🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước mắt là đường mòn uốn lượn. Hai bên đồng ruộng xanh mượt, trồng rất nhiều lúa nước.
Ánh mặt trời sáng lạn. Gió nhẹ phà vào mặt, hỗn loạn hương vị tươi mát của cỏ xanh, khiến người ta thập phần thoải mái.
Dư Tô nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy xa xa có vài nông dân.
Bọn họ đầu đội mũ rơm, quần áo dính toàn bùn đất, đang nghiêm túc làm việc.
Hướng mắt xa hơn nữa, có thể thấy một con đường đất lớn, hai bên trồng cùng một loại cây. Tiếp đó là một vài mái nhà. Từng ống khói đều đang lượn lờ khói bếp.
Lại là nông thôn, làm Dư Tô không khỏi nhớ tới cái thôn nhỏ chuyên buôn người trên núi lần trước.
Bất quá, chung quanh thôn trang trước mắt không bị núi cao hay cây cối rậm rạp che khuất. Nhà cửa cũng không quá tồi tàn, khác với nơi bần cùng lạc hậu kia.
Như vậy, lúc này lại là dạng nhiệm vụ gì?
Dư Tô nghĩ đến tiêu đề 4 chữ “Vương Gia Đại Viện”, thầm nghĩ, trước tiên hẳn là phải tìm được nhà họ Vương.
Chung quanh thoạt nhìn không có bóng dáng người chơi khác. Phong Đình cùng nàng lập tổ đội tiến vào, nhưng cũng không ở gần đây.
Nàng ngẫm nghĩ, men theo đường mòn đi lên phía trước một đoạn, tính toán hỏi đường các thôn dân đang làm việc.
Thời điểm nàng đến cạnh một thôn dân khoảng hơn 50 tuổi, hỏi thăm về nhà họ Vương, lập tức cảm giác đối phương có chút khó hiểu.
Hắn nói: “Cô nương, đây là Vương Gia Thôn. Mười hộ hết bảy hộ đều họ Vương! Cô tìm ai?”
Dư Tô nhìn người đàn ông trung niên tươi cười hàm hậu trước mặt, căng da đầu nói:
“Là...Vương Gia Đại Viện……”
Người đàn ông sửng sốt, gương mặt tươi cười thực mau hiện lên thần sắc phức tạp khó phân biệt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dư Tô trong chốc lát. Tầm mắt lại tiếp tục dời đi, đánh giá Dư Tô từ trên xuống dưới.
Dư Tô cảm thấy ông ta có chút kỳ quái. Đang muốn mở miệng hỏi, ông ta lại thở dài một hơi, lắc đầu, không tán đồng nói:
“Người trẻ tuổi đúng là ăn no rảnh rỗi. Đang sống yên lành, lại một hai muốn chạy tới tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ! Chẳng lẽ không nghĩ tới, lỡ như xảy ra chuyện gì, trong nhà ba mẹ làm sao bây giờ?”
Dư Tô tự dưng bị răn dạy một hồi, muốn nhanh chóng rời đi, lại không cam lòng chịu không trận dạy dỗ này, liền hỏi:
“Là sao ạ? Trong nhà họ Vương kia…có nguy hiểm sao?”
“Hử? Cô không biết?” Đối phương lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó vội vàng nói:
“Ai da! Tiểu cô nương, có phải bị bạn bè dụ dỗ tới hay không? Trước kia tôi cũng gặp qua loại người này. Chính mình muốn tìm đường chết thì thôi, còn lừa bạn bè cùng tới, nói với người ta là về nông thôn du lịch. Kết quả hại chết người ta ở chỗ này, bản thân trốn thoát trở về!”
Cho nên……?
Dư Tô hỏi lại một lần:
“Bác à! Bác còn chưa nói nhà họ Vương rốt cuộc có nguy hiểm gì...”
