim, soái ca, thân phận của anh không phải bác sĩ gia đình sao? Tối hôm qua, có khi nào anh đã chích cho ông ta một mũi —— độc dược chí mạng không?”
Phong Đình thậm chí không thèm quay đầu lại, kêu Dư Tô tới hỗ trợ. Hai người cùng nhau hợp sức lật sấp thi thể xuống.
Ở một khắc thi thể bị lật úp, bởi vì đang ở gần thi thể nhất, hai người liền trước tiên thấy được, có máu rướm ra dưới đầu tóc hoa râm của lão chủ nhân.
Dư Tô nghiêng đầu nhìn Phong Đình một cái. Hắn liền vươn tay về phía nàng.
Dư Tô hiểu ý, đưa dao găm cho hắn.
Phong Đình tiếp nhận dao găm, dùng lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng cạo đi phần tóc đằng sau ót của lão chủ nhân. Thực mau, dưới da đầu dần lộ ra một vết thương.
Nơi này cũng không xuất huyết nhiều. Trung ương miệng vết thương có một ít da bị cắt xuống. Máu tươi tựa hồ vì vậy mới chảy ra.
Nếu loại thương tích này nằm ở chỗ khác trên cơ thể, đại khái sẽ chỉ là thương ngoài da. Nhưng nó lại nằm trên đầu, bên ngoài tuy rằng thoạt nhìn không có gì đáng ngại, nhưng rất có thể sẽ gây ra xuất huyết bên trong.
Như vậy, nó cũng có thể là vết thương chí mạng.
Phong Đình lại bắt đầu dùng dao găm cắt ống tay áo của lão chủ nhân. Dư Tô hỗ trợ nâng thi thể lên một chút, để hắn dễ dàng cắt bỏ toàn bộ áo ngủ.
Thời điểm hai người làm việc, Liễu Hương bỗng nhiên cười nhẹ, giống như thuận miệng nói:
“Hai người phối hợp còn khá ăn ý…Có khi nào đã quen biết từ trước không?”
Dư Tô ngừng tay, nghiêng người tránh chỗ, hướng về phía Liễu Hương làm tư thế xin mời:
“Nếu không cô tới? Rốt cuộc, đứng ở một bên ngồi mát ăn bát vàng, chắc là sẽ cảm thấy xấu hổ với người đang làm chính sự.”
Con mắt Liễu Hương cong thành trăng non:
“Đừng nóng, tôi vẫn còn bị thi thể dọa sợ, muốn đùa một chút hòa hoãn không khí mà thôi.”
Phong Đình hoàn toàn cắt bỏ áo ngủ trên người lão chủ nhân, khom lưng, cẩn thận kiểm tra mặt sau thi thể.
Ngón tay của hắn chầm chậm di chuyển trên làn da nhăn nheo của lão chủ nhân, vuốt phẳng những phần da thịt lỏng lẻo, cực kỳ cẩn thận kiểm tra xong phần lưng, bao gồm sau cổ bị chút ít máu thấm ướt.
Ở trên cổ xuất hiện một dấu lỗ kim khác.
Ngón trỏ thon dài điểm điểm chỗ lỗ kim, Phong Đình nhìn thoáng qua Dư Tô, sau đó đứng dậy, trầm giọng nói:
“Trước mắt, những vết thương phát hiện được bao gồm: vết thương từ dao đâm, lỗ kim trên cánh tay, vết bầm đen trên bụng, vết thương sau gáy, và một lỗ kim rất nhỏ trên cổ.”
Lỗ kim trên cổ thoạt nhìn nhỏ hơn so với trên cánh tay, nếu không cẩn thận xem xét, căn bản không phát hiện ra.
Mà các vết thương đó, tuyệt đối là do các cá nhân khác nhau tạo thành. Sở dĩ Phong Đình biết điều này, bởi vì lỗ kim cánh tay, đúng như lời Liễu Hương nói, là do hắn - vị bác sĩ gia đình này làm ra.
Tám người chơi liền lâm vào trầm mặc.
Giờ khắc này, biểu tình của bọn họ nhìn như bình thường, nhưng nỗi lòng lại thập phần phức tạp.
Dư Tô nhìn chằm chằm cỗ thi thể đang nằm sấp kia, âm thầm thở dài một hơi.
Nếu nói trước đó các người chơi đều bắt được kịch bản giống nàng, cho rằng bản thân mình mới là hung thủ chân chính duy nhất, như vậy, sau khi nhìn đến các vết thương trên người thi thể, liền không khả năng còn có người nghĩ như vậy.
