🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không khí phảng phất như đọng lại.
Dư Tô há miệng thở dốc, còn chưa biết nói gì, liền nghe Lâm Khôn nói tiếp:
“Chỉ cần chờ con dâu nhà họ Mã trở về, nhìn thấy cha chồng đã chết, sẽ lập tức gọi điện cho Mã Văn Tài!”
Dư Tô quay đầu nhìn Phong Đình một cái, mới hỏi:
“Không phải còn cách khác sao?”
“Nhưng làm vậy là nhanh nhất!” Dứt lời, Lâm Khôn cười cười:
“Cái kia…kỳ thật lần này tôi bị Phương Mẫn và Ngải Tiếu tính kế, nếu không sẽ không biến thành cái dạng này. Hai người xem, tôi cũng có ích, nếu hai người chịu cho tôi gia nhập tổ chức, về sau có việc gì dơ bẩn, đều có thể kêu tôi đi làm……”
Dư Tô nhíu mày:
“Không phải đã nói chúng tôi không cần thành viên mới rồi sao? Hơn nữa, tổ chức chúng tôi rất nhỏ, không bảo kê cho anh được. Chi bằng anh đi tìm tổ chức lớn hơn mà gia nhập.”
Lâm Khôn nhìn chằm chằm bọn họ:
“Hai người biết rõ thân phận của Phương Mẫn và Ngải Tiếu mà vẫn hoàn toàn không nhân nhượng. Cho nên, tôi tin tổ chức của hai người khẳng định có đủ thực lực đối phó. Nhưng tôi thì không, hiện tại tôi cũng đắc tội hai người kia. Sau khi rời khỏi nhiệm vụ, bọn họ nhất định sẽ tìm tôi báo thù.
Tuy rằng tổ chức lớn không chỉ có mỗi tổ chức Sinh Tồn, nhưng tôi đã chọc vào ổ kiến lửa, các tổ chức khác sẽ ăn no rảnh rỗi thu nạp tôi, để mang về một đống phiền toái sao? Cho nên, tôi chỉ có thể gia nhập tổ chức của hai người.
Tôi thật sự có thành ý. Hai người suy xét lại một chút được không?”
Phong Đình hỏi:
“Đến bây giờ anh vẫn chưa gia nhập tổ chức nào?”
Lâm Khôn sửng sốt, lắc đầu:
“Không có, vẫn luôn đơn độc.”
Kỳ thật, hắn hiện đang ở trong một tổ chức. Nhân số của tổ chức này không nhiều. Ngay cả hội trưởng cũng mới vượt qua 10 cấp nhiệm vụ, cho nên hắn mới……
“Sự tình đã như vậy, chúng ta trở về chờ.” Phong Đình quay đầu nói với Dư Tô.
Dư Tô nhìn Lâm Khôn một cái, nhún vai, xoay người rời đi.
“Từ từ……” Lâm Khôn kêu lên:
“Đó chỉ là một NPC mà thôi, đâu phải người thật. Giống như khi chơi game, người chơi không phải đều vì thăng cấp mà không ngừng gϊếŧ chết NPC sao? Tôi gϊếŧ ông ta không chỉ không sai, còn có thể trợ giúp hai người giảm bớt rất nhiều phiền toái, làm trận nhiệm vụ này mau chóng kết thúc. Chẳng lẽ hai người cảm thấy tôi sai rồi sao?”
Dư Tô dừng bước, quay đầu lại nói:
“Không sai, ở trong nhiệm vụ sinh tồn này, chúng tôi không có tư cách bắt bẻ anh, là cách làm khác nhau mà thôi. Chúng tôi chỉ đang chờ đợi…không biết Mã Văn Tài bao lâu mới trở về?”
Lâm Khôn hơi sửng sốt, đáp:
“Tôi có hỏi người trong thôn. Họ nói Mã Văn Tài đi làm cách nơi này khá xa, nếu ngồi xe lửa hôm nay xuất phát trở về, đại khái sáng mai mới có thể đến.”