Ông ta nhắm lại miệng, quay đầu liếc mắt nhìn một loạt mái nhà phía xa, cuối cùng cũng đi vào trọng tâm:
“Nhà họ Vương mà cô tìm trước kia là phú hộ trong thôn. Cả nhà từ già đến trẻ đều là người tốt, ngày thường không thiếu giúp đỡ thôn dân. Nhà ai không có cái ăn, chỉ cần đến trước cửa nhà bọn họ, nhất định sẽ được cứu giúp. Dân trong thôn bây giờ, phàm là từ 20 tuổi trở lên, không ai không nhớ đến nhà bọn họ.
Đáng tiếc…không biết là đắc tội người nào, 15 năm trước…A! Đại khái cũng trúng ngày hôm nay. Tất cả 7 người trong nhà...đều bị gϊếŧ sạch!
Chuyện xảy ra vào buổi tối, người ở chung quanh không nghe được động tĩnh gì. Tới sáng hôm sau, mọi người thấy lạ vì mãi không thấy ai ra ngoài, lúc này mới nghĩ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. Vài người tới xem xét, mới phát hiện toàn bộ người trong nhà họ Vương đã chết.
Chậc! Chết thật là thảm!…Chỉ còn lại một bé trai chưa đến 5 tuổi trốn trong tủ không bị phát hiện, mới tránh thoát một kiếp. Bất quá, đứa nhỏ này phỏng chừng bị hoảng sợ không nhẹ, thời điểm được người ta tìm thấy đã ngất đi, sau khi tỉnh lại liền điên điên khùng khùng. Cũng có người nói là vì...ở trong hoàn cảnh bịt kín thời gian quá lâu, não bộ thiếu oxy, cho nên mới điên. Ai da! Mấy lý luận đó tôi không hiểu lắm, dù sao chính là điên rồi.”
Ông ta nói chuyện có hơi dong dài, nhưng Dư Tô không thúc giục. Bởi vì đối với người chơi mà nói, càng kỹ càng tỉ mỉ đương nhiên càng tốt.
Thấy Dư Tô nghiêm túc nghe, ông ta càng nói hăng say:
“Đứa nhỏ kia bộ dạng sáng sủa, trước khi bị điên đặc biệt được mọi người ưu ái. Hơn nữa nhà bọn họ lúc còn sống giúp đỡ nhiều người. Cho nên sau khi chuyện thương tâm đó xảy ra, người trong thôn đều đồng ý góp gạo nuôi đứa nhỏ.”
“Dù sao chỉ là nhiều hơn một miệng cơm. Đứa nhỏ kia tuy rằng điên điên khùng khùng, nhưng chưa bao giờ quấy phá khóc nháo, thoắt cái đã 15 năm, hiện tại đã sắp tròn 20 tuổi.”
Cảm khái xong, ông ta lại tiếp tục:
“Khang Tử —— chính là đứa nhỏ kia, sau chuyện đó ngay cả cổng nhà mình cũng không dám tới gần, vừa đi đến phụ cận liền toàn thân phát run. Rốt cuộc gia đình họ đã chết nhiều người như vậy, dân trong thôn đều đi xem qua, máu chảy đầm đìa, khiến người ta ám ảnh tới mức gặp ác mộng.
Về sau thường có người nói, lúc đi ngang qua nhà họ Vương sẽ nghe được bên trong phát ra tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng đánh đập mắng chửi, còn có người nói nghe được tiếng chặt xương cốt!
Hai năm trước, cuối thôn có một gã bợm rượu thường ở bên ngoài uống rượu về khuya. Nhưng hôm đó vợ hắn ở nhà đợi một đêm chưa thấy hắn trở về, sáng sớm hôm sau đi tìm khắp nơi cũng không tìm được, vừa tức vừa lo, tính toán đi đường tắt về nhà nhìn xem hắn đã về chưa, nếu còn chưa về liền lên đầu trấn tìm người. Nào biết vừa vào con đường tắt kia, ngang qua nhà họ Vương, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng quỷ khóc sói gào, suýt nữa bị dọa chết ngất, mới vừa chạy trốn được vài bước lại cảm thấy —— Thanh âm kia sao có hơi giống chồng mình?