Nàng hẳn là người cuối cùng nhận ra, mình không nhất định là hung thủ.
Bởi vì chỉ có nàng làm ra vết thương chí mạng dễ thấy nhất trên thi thể. Mà người chơi khác cũng động thủ gϊếŧ qua lão chủ nhân, ngay từ lúc nhìn đến vết đâm trên ngực, ắt hẳn liền biết “hung thủ không chỉ có một”.
Dựa theo tình huống hiện tại, nếu vết bầm trên bụng cũng là do một người nào đó tạo thành, như vậy, trên người lão chủ nhân có tổng cộng 5 vết thương. Nói cách khác, ít nhất có 5 người đã động thủ với lão chủ nhân.
Nhưng đó cũng không phải toàn bộ, miệng vết thương có thể thấy được ngoài da không nhất định đại biểu hết thảy. Có khả năng…ở trong thi thể còn tồn tại một tổn thương chí mạng nào đó mà các người chơi nhìn không tới.
Sau một lát trầm mặc, Sư Văn đẩy mắt kính lên mũi, mở miệng:
“Tôi sẽ nói thẳng. Nếu tôi đoán không lầm, dựa theo tình hình trước mắt, có vẻ mỗi người chơi đều là hung thủ. Như vậy, người mà nhiệm vụ muốn chúng ta tìm ra, ắt là người chân chính đã kết liễu mạng sống của chủ nhân lâu đài.”
Tuy nhiên, lại xuất hiện vấn đề.
Trong kịch bản của Dư Tô có đề cập đến chuyện nàng đã "thành công gϊếŧ chết kẻ thù".
Cho nên, nàng thật là hung thủ sao? Hay là mỗi người đều thu được kịch bản tương tự?
Vậy tối hôm qua hệ thống còn nhắc nhở nàng chú ý "che giấu thân phận hung thủ của mình" là có ý gì?
Nàng rốt cuộc có phải hung thủ không?
Dư Tô nhíu mi, trong lòng có chút buồn cười. Tốt quá rồi! Mới đầu cho rằng chỉ có mình là hung thủ, sau đó phát hiện ai cũng có thể là hung thủ, rồi lại không biết mình có phải hung thủ chân chính hay không.
Muốn giải quyết vấn đề này, đừng nói đến việc kịch bản không thể tiết lộ, tính như có thể nói ra một cách không hề chướng ngại, cũng không có khả năng trực tiếp hỏi: "A, kịch bản của mọi người có phải cũng viết mọi người là hung thủ không?”
Lỡ không phải thì sao? Lỡ chỉ có mình kịch bản của nàng viết như vậy thì sao? Thế chẳng phải lập tức liền lộ thân phận hung thủ của mình!?
Chỉ cần tồn tại khả năng này, liền không ai dám hỏi. Dư Tô đương nhiên cũng không dám.
Bởi vì hai từ “thành công” - “hung thủ” trên kịch bản, cộng với các loại vết thương bất đồng xuất hiện trên thi thể, thời gian kế tiếp, Dư Tô nhất định phải xem chính mình như hung thủ, đồng thời cũng xem các người chơi khác là hung thủ.
Nếu những người khác cũng suy nghĩ giống nàng, như vậy, độ khó của nhiệm vụ liền tăng lên rất nhiều.
Bởi vì ai cũng không biết, mình rốt cuộc có phải hung thủ chân chính hay không. Chuyện mà bản thân còn không nắm rõ, người khác làm thế nào điều tra ra?
Nếu tất cả vết thương trên thi thể đều đạt tới trình độ chí mạng, lại đều ở trong khoảng thời gian ngắn tạo thành, chỉ sợ ngay cả khám nghiệm tử thi chuyên nghiệp cũng khó phân biệt vết nào trước, vết nào sau.
Huống chi, nơi này chỉ có một nhân vật là “bác sĩ gia đình”.
“Tóm lại……” Nam nhân trung niên sắm vai đầu bếp phá vỡ trầm mặc:
“Chúng ta lục soát người trước đi.”
Dư Tô nhìn thoáng qua hắn.
Nàng sớm biết khẳng định sẽ có lưu trình này, cho nên khi bọn họ nhìn đến vết đâm liền chủ động khai ra dao găm.
Rốt cuộc lúc ấy nàng còn không biết trên thi thể còn có vết thương khác, dưới tình huống đó, chủ động khai vẫn tốt hơn bị người ta lục soát ra dao găm từ trên người mình.