“Vậy chúc anh bình an.” Dư Tô bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Phong Đình trở về nhà thím Lý, lưu lại Lâm Khôn đứng tại chỗ sững sờ.
Hai người vào trong phòng. Dư Tô mới nói với Phong Đình:
“Không biết Lâm Khôn gϊếŧ NPC kia có làm phát sinh chuyện gì hay không? Lỡ ông lão đêm nay biến thành vong hồn đi tìm hắn tính sổ, hắn liền tạch.”
Có chuyện hay không nàng cũng không thể khẳng định. Rốt cuộc cái APP này thường xuyên cố ý kích động các người chơi tàn sát lẫn nhau, thậm chí giả thiết cần gϊếŧ chết người chơi khác đổi lấy cơ hội sinh tồn. Cho nên mặc dù sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ giải quyết một vụ án trong hiện thực, nhưng bản chất của nó không phải thứ gì chính nghĩa.
Ở trong này gϊếŧ chết người chơi khác, tựa hồ chưa nhìn thấy ai bởi vậy mà chịu trừng phạt. Vậy gϊếŧ chết NPC vô tội thì sao?
Phong Đình nói:
“Trong nhiệm vụ thứ 13 của tôi, có người gϊếŧ NPC.”
Nội dung nhiệm vụ so với các trận trước tương đối đơn giản. Bởi vì đơn giản, cho nên lúc kể về các nhiệm vụ, Phong Đình chỉ nói đến tràng nhiệm vụ thứ 12. Tuy nhiên, ở trận nhiệm vụ đơn giản này có xuất hiện một chút biến số.
Nhiệm vụ vốn dĩ không khó, bên trong lại có một kẻ điên cố ý hại người chơi khác. Hắn dùng thủ đoạn bức ép NPC cho hắn manh mối, sau đó trực tiếp gϊếŧ chết NPC, làm các người chơi khác đều không thể được đến manh mối, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và suy đoán hoàn thành nhiệm vụ.
Về sau, kẻ này lại gϊếŧ thêm 2 người chơi, đang muốn xuống tay với Phong Đình, liền bị Phong Đình phản sát. Nhưng trong quá trình làm nhiệm vụ, kẻ điên kia không hề bị NPC mà hắn gϊếŧ chết trả thù.
Đương nhiên, mỗi một trận nhiệm vụ đều khác nhau. Lúc này đây, Lâm Khôn có thể xảy ra chuyện hay không, Phong Đình cũng không nắm chắc.
Bất quá, sau khi Lâm Khôn làm như vậy, Dư Tô và Phong Đình chỉ cần ngồi chờ Mã Văn Tài trở lại.
Hai người hỗ trợ thím Lý làm một ít việc nhà, rảnh rỗi thì đàm luận về Phương Mẫn và Ngải Tiếu.
Đối với loại người này, thành thực mà nói, kỳ thật không cần lo lắng.
Không chỉ vì Phương Mẫn và Ngải Tiếu thực lực không đủ, hơn nữa tổ chức Sinh Tồn không quá có khả năng vì hai người lại lần nữa cùng tổ chức bọn họ đối địch.
Cho dù là một con kiến, trước khi chết còn giãy giụa cắn đối phương một cái, huống hồ tổ chức của bọn họ. Tuy rằng quy mô không lớn, nhưng hiện tại có thêm tổ chức của Dương Quang bên kia, hai tổ chức liên hợp cùng nhau, thực lực so với trước kia mạnh không ít.
Khi đó ở vụ của Tào Linh, bọn họ còn có thể làm đối phương nhận thua, hiện tại càng không có gì phải sợ.
Bất quá, Phương Mẫn và Ngải Tiếu quả thực đê tiện.
Dư Tô không sợ đánh trực diện, chỉ sợ bọn họ ngầm xuất ám chiêu, tỷ như xuống tay với thân nhân của nàng.