Sau đó, vợ gã bợm rượu hướng về phía cổng kêu một tiếng. Chồng cô ta liền ở trong hô to, nói hắn bị ma quỷ nắm chân, nằm trên đất không đứng dậy được. Hai cái đùi một chút tri giác cũng không có.
Cô ta cũng sợ, không dám xông vào cứu, nhanh chóng đi kêu mấy người nam trong thôn. Bọn họ mới vừa chạy tới, cánh cổng kia liền mở. Gã bợm rượu lảo đảo từ bên trong đi ra, bị dọa đến tè ra quần!
Bất quá, mọi người cũng không có tâm tư chê cười hắn. Việc này phát sinh, không phải chứng tỏ nơi này thực sự có ma sao?! Liền chạy nhanh kêu trưởng thôn mời thầy pháp, ở trước cửa nhà họ Vương bày tràng pháp sự trừ tà……
Cũng không biết là ai truyền ra. Người trẻ tuổi nơi khác nghe tới những chuyện về nhà họ Vương ở trên mạng, đều muốn chạy tới trải nghiệm một chút.”
Ông ta nói khô cổ họng, vươn tay cầm ấm nước trên bờ ruộng uống vài ngụm, mới nói tiếp:
“Chính là có vài người không tin có ma. Mới đầu tới 5 người, chúng tôi còn khuyên bảo. Kết quả bọn họ bình an mà ở trong nhà họ Vương 2 ngày, trước khi đi còn tố chúng tôi là lừa đảo, bịa đặt một nơi bị ám để lăng xê gì đó. Người trong thôn nghe được đều rất tức giận.
Sau lần đó, chúng tôi liền không khuyên nữa. Cho đến khi nhóm người thứ ba tới, 2 nữ 1 nam, nhìn như là sinh viên. Bọn họ ở 1 đêm. Trời còn chưa sáng, 2 hộ gia đình cách nhà họ Vương tương đối gần đều nghe thấy bên trong phát ra tiếng ma quỷ kêu. Sáng sớm hôm sau, có mấy người lá gan lớn mò tới liền thấy —— Cổng chính đang mở rộng, trên mặt đất nằm 2 người! Cô đoán bọn họ đã chết chưa?”
Dư Tô: “Đã chết?”
Hắn ha ha cười, xua tay:
“Chưa chết! Nếu chết, nơi đó đã sớm bị cảnh sát niêm phong, hiện tại muốn tới cũng tới không được!”
Dư Tô gật đầu:
“Vậy trên mặt đất nằm 2 người, còn 1 người đâu? Không phải có 3 người sao?”
Ông ta lắc đầu:
“Không thấy, nằm trên mặt đất là 1 nam 1 nữ. Nữ sinh còn lại đã mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm được! Ba mẹ nữ sinh kia thường thường tới nơi này tìm kiếm, 2 tháng gần đây không thấy tới. Lần gần nhất bọn họ tới, nghe nói bà mẹ đang mang thai, phỏng chừng đã bỏ ý định tìm con gái.”
Dư Tô hỏi tiếp:
“Sau sự kiện kia khẳng định còn xảy ra chuyện khác đúng không? Bác vừa nói, có người dụ dỗ bạn bè cùng tới đây, kết quả bạn hắn chết, còn hắn sống. Cho nên kỳ thật vẫn có người chết?”
“Là có chết, chuyện này rất tà môn.” Ông ta chép miệng:
“Lần đó tới 4 người, 2 nam 2 nữ. Nghe nói trong đó có 1 người nam đang theo 1 người nữ. Nhà trai dụ dỗ bạn cùng tới là để yểm trợ cho hắn. Nhà gái cũng dẫn theo bạn tới.
Sau đó…bọn họ ở được 1 ngày, không xảy ra chuyện gì. Buổi tối hôm sau liền có chuyện. Khuya khoắt, tiếng kêu thảm thiết kia lớn đến độ làm đám chó toàn thôn đều sủa ầm lên!
Mười mấy người gan lớn thương lượng cùng nhau đi qua nhìn xem là chuyện gì. Không đợi bọn họ đuổi tới, liền thấy 1 người nam chạy về phía bọn họ.