Nếu không, tính như nàng không hề gϊếŧ người, cũng sẽ bị biến thành nghi phạm có trăm cái miệng cũng giải thích không rõ. Thời điểm các người chơi bí bách, không xác định được hung thủ, liền có tỷ lệ cao bỏ phiếu chọn nàng.
Bất quá hiện tại, trên thi thể lại phát hiện vài vết thương khác, hiềm nghi của nàng lập tức giảm bớt.
Bọn họ bắt đầu chia làm 2 đội nam/nữ, phân biệt vào 2 gian phòng liền kề, cẩn thận lục soát lẫn nhau.
Dư Tô từ trên người Liễu Hương lục soát ra được một cuộn chỉ cao cấp màu bạc, phía trên còn cắm một cây kim khâu nhỏ. Trừ cái này ra, những người chơi nữ khác đều không phát hiện vật gì khả nghi.
Đội nam bên kia không có thu hoạch gì. Mọi người một lần nữa tụ tập cùng một chỗ. Bảo mẫu đi đổ một chén nước ấm, bỏ cây kim lục soát được từ Liễu Hương bỏ vào trong nước ngâm vài phút, sau đó vớt ra, bưng chén nước đến chỗ Liễu Hương, xụ mặt nói:
“Uống!”
Liễu Hương rũ mi, duỗi tay tiếp nhận cái chén, ủy khuất kêu:
“Bác gái, hung dữ như vậy làm gì?”
Dứt lời, liền ngửa đầu uống cạn.
Hành động này ít nhất chứng minh, cây kim Liễu Hương mang theo bên người không có độc.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, thời gian kế tiếp, các người chơi bắt đầu đi khám xét phòng những người khác.
Tám người chơi, hai người một tổ, chia nhau đi tới phòng từng người tìm chứng cứ, cùng với hung khí phù hợp với miệng vết thương trên thi thể.
Dư Tô cùng Phong Đình một tổ. Hai người quyết định trước tiên tới phòng của Sư Văn tại lầu hai.
Bọn họ bước vào phòng. Phong Đình khóa trái cửa, quay đầu thấp giọng hỏi:
“Vết dao đâm là cô làm?”
Dư Tô gật đầu:
“Lỗ kim là anh làm?”
Có lẽ bởi vì chuyện này rất dễ đoán được, lại không tính nằm trong nội dung cần bảo mật, hai người nói chuyện với nhau mà không hề xuất hiện chướng ngại gì.
Phong Đình đáp: “Chủ nhân lâu đài này mắc một loại bệnh, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải tiêm. Tối hôm qua là tôi tiêm cho hắn một mũi.”
Hắn rất muốn nói, thật ra nước thuốc đã bị hắn đổi thành độc dược, nhưng loại độc này thời gian phát tác hơi chậm. Nhưng hắn phát không ra tiếng, cho đến khi Dư Tô hỏi:
“Mũi tiêm kia có độc?”
Phong Đình lúc này mới có thể thuận lợi nói ra:
“Trên kịch bản ghi, thời gian độc phát tác tương đối chậm, nhưng không ghi cụ thể yêu cầu bao lâu.”
Dư Tô nhíu mày: “Trên thi thể có khả năng còn tổn thương gì đó chúng ta phát hiện không được. Cho nên, tôi cảm thấy trước mắt có thể giả thuyết rằng, tất cả mọi người tối hôm qua đều hạ thủ với lão chủ nhân.”
Phong Đình gật đầu: “Còn có một vấn đề thập phần mấu chốt……”
Dư Tô nói: “Nhiệm vụ lại đào cho người chơi một cái hố to!”
Phong Đình nâng tay vỗ đầu nàng vài cái:
“Không tồi, còn biết hớt lời.”
“……” Dư Tô phủi bay móng vuốt của hắn, mở miệng:
".......…….........”
Nàng định nói, trên kịch bản của nàng ghi nàng là "hung thủ", nhưng những lời này lại nói không thành tiếng.
Dư Tô thở dài, đổi câu khác:
“Vừa rồi anh nói, kịch bản viết độc dược mà anh hạ phát tác hơi chậm, nhưng không đề cập đến thời gian cụ thể. Kết hợp với quy tắc nhiệm vụ, đây kỳ thật là một cái hố.”
Nhiệm vụ yêu cầu bọn họ tìm được hung thủ dưới tình huống mỗi người chơi đều động tay động chân với lão chủ nhân. Như vậy, nguyên nhân chết của ông ta chỉ có một.