Cho nên chờ nhiệm vụ hoàn thành, chuyện thứ nhất nàng cần làm là đón người nhà đến bên cạnh mình, cho đến khi sự tình giải quyết.
○●○●○○~TK-WATTPAD~○●○○●○
Một đêm nay vẫn như cũ trôi qua phi thường an ổn. Sáng sớm hôm sau, Dư Tô và Phong Đình cùng nhau đi đến hộ gia đình mà Lâm Khôn ở nhờ, vừa lúc thấy Lâm Khôn từ trong nhà ra tới.
Hắn thấy hai người, còn cười với bọn họ một cái.
Cẩn thận ngẫm lại, vận may của Lâm Khôn quả thật không tồi. Trong trận nhiệm vụ này, cơ hồ là dựa vào người khác trợ giúp mới tồn tại đến bây giờ. Mà lúc này, hắn động thủ gϊếŧ NPC cũng không chịu trừng phạt.
Dư Tô và Phong Đình tiện đường liền tiếp tục đi về phía nhà họ Mã, thật xa liền thấy trong sân trước nhà bọn họ có không ít người.
Dân trong thôn cơ hồ đều tụ tập ở nơi này. Nhưng không thấy thân ảnh của con dâu nhà họ Mã.
Từ các thôn dân bàn luận, Dư Tô mới biết, sáng sớm hôm nay cảnh sát liền tới điều tra, sau đó dẫn cô con dâu về cục cảnh sát ghi lời khai.
Mặc dù là con dâu nhà họ Mã chủ động gọi 110 báo án, lúc này cũng không thoát khỏi việc bị coi thành hung thủ trong mắt các thôn dân.
Có người nói, lão Mã nằm liệt trên giường nhiều năm như vậy, không có khả năng gây thù kết oán với ai, cho nên dân trong thôn không có lý do gì gϊếŧ người, trừ bỏ cô con dâu vẫn luôn phụ trách chăm sóc ông ta.
Người ta thường nói "Lâu trước giường bệnh, vô hiếu tử". Cô con dâu không có quan hệ huyết thống gì với ông lão, bởi vì gả cho Mã Văn Tài mà phải hầu hạ cha chồng tiêu tiểu, mỗi ngày còn cần mát xa chân cho ông ta, nói là con dâu, nhưng chẳng khác nào bảo mẫu.
Lão Mã bị liệt nhiều năm, cũng không thấy ra ngoài, tự nhiên tính tình sẽ dần trở nên cổ quái. Thôn dân nói, có đôi khi đi ngang qua trước cửa nhà, còn có thể nghe tiếng ông ta mắng chửi con dâu.
Vì thế, các thôn dân bắt đầu suy đoán, là do cô con dâu rốt cuộc chịu không nổi, nhất thời tức giận dùng dao gϊếŧ người.
Gϊếŧ người xong lại sợ hãi, đành phải lấy cớ là vừa về tới nhà đã thấy ông lão bị gϊếŧ, sau đó chủ động báo cảnh sát, phủi sạch hiềm nghi.
“Hung khí gϊếŧ chết lão Mã là dao phay nhà bọn họ hay dùng để xắt rau, chắc chắn là con dâu ông ta gϊếŧ!”
Các thôn dân nói được có cơ sở rõ ràng. Giọng điệu cũng từ ngờ vực biến thành khẳng định, phảng phất như chính mắt nhìn thấy hung thủ ra tay. Thời điểm nói tới con dâu nhà họ Mã, biểu tình ai nấy đều cực kỳ khinh thường.
Động cơ gϊếŧ người mà bọn họ đưa ra cho con dâu nhà họ Mã còn rất có lý. Nếu không phải Dư Tô sớm biết hung thủ là ai, chỉ sợ liền tin lời bọn họ nói.
Thi thể ông lão cũng bị cảnh sát mang đi, nói là phải khám nghiệm. Hiện tại nhà họ Mã trống không. Trừ bỏ mấy con gà bị bỏ đói kêu ngoài sân, mọi vật sống đều không có.