Người này chính là người duy nhất sống sót. 2 người nữ cùng bạn hắn đều đã chết. Sau đó cảnh sát đến điều tra, hắn nói là người nam đã chết kia nửa đêm cầm dao chém chết 2 cô gái, xong lại tự sát. Quả thực tà môn! Không phải như bị trúng tà, bị ma ám sao?!”
Dư Tô tán đồng gật đầu, thầm nghĩ. Sự kiện thứ nhất không tính là gì. Có khả năng là gã say rượu tự mơ mơ màng màng xông vào. Chân không động đậy được cũng có thể giải thích, có thể là do cả đêm vẫn duy trì một tư thế nằm ở nơi đó, làm chân hắn bị tê rần.
Nhưng bắt đầu từ sự kiện thứ hai liền có điểm tà môn.
Nhất là vụ án mạng kia, hoặc là người nam còn sống gϊếŧ cả 3 đồng bạn, tạo hiện trường giả, hoặc là người nam đã chết thật sự bị trúng tà.
Đương nhiên, khả năng sau rõ ràng cao hơn khả năng trước rất nhiều. Rốt cuộc bọn họ không thù không oán, căn bản không đáng gϊếŧ người.
Huống chi, nhiệm vụ mà APP tuyên bố cho đến nay không có cái nào không mang theo thần sắc ma quái. Cho nên căn nhà kia khẳng định có ma.
Mặc kệ có hay không, đều cần đi xem một chuyến.
“Cô nương, tôi khuyên cô một câu, thừa dịp hiện tại còn kịp, nhanh về nhà đi. Nơi đó không phải nơi gì tốt!”
Nội tâm Dư Tô thầm nói, nếu có thể trở về nàng cũng muốn trở về, bây giờ là bị bắt “Biết rõ sơn có hổ, thiên hướng hổ sơn hành”.
Dư Tô bất đắc dĩ gật đầu, hỏi thêm một vấn đề:
“Vừa rồi bác nói nhiều như vậy, sao không thấy nhắc tới hung thủ sát hại nhà họ Vương năm đó?”
Đối phương lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối:
“Lúc ấy cảnh sát không tìm được. Nhiều năm như vậy, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không tìm ra đám hung thủ.”
Dư Tô truy vấn:
“Sao bác biết hung thủ không chỉ có một người?”
“Rất đơn giản, một đêm gϊếŧ chết 7 nhân mạng, một người có thể làm được sao?” Ông ta liếc nàng một cái. Dư Tô cơ hồ có thể thấy trên mặt ông ta viết mấy chữ “Sao lại có người đần như vậy!”
Dư Tô lại hỏi các thôn dân mấy năm nay có ngầm suy đoán hung thủ là ai hay không, nhưng đáp án là không.
Không phải bọn họ không nghị luận qua. Từ khi gia đình kia chết, suốt mấy năm, bọn họ cơ hồ chỉ cần tụ vào nhau liền nói chuyện này. Nhưng trước sau đều không có ai nghĩ ra người nào lại có thâm cừu đại hận với nhà họ Vương như vậy.
Mâu thuẫn của dân trong thôn vốn dĩ đều là chút mâu thuẫn lông gà vỏ tỏi. Nhiều lắm nhao nhao cãi cọ một hồi liền qua, ai lại làm ra chuyện điên rồ này?
Mà cảnh sát cũng không ở hiện trường tìm được chứng cứ ích lợi gì. Năm đó biện pháp phá án cũng thua xa hiện tại, cho nên vô cùng có khả năng có một ít manh mối rất nhỏ bị xem nhẹ, lúc sau lại biến mất qua năm tháng.
Tóm lại, vụ án diệt môn này, khả năng sẽ vĩnh viễn bị treo lơ lửng.