Nếu Dư Tô là hung thủ còn dễ hiểu, nhưng nếu trước khi nàng động thủ, lão chủ nhân đã chết thì sao?
Lúc ấy ông ta nằm im trên giường. Vết thương sau đầu cũng không chảy nhiều máu, từ chính diện hoàn toàn nhìn không thấy. Vết bầm đen trên bụng thì bị áo ngủ che đậy, nàng nhìn không tới.
Hơn nữa, phải động thủ gϊếŧ chết một ông lão cùng nàng không thù không oán, trong lòng nàng vốn dĩ có chút khẩn trương bất an, cho nên đi vào xốc chăn lên, lập tức liền thọc một dao, không hề kiểm tra xem ông ta rốt cuộc sống hay chết.
Nếu trước một dao của nàng, lão chủ nhân đã chết, vậy hắn chết trong tay ai?
Dựa theo giả thuyết này, hai chữ "hung thủ" trên kịch bản của nàng chính là một cái hố.
Lão chủ nhân chết trước khi Dư Tô động thủ => nàng liền không phải hung thủ. Nhưng trên kịch bản có hai chữ "hung thủ" ám chỉ nàng, vô cùng có khả năng kịch bản mỗi người đều viết giống nhau.
Trừ cái này ra, còn một cái hố khác.
Như Phong Đình nói, thời gian độc dược phát tác ngay cả chính hắn cũng không biết. Nếu phải phán định lão chủ nhân chết trong tay ai, thì mốc thời gian mà mỗi người chơi tạo thành vết thương trên người lão chủ nhân là phi thường mấu chốt, đáng lẽ không có khả năng xuất hiện tình huống ngay cả bản thân người chơi cũng không biết mới đúng.
Bởi vì chỉ khi mỗi người đều biết rõ mốc thời gian mình “gϊếŧ chết” lão chủ nhân, mới có thể tìm được hung thủ chân chính hại chết ông ta.
Tỷ như, ông ta chết vào rạng sáng 2 giờ. Như vậy, người sau 2 giờ sáng đi gϊếŧ ông ta liền không phải hung thủ.
Dư Tô tuyệt đối tin tưởng Phong Đình. Hắn nói không biết, vậy khẳng định là thật sự không biết.
Như vậy, nếu Phong Đình không biết thời gian độc dược phát tác, những người khác có khi nào cũng không biết thời gian cụ thể bọn họ gϊếŧ chết lão chủ nhân không?
Nếu tất cả mọi người đều không biết mình có thể chân chính gϊếŧ chết lão chủ nhân ở thời gian nào, chỉ dựa vào trình tự hành động, sẽ không có khả năng tìm ra hung thủ.
Nói cách khác, cái quy tắc gọi là “tìm ra hung thủ”, căn bản không phải kêu bọn họ đi điều tra tìm kiếm manh mối, phá giải vụ án.
Mà để……làm bọn họ nghi kỵ lẫn nhau. Một người tiếp một người chết ở thời điểm bầu phiếu, cho đến khi bỏ phiếu đúng hung thủ.
Lúc Dư Tô nghĩ đến khả năng này, đáy lòng hơi trầm xuống.
Phong Đình nói: “Manh mối vẫn phải tìm, để làm bọn họ mở miệng. Hiện tại còn chưa thể xác định, bọn họ có phải cũng giống tôi, không biết thời gian gϊếŧ người cụ thể của bản thân hay không?”
Tựa như vừa rồi, hai người chủ động hỏi vết thương trên thi thể có phải do đối phương tạo thành hay không, nếu đúng, liền có thể không còn chướng ngại mà trả lời vấn đề này.
Tìm được manh mối, lại đi dò hỏi chung quanh, mới có thể làm đối phương nói ra điều không thể nói.
Hai người cẩn thận tra xét phòng Sư Văn.
Phong Đình tìm ở tủ đầu giường, tra xét trong ngăn kéo xong, còn duỗi tay sờ soạng dưới đáy cùng bên trong vách tủ một phen.
Lúc hắn đóng lại tầng ngăn kéo thứ hai, đưa tay vào chỗ sâu nhất dưới tầng ngăn kéo thứ ba, xúc giác sờ đến một thứ gì đó bị dính vào trong ngăn kéo.
Đây là một túi đựng văn kiện bằng da màu vàng sẫm, không có niêm phong.
Dư Tô thấy vậy, liền đi qua nhìn xem.