Các thôn dân bàn tán trong chốc lát, thấy thời gian không còn sớm, đều chậm rãi tản đi, về nhà nấu cơm hoặc tiếp tục ra đồng làm việc.
○●○●●○~TK-WATTPAD~○●○○●○
Mã Văn Tài giữa trưa mới về tới cửa thôn. Thời điểm hắn về, toàn bộ người trong thôn giống như nhìn thấy thứ gì hiếm lạ, đều kéo ra cửa thôn nhìn ngó.
Hắn không về một mình, mà lái một chiếc xe ba bánh. Trên thùng xe là thi thể của cha hắn. Vợ hắn cũng đang ngồi đằng sau, đối mặt với thi thể, cúi đầu lau nước mắt.
Dư Tô, Phong Đình và Lâm Khôn liền đứng ở trong đám người, nhìn bọn họ vào thôn.
Mã Văn Tài hai mắt đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh, ánh mắt thập phần hung hãn. Dáng người hắn cường tráng, thoạt nhìn sức lực phi thường lớn. Mà bên lỗ tai phải có dán một ít băng gạc.
Dư Tô và Phong Đình liếc mắt nhìn nhau, càng thêm tin tưởng cái lỗ tai mà bọn họ đang giữ thật sự thuộc về người này.
Mã Văn Tài lái xe một mạch về tới nhà, yên lặng đỗ xe, đi đến đằng sau, dưới sự trợ giúp của vợ hắn cõng lên thi thể cha già, trầm mặc bước vào nhà.
Dư Tô thấy lúc hắn đi đường, có vài giọt nước mắt rơi xuống.
Có không ít thôn dân kéo tới, nhưng không ai nói lời nào. Tất cả đều im ắng đứng một bên nhìn. Chờ Mã Văn Tài cõng thi thể, cùng vợ hắn vào trong, mới có người khe khẽ bàn tán.
Mã Văn Tài thực mau lại đi ra, đứng ở trong sân nhìn các thôn dân một vòng, mở miệng:
“Ngày mai tôi sẽ làm đám tang cho cha, mong rằng các cô dì chú bác có thể tới tiễn đưa ông ấy lần cuối.”
Mọi người không tiện nói thêm gì nữa, chỉ lần lượt mở miệng an ủi.
Trong lúc đó, có người gọi tên hắn. Ba chữ “Mã Văn Tài” vừa thốt ra, phía cuối đám người đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai.
Dư Tô quay đầu, liền thấy Vương Khang - đứa trẻ nhà họ Vương may mắn sống sót năm xưa, hiện giờ đã hai mươi mấy tuổi bỗng ôm đầu, a a kêu lên.
Nàng nhanh chóng quay lại nhìn Mã Văn Tài, chỉ thấy ánh mắt hắn thật sâu lướt qua Vương Khang một cái, liền dời đi tầm mắt, xoay người vào nhà.
Các thôn dân hiển nhiên đã quen Vương Khang thường thường nổi điên kêu to, hoàn toàn không để ý. Thấy Mã Văn Tài đã vào trong, bọn họ đứng chỗ này cũng không thú vị, liền sôi nổi giải tán.
Dư Tô và Phong Đình ở lại trong chốc lát. Khi đám người tản đi hết, Lâm Khôn mới tiến lại gần, nói:
“Mặc dù hai người không đồng ý thu nạp tôi vào tổ chức, tôi cũng nên trả ơn hai người đã giúp đỡ, khiến tôi có thể sống đến bây giờ. Loại chuyện nhỏ này, cứ để tôi làm.”
Dư Tô không sao cả gật đầu. Lâm Khôn liền cất bước vào nhà Mã Văn Tài.
Hai người cũng tiến lên trước, nhìn Lâm Khôn đi vào, thực mau liền nghe thấy tiếng hắn nói chuyện truyền ra.