Dư Tô nghĩ, hẳn là đã không thể hỏi ra thêm manh mối, liền nói:
“Được rồi, cảm ơn bác đã cho cháu nhiều thông tin như vậy. Cháu đi trước tìm bạn mình, nói lại những chuyện này, sau đó khuyên bạn cùng nhau rời khỏi. Bất quá, chúng cháu đã hẹn ở trước cổng nhà họ Vương gặp mặt, cháu vẫn phải đến đó một chuyến mới được. Bác có thể chỉ đường không?”
Đối phương gật đầu, duỗi tay chỉ cho nàng:
“Cứ theo đường này đi thẳng, nhìn thấy căn nhà có mái ngói đen phía trước không? Từ đó qua vài căn nữa sẽ thấy một con đường nhỏ, đi thêm một đoạn liền gặp một mảnh rừng trúc, vòng qua là thấy. Căn nhà kia xây từ mười mấy năm trước, vẫn là nhà đắp từ đất nung, rất dễ nhận ra.”
Dư Tô nói cảm ơn, lập tức đuổi qua bên kia.
Giữa đường, nàng gặp không ít thôn dân. Có người đang làm ruộng, có người đang cầm nông cụ về nhà, còn có người từ trong nhà ra tới, đứng ở giao lộ lớn tiếng kêu người thân về ăn cơm.
Nếu chỉ nhìn mấy cảnh này, đây thật đúng là một vùng quê an bình tĩnh lặng.
Thời điểm Dư Tô đi đến mấy căn nhà phụ cận, thấy bên phải bờ ruộng, cách đó không xa có một thanh niên ngồi xổm, mỉm cười trò chuyện với một phụ nữ trung niên dưới ruộng.
Xem bộ dáng này, tựa hồ là một người chơi, phỏng chừng cũng đang hỏi thăm về nhà họ Vương.
Dư Tô không đi qua, tiếp tục tiến về phía trước, vòng qua mảnh rừng trúc xong, quả nhiên từ xa thấy được một căn nhà đắp bằng đất nung.
Toàn bộ khu nhà thoạt nhìn rất lớn, nằm bên trái một khối thổ địa yên tĩnh. Nhà cửa hai bên đều bỏ hoang, mọc đầy cỏ dại. Tuy rằng hiện tại xem ra đã phi thường cũ nát, nhưng ở thời điểm nhà đều phổ biến đắp từ đất nung lúc trước, đây đích xác là một tòa đại viện tương đối tốt.
Có hai người đang đứng ở trong đám cỏ xanh, cách cổng nhà họ Vương vài mét.
Dư Tô liếc mắt một cái liền nhìn ra người vóc dáng cao là Phong Đình. Một người khác là nữ, cột tóc đuôi ngựa, đang mở miệng nói chuyện. Ánh mắt Phong Đình vẫn luôn dừng ở cánh cổng cách đó không xa, biểu tình thực nghiêm túc.
Dư Tô tăng nhanh tốc độ đi qua. Cô gái kia thấy có người đến, dừng lại câu chuyện, quay đầu nhìn.
Phong Đình cũng nhìn về phía này, thấy là Dư Tô cũng không tỏ vẻ gì, lập tức dời đi tầm mắt.
Trong lòng Dư Tô biết hắn tính toán trước làm bộ không quen biết, ngay sau đó cũng dời đi ánh mắt, nhìn cô gái kia vài lần.
Đối phương liền mỉm cười, vẫy tay với nàng, chờ đến khi Dư Tô đi qua mới vươn tay, chủ động giới thiệu:
“Xin chào, tôi là Phương Mẫn.”
“Lý Ngũ.” Dư Tô bắt tay, nhìn về phía Phong Đình:
“Vị tiểu ca này thì sao?”
Phong Đình nhìn nàng một cái, nhàn nhạt đáp:
“Hồ Nhị.”
Phương Mẫn cười: “Tên giả của 2 người cũng thật quá tùy ý.”
“Vậy không phải dễ nhớ hơn sao?” Dư Tô nói:
“Cái này không quan trọng. Quan trọng là trước khi tới đây, 2 người đã hỏi thăm về sự tình liên quan tới nơi này chưa?”