Phong Đình mở sợi dây vòng quanh nút buộc chỗ miệng túi, lấy ra một bao nilon mỏng trong suốt, bên trong đựng một trang giấy ố vàng.
Bất quá, thay vì gọi là trang giấy, không bằng gọi là rất nhiều mảnh giấy nhỏ được dán lại thành.
Chúng bị đính vào một tờ giấy trắng, cũng không quá hoàn chỉnh, ở giữa khuyết một chút, bên trái cũng hụt một khối.
Nhưng vẫn có thể tạm nhìn ra nội dung.
Trên trang giấy, là một bản hiệp nghị viết tay qua loa.
Dư Tô cẩn thận xem trong chốc lát, mới hoàn toàn nhận rõ chữ viết trên đó. Sau khi đọc hiểu nội dung, nàng không khỏi sửng sốt.
Nội dung của hiệp nghị đại khái là, bên A cam kết vĩnh viễn vì bên B giữ kín bí mật. Mà bên B sau khi thành công kế thừa di sản, sẽ cùng bên A chia đều số tài sản phong phú kia.
Phía dưới là thời gian, chữ ký và dấu vân tay của hai bên.
Càng làm Dư Tô kinh ngạc hơn là……nội dung này lại có liên quan đến kịch bản của hầu gái.
Thân phận của hầu gái là con ruột của người con trai ngoài giá thú - vốn dĩ nên được thừa kế di sản. Lúc ấy có một cảnh sát có thể đứng ra chứng minh quan hệ huyết thống của hai cha con. Nhưng cuối cùng, vị cảnh sát lại cùng chủ nhân lâu đài bí mật đạt thành hiệp nghị, làm cho người con trai mất đi quyền thừa kế. Toàn bộ di sản bởi vì vậy thuộc về chủ nhân lâu đài……
Như vậy, bản hiệp nghị trước mắt hiển nhiên chính là hiệp nghị bí mật mà vị cảnh sát cùng chủ nhân lâu đài đạt thành năm đó!
Thứ này vì sao xuất hiện trong phòng Sư Văn?
Dư Tô thử một chút, thuận lợi nói ra phần nội dung kịch bản liên quan của hầu gái cho Phong Đình biết.
Phong Đình lên tiếng:
“Nếu mỗi người đều là nghi phạm gϊếŧ chết chủ nhân lâu đài, như vậy mặc kệ là ai, tất cả nhất định đều có động cơ gϊếŧ người. Cho nên, Sư Văn rất có thể là vì thứ này mà đến.”
Dư Tô nói: “Năm đó, chủ nhân lâu đài vì được đến tài sản có thể đê tiện mua chuộc cảnh sát, làm con trai của chủ di sản mất đi quyền thừa kế. Như vậy, ông ta cũng có khả năng được đến di sản xong liền lật lọng, không giao một nửa tài sản cho vị cảnh sát như đã hứa. Dù sao, sự việc đã thành, nếu lúc này vị cảnh sát nói ra sự thật, bản thân cũng không có lợi.”
“Bởi vì chức vụ cảnh sát...” Phong Đình tiếp lời:
“Nếu vị cảnh sát kia nói ra chuyện bản thân vì tiền mà hại người ta mất đi quyền thừa kế. Như vậy, chỉ cần chủ nhân lâu đài tố cáo hắn lừa đảo, dàn cảnh làm tiền không thành, liền cố ý rải tin đồn vu khống. Người đầu tiên chịu mọi người phỉ nhổ, thậm chí bị sa thải, chính là hắn.
Không những không còn ai có thể chứng minh lời vị cảnh sát nói là thật hay giả, ở thời đó càng không có kỹ thuật y học tiên tiến để trợ giúp người con trai ngoài giá thú nghiệm chứng quan hệ huyết thống với chủ di sản. Kết quả đương nhiên không giải quyết được gì. Di sản vẫn như cũ lọt vào tay chủ nhân lâu đài. Mà vị cảnh sát lại thất nghiệp, hoặc nghiêm trọng hơn là muốn tìm công việc mới cũng không ai nhận.”
Dư Tô gật đầu:
“Không sai, tỷ lệ xảy ra tình huống này rất cao. Trong kịch bản của tôi có ghi, người kia chỉ là viên chức cảnh sát tại một thị trấn nhỏ, nếu còn mang tai tiếng rõ ràng, chắc chắn không thể tìm được công việc mới. Hiện tại, nhân vật mà Sư Văn sắm vai, nói không chừng là vì một nửa di sản kia mà đến.