“Muốn báo thù sao? Tôi biết hung thủ gϊếŧ cha anh là ai.”
“Cái gì?!”
"Hiện tại tôi chưa muốn nói. Nếu anh muốn biết, 12 giờ đêm nay đến đại viện nhà họ Vương, tôi sẽ chờ ở đó.”
“Đại viện nhà họ Vương……” Thanh âm của Mã Văn Tài có chút chần chờ, ngay sau đó lại hỏi:
“Anh là ai?”
“Tôi chỉ là một người tới trải nghiệm cuộc sống nông thôn.” Lâm Khôn đáp:
“Ngày hôm qua vừa lúc thấy được có kẻ từ trong nhà anh hoang mang rối loạn chạy ra, trên người hắn còn dính máu, không đến một lát liền nghe nói cha anh bị gϊếŧ.”
Mã Văn Tài trầm mặc một chút, lên tiếng:
“Vì sao muốn gặp ở đại viện nhà họ Vương? Nơi đó bị ám, chẳng lẽ anh không biết?”
“Đương nhiên biết! Tôi còn biết là anh gϊếŧ 7 người nhà họ Vương.”
“Nói hươu nói vượn!!!” Mã Văn Tài quát.
“Không sai, chỉ là thuận miệng bịa chuyện một chút.” Lâm Khôn cười:
“Dù sao người trong đó không phải anh gϊếŧ, sợ cái gì? Tóm lại, đêm nay anh tới, tôi liền nói cho anh hung thủ là ai. Nếu không, anh vĩnh viễn không có khả năng tìm được hắn. Như vậy, tôi đi trước.”
Mã Văn Tài kêu lại Lâm Khôn, nhưng Lâm Khôn vẫn không dừng bước.
Hắn bước ra cửa, nhìn Dư Tô và Phong Đình cười một cái, liền tiếp tục đi mất.
Mã Văn Tài đuổi theo, thấy Dư Tô và Phong Đình đứng ở trong sân, liền nuốt xuống câu nói muốn gọi lại Lâm Khôn.
○●○○●~TK-WATTPAD~○●○●○○
Hơn 11h00 đêm, ba người chơi đều ngồi ở trong đại viện nhà họ Vương chờ đợi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dần dần tiếp cận.
Tiếng bước chân ngừng ở ngay cổng, sau đó Mã Văn Tài hướng vào bên trong thấp giọng kêu một tiếng, lại không tiến vào.
Đã như vậy, các người chơi cũng không cần thiết lại cùng hắn nói chuyện đàng hoàng.
Phong Đình kéo cổng đi ra ngoài, ở thời điểm Mã Văn Tài đang ngây người, chỉ một chiêu liền nhẹ nhàng kiềm chế được hắn.
Cái tên "Mã Văn Tài" này thập phần không hợp với người. Mang tên văn văn vẻ vẻ, nhưng người lại khổng lồ cường tráng, bị kiềm chế còn suýt giãy giụa ra được.
Thấy phản kháng không xong, Mã Văn Tài tính la lớn, Lâm Khôn lập tức nhét một cục đá vào lấp kín miệng hắn.
Cuối cùng, hắn bị trói gô, mang vào đại viện nhà họ Vương.
Dư Tô thấy Mã Văn Tài không tiếp tục giãy giụa, để ngón tay trước miệng làm ra ám hiệu giữ im lặng, sau đó duỗi tay gỡ xuống cục đá trong miệng hắn, thấy hắn quả nhiên không kêu lên, mới hỏi:
“Lỗ tai của anh bị sao vậy?”
Mã Văn Tài chần chờ một chút, đáp:
“Ở công trường đánh nhau, bị người ta cắt rớt.”
Dư Tô hỏi tiếp:
“15 năm trước, là anh gϊếŧ 7 người nhà họ Vương?”
Thần sắc của Mã Văn Tài không có chút biến hóa, lắc đầu:
“Không có, các người một hai nói tôi gϊếŧ người, có chứng cứ không?”
Tố chất tâm lý của hắn khá tốt. Ước chừng bởi vì vậy, năm đó gϊếŧ người xong, dưới sự nghi vấn của cảnh sát vẫn không lòi đuôi, những năm gần đây sinh hoạt cũng xem như bình thường.
“Chúng tôi không phải cảnh sát, không cần chứng cứ.” Lâm Khôn cười lạnh:
“Chờ tới 12 giờ đêm, tự nhiên cái gì đều sẽ biết.” Dứt lời, hắn lấy di động ra nhìn thoáng qua thời gian:
“11h38, còn hai mươi mấy phút.”
“Các người rốt cuộc là ai?” Mã Văn Tài hỏi:
“Kẻ gϊếŧ cha tôi là ai? Là các người sao?”
Đến lúc này còn quan tâm cha hắn, xem ra người này thật là phi thường hiếu thảo.
Dư Tô nhìn hắn:
“Tôi rất muốn biết, năm đó vì lý do gì anh gϊếŧ nhiều người của nhà họ Vương như vậy?”
Mã Văn Tài thần sắc bất biến, chỉ nói:
“Các người lại không buông tôi ra. Tôi liền kêu cứu.”
“Thời điểm người nhà họ Vương bị gϊếŧ cũng từng kêu to cầu cứu, nhưng các thôn dân gần đó đều không nghe thấy.” Dư Tô vẫn thản nhiên:
“Hiện tại kêu, đương nhiên càng vô dụng.”
Ở nông thôn có rất ít nhà ở san sát nhau. Mỗi hộ gia đình đều xây nhà trên phần đất của tổ tiên, hầu hết đều phân tán. Tựa như đại viện nhà họ Vương, hàng xóm hai bên cách nhau khá xa. Bên trái còn có một hồ nước, càng làm hai hộ gia đình thêm ngăn cách. Trừ phi tiếng kêu phi thường lớn, nếu không mặc dù có thể truyền qua một chút, cũng nhỏ như tiếng muỗi.
Chưa kể âm lượng này còn bị át bởi tiếng dế và ếch xanh kêu vang bốn phía, tuyệt đối không đủ để đánh thức người đang say ngủ.
Đặc biệt là các thôn dân ban ngày cơ hồ đều phải làm lụng cực nhọc, tốn nhiều sức lực, buổi tối tự nhiên ngủ rất sâu.
Mã Văn Tài cũng biết điểm này, nhưng hắn vẫn như cũ không chịu nhả ra.
Dư Tô không hỏi nữa. Dù sao chờ nhiệm vụ hoàn thành, nàng sẽ ở trong mộng biết hết thảy.
Thời gian chậm rãi nhích tới 12h. Ở một khắc con số trên màn hình di động biến thành 00:00, một luồng gió âm trầm không biết từ nơi nào bỗng nhiên ập lại đây.
Cỏ dại trong đại viện bị gió quật, mãnh liệt đong đưa. Cát bụi cuốn lên tứ phía, làm Dư Tô hơi không mở được mắt. Cơn gió này lạnh giống như tuyết vụn, thổi đến cả người đều nổi da gà.
Mắt trái Dư Tô có một chút hạt cát bay vào, không thể không duỗi tay dụi mắt.
Thời điểm nàng dụi mắt, vẫn miễn cưỡng mở một con mắt phải, bỗng nhiên thấy cảnh tượng trong đại viện nhà họ Vương phát sinh biến hóa.
Nhà cửa cũ nát trở nên mới rất nhiều. Trên nền đất cũng không có cỏ dại. Dưới mái hiên nhiều ra một ít vật dụng hằng ngày. Trong sân còn có một đám chong chóng kiểu cũ đang xoay tròn.
Có hai tiếng ngáy từ hai gian phòng bất đồng truyền tới.
Dư Tô thấy một bóng người từ vách tường bên trái nhẹ nhàng leo vào.