Bất quá, nếu chỉ vì tiền thì không tới mức gϊếŧ người. Khả năng đã có chuyện gì khác phát sinh……”
Hai người vừa bàn luận, vừa tiếp tục khám xét căn phòng.
Những người khác cũng tiến triển rất thuận lợi. Ước chừng 2 giờ sau, các người chơi lại tụ tập ở đại sảnh.
Lão quản gia từ khi phát hiện thi thể chủ nhân liền không trở ra, không biết có phải vì sợ hãi hay không. Nhưng như vậy càng thuận tiện cho các người chơi hành động, nên tạm thời không ai quan tâm ông ta vì lý do gì không ra khỏi cửa.
Sau khi kết thúc đợt khám xét, 4 tổ người chơi phân biệt mang theo vật mà mình tìm thấy tới đại sảnh.
Đủ loại manh mối và chứng cứ được đặt trên bàn phòng khách. Các người chơi ngồi vây quanh một vòng. Từng người bắt đầu thuyết minh về manh mối của mình.
Nhân vật Sư Văn sắm vai, là con trai của cảnh sát.
Tuy rằng bản thân là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trong kịch bản, Sư Văn đã là một nam nhân trung niên.
Hắn nói, vị cảnh sát kia năm đó làm ra quyết định sai lầm —— Sau khi chủ nhân lâu đài lật lọng, vị cảnh sát đã lựa chọn đem hành động của hai người thông báo thiên hạ.
Tuy nhiên, giống như Dư Tô và Phong Đình suy đoán, kết cục của vị cảnh sát là thất nghiệp, bị người chung quanh phỉ nhổ. Chẳng những lời nói không hề có người tin tưởng, chủ nhân lâu đài còn tố cáo hắn là đồ lừa đảo, muốn làm tiền, nói con trai ngoài giá thú gì đó cũng là do vị cảnh sát tìm tới nhằm thực hiện mục đích chiếm đoạt tài sản.
Kỳ thật, ngay từ đầu trong tay vị cảnh sát có chứng cứ. Đó là một tấm ảnh đen trắng mà chủ di sản chụp chung với con trai lúc còn nhỏ. Đằng sau còn có bút tích của chủ di sản, viết ngày tháng năm cùng địa điểm chụp hình lưu niệm.
Nhưng sau khi hiệp nghị ký kết, dưới sự yêu cầu của chủ nhân lâu đài, vị cảnh sát liền thiêu hủy bức ảnh.
Thời điểm chủ nhân lâu đài lật lọng, vị cảnh sát mang theo hiệp nghị tìm tới cửa, lại bị chủ nhân lâu đài giật qua, xé bỏ ngay tại chỗ.
Là bảo mẫu già năm đó còn trẻ nhìn không được, lén gom góp những mẩu giấy bị xé nát, dán lại thành trang giấy trả về cho vị cảnh sát.
Nhưng lúc này, tiếng xấu của vị cảnh sát đã bay khắp gần xa. Không tìm được công việc mới, nuôi không nổi vợ con, lại nơi chốn chịu người đời xem thường, một ngày nọ, vị cảnh sát trắng đêm không về, sáng sớm hôm sau bị người ta phát hiện thi thể nằm ở bờ sông.
Sư Văn nói: “Kịch bản của tôi chính là vì số tài sản mà năm đó chủ nhân lâu đài hứa hẹn, lại lật lọng không trả mà đến.”
Liễu Hương cười hỏi:
“Sau đó ông
ta vẫn như cũ không chịu cho anh tiền. Anh liền gϊếŧ người, phải không?”
Sư Văn nhìn Liễu Hương:
“Gϊếŧ ông ta rồi, số tài sản đó càng không thể thuộc về tôi. Nó sẽ biến thành di sản, giao cho thân thích của ông ta thừa kế. Tôi có lý do gì gϊếŧ người?”
“Vậy tạm gác lại, chuyển sang người khác.” Dư Tô nói, nhìn về phía người phụ nữ trung niên, đẩy tấm ảnh trắng đen trên bàn về phía trước:
“Bảo mẫu, đây là ở trong phòng bà tìm được, nói xem?”
Người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn ảnh chụp, do dự một hồi, mới kể ra bối cảnh kịch bản của mình.
Về sau, đầu bếp, thợ may, thợ làm vườn cũng đều lần lượt nói ra một phần kịch bản của từng người.
Tuy nhiên, ở trong phòng vệ sĩ và phòng của Phong Đình, lại không phát hiện manh mối gì giá trị.