Người này, chính là Mã Văn Tài phiên bản trẻ hơn nhiều so với hiện tại, thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi mấy tuổi. Dáng người lại không sai biệt lắm, vẫn rất cường tráng.
Hắn đeo một bao bố màu xanh đen. Căn cứ vào hình dáng cái bao, bên trong đựng một con dao phay.
Mã Văn Tài tay chân nhẹ nhàng đi tới phòng chính nằm ở giữa, duỗi tay, chậm rãi đẩy ra cửa phòng.
Thực mau, từ trong phòng truyền ra tiếng chặt thịt nặng nề.
Sau một lát, hắn liền đi ra, quay đầu vào một phòng khác bên cạnh.
Ở trong phòng lại truyền ra tiếng chặt. Sau đó, một tiếng thét chói tai của nữ giới truyền ra.
Bất quá, hắn tựa hồ kịp thời bịt kín miệng đối phương, cho nên thanh âm cũng không thập phần vang dội.
Tuy nhiên, nhiêu đó đã đủ làm bừng tỉnh người trong một gian phòng khác. Dư Tô thấy căn phòng kia thực mau sáng đèn.
Một giọng nữ cất lên:
“Chị cả, có chuyện gì sao?”
Bọn họ chờ một chút, không nghe ai đáp lại, liền mở cửa. Một nữ nhân mặc áo ngủ đi ra, ước chừng là muốn tới xem tình huống.
Cô ta bật sáng đèn hành lang dưới mái hiên, trước tiên tiến đến phòng của cha mẹ chồng.
Ánh đèn hành lang không đủ để chiếu sáng bên trong phòng, nhưng vẫn đủ để thấy đại khái tình huống. Cô ta hơi thò đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó sửng sốt, lập tức đi vào bật đèn điện.
Ngay lúc này, Mã Văn Tài từ trong phòng bên chạy như bay mà ra, tay cầm dao phay dính máu, vươn tay bắt được nữ nhân, ném mạnh xuống đất.
Nữ nhân bị hắn dùng lực lớn như vậy xô ngã, tiếng thét chói tai vừa mới lên tới cổ họng liền bị nghẹn nơi đó.
Mã Văn Tài nhanh chóng xông đến, lấy dao phay kề trên cổ nữ nhân, hung tợn uy hϊếp cô ta không được phép phát ra tiếng.
Tiếp theo, hồi lâu không thấy vợ mình trở về phòng, nam nhân cũng ra tới, thực mau thấy được một màn này.
Hắn không dám kêu to, chỉ cùng nữ nhân khóc lóc xin tha:
“Mã Văn Tài, người cán phải cha anh là anh hai của tôi. Muốn báo thù thì tìm hắn đi. Xin hãy buông tha cho chúng tôi!”
Mã Văn Tài tay đầy máu tươi, trên mặt cũng dính không ít, giống như ác quỷ nhìn chằm chằm nam nhân, oán hận nói:
“Buổi sáng hôm đó rõ ràng là Vương Phát lái máy kéo. Vậy mà tất cả các người đều giúp hắn giấu giếm, còn ở trước mặt cảnh sát giả bộ làm chứng, nói hắn buổi sáng đều ngủ không đi ra ngoài. Các người...các người đều không phải thứ gì tốt!”
“Đó là anh hai của tôi!” Nam nhân than thở:
“Tôi sao có thể không giúp hắn? Mã Văn Tài, là chúng tôi sai. Chúng tôi không nên làm vậy. Sáng mai tôi liền tới Cục cảnh sát khai báo toàn bộ sự thật được không? Cầu xin anh tha cho chúng tôi. Chúng tôi còn một đứa con gái mới 8 tuổi. Trẻ con là vô tội!”
Mã Văn Tài tựa hồ ngay từ đầu không tính gϊếŧ những người khác. Lúc này nghe nam nhân nói như vậy, biểu tình trên mặt đã có chút buông lỏng.
Tuy nhiên, ở thời điểm này, cửa phòng bên trái bỗng nhiên mở ra.
Một bé gái nhanh chóng từ trong phòng lao như điên tới hướng cổng chính, vừa chạy vừa kêu cứu.
Nhưng bởi vì bé gái khóc quá nhiều, hô lên thanh âm đã nhỏ lại mơ hồ không rõ, làm người ta cơ hồ nghe không ra cái gì.
Mã Văn Tài sắc mặt đột biến. Con dao trong tay lập tức dùng lực cắt ngang cổ nữ nhân.
Hắn cũng không quan tâm nữ nhân chết hay chưa, đẩy người xuống đất, đuổi theo bé gái.
Nam nhân thấy vợ mình bị gϊếŧ. Mã Văn Tài còn muốn đuổi theo con gái. Đương nhiên sẽ không tiếp tục xin tha, hắn hét to một tiếng, bất chấp tất cả xông lên, từ sau lưng ôm lấy Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài khổng lồ cường tráng, nam nhân căn bản đánh không lại, lập tức bị đối phương trực tiếp hất ra, một chân dẫm trên mặt đất, giơ dao phay chém thẳng xuống.
Đầu tiên là chém trúng cánh tay, nam nhân phát ra hét thảm. Bé gái đã chạy tới cổng, nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy Mã Văn Tài lại một nhát chém vào đầu cha mình.
Một màn máu me ghê rợn như vậy, làm bé gái mới 8 tuổi lập tức bị dọa chết khϊếp, hôn mê bất
tỉnh.
Mã Văn Tài thở hổn hển, hai chân đạp trên vai nam nhân, dùng sức rút lưỡi dao cắm sâu vào sọ não ra, tiến lại gần bé gái.
Cho đến khi hắn từng nhát từng nhát một chém đứt đầu bé gái, mới từ cơn khát máu dần dần tỉnh táo lại.
Lúc này, hắn giống như mới nhận thức được mình vừa làm cái gì, vô cùng hoảng loạn lặp đi lặp lại câu:
“Vốn dĩ không tính gϊếŧ các người, chỉ muốn mạng hai vợ chồng già xảo quyệt và Vương Phát mà thôi. Là các người tự tìm……là các người tự tìm……”
Điên khùng trong chốc lát, hắn bình tĩnh lại, bắt đầu tẩy rửa chứng cứ.
Hắn lau sạch dấu giày trên người nam nhân, dùng càng nhiều máu vẩy lên các dấu tay máu, làm dấu tay hoàn toàn nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Cuối cùng hắn bẻ gãy con dao phay vừa dùng để gϊếŧ người, tách rời cán dao và lưỡi dao, cầm 2 thứ mở cổng chính ra ngoài.
Sau đó, các tử thi bỗng nhiên bắt đầu cử động...
Bé gái nằm gần cổng chậm rãi ngồi dậy, cầm lên cái đầu bị chém đứt của mình, xoay người, đi hướng về phía Mã Văn Tài phiên bản trung niên đang bị trói gô trong sân.
Nam nhân cùng với nữ nhân bị gϊếŧ cũng chậm rãi nhúc nhích. Cả người máu chảy đầm đìa lê lết về phía hắn.
Mã Văn Tài cho dù tố chất tâm lý tốt cỡ nào, nhìn đến một màn trước mắt cũng sợ tới mức không nhẹ.
Hắn hoảng loạn gào to, muốn giãy giụa chạy trốn, trong miệng một tiếng tiếp một tiếng mà xin tha. Nhưng tựa như năm đó hắn không buông tha 3 người này, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua hắn.
Dư Tô, Phong Đình, cùng với Lâm Khôn liền đứng một bên, nhìn 3 con quỷ từng ngụm xé nát thân thể của Mã Văn Tài.
Ở một khắc Mã Văn Tài chết đi, bọn họ liền trở lại thế giới thực.
Nhiệm vụ kết thúc, lại không khiến Dư Tô sinh ra một chút cảm giác nhẹ nhàng.