Phương Mẫn nghiêm túc gật đầu:
“Hỏi thăm qua, nhưng…2 người tôi gặp đều là phụ nữ trung niên. Bọn họ hình như rất sợ nhắc về nơi này, không chịu nói tỉ mỉ, chỉ cho biết nhà này trước kia xảy ra vụ án gϊếŧ người, chưa bắt được hung thủ, khuyên tôi không cần lại đây.”
Dư Tô hỏi Phong Đình:
“Còn Hồ tiểu ca?”
“Giống Phương Mẫn” Phong Đình trả lời:
“Mặt khác, về sau có vài nhóm người tới thám hiểm, một vụ mất tích, một vụ có người chết.”
Vậy không sai biệt lắm đều là cùng nội dung, Dư Tô đang muốn nói kỹ càng tỉ mỉ về những chuyện mình vừa nghe ngóng được, lại thấy từ xa có 2 người đi tới.
Căn cứ vào cách ăn mặc của bọn họ, rất dễ phân biệt ra là người chơi hay dân trong thôn. Hiện tại 2 người này, hiển nhiên là người chơi.
Sau khi bọn họ tự giới thiệu, mọi người lẫn nhau trao đổi một chút thông tin có được. Trong khoảng thời gian này, lại lục tục tới thêm 3 người. Một người trong đó đúng là người Dư Tô ở trên đường gặp qua.
Ở thời điểm người chơi thứ tám đuổi tới, gia nhập vào các người chơi khác, di động trong túi 8 người bọn họ đều đồng loạt vang lên.
Mọi người không hẹn mà cùng cúi đầu lấy ra di động, ở trên màn hình thấy được một câu:
[8 người chơi cần tiến vào Vương Gia Đại Viện tiếp nhận nhiệm vụ.]
Bọn họ ngẩng đầu nhìn nhau, cùng đi vào nhà họ Vương.
Cánh cổng bằng gỗ cũ nát chỉ khép hờ, lúc đẩy còn phát ra tiếng động rất lớn.
8 người trước sau đi vào, đứng cạnh cửa đánh giá một chút toàn bộ khu nhà. Không đợi bọn họ nhìn kỹ, nhiệm vụ liền tuyên bố:
[Nhiệm vụ: Vương Gia Đại Viện
Giai đoạn 1 - Quy tắc chơi: Bắt đầu từ 7 giờ sáng ngày mai, 8 người chơi phải ở trong Vương Gia Thôn thu thập các lá bài đặc thù. Tổng cộng 53 lá, hiện đang do các thôn dân bất đồng nắm giữ. Các người chơi cần trợ giúp các thôn dân, đổi lấy lá bài trong tay họ.
Chú ý: Thời hạn thu thập lá bài là 2 ngày. Sau 2 ngày, nếu không thể thu thập đủ 53 lá bài, trò chơi sẽ tự động reset. Các người chơi phải đi thu thập lại từ đầu. Mặt khác, hết thời hạn, người chơi nào có ít lá bài nhất sẽ trực tiếp bị loại trừ.
Nếu thành công thu thập đủ 53 lá bài, sau khi người có ít lá bài nhất tử vong, những lá bài do người này lấy được sẽ ngẫu nhiên phân phối cho người chơi khác. Trò chơi tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Giai đoạn 2 - Quy tắc chơi: Các người chơi còn tồn tại cần mang theo các lá bài mà mình sở hữu, cùng nhau tiến vào Vương Gia Đại Viện. Đúng 12h00 đêm, tiến hành trò chơi Rút Rùa Đen.
Cách chơi Rút Rùa Đen: Đem bộ bài của mình giấu đi 1 lá, dư lại bài trừ cho các người chơi khác lần lượt rút. Bắt đầu từ người chơi có ít bài nhất đến người chơi có nhiều bài nhất. Nếu rút được lá bài lẻ, giữ lại. Nếu rút được lá bài tương đồng với 1 lá bài của mình, đem 2 lá loại bỏ, cho đến khi chỉ còn lại 1 lá cuối cùng.....]
“Mọi người xem câu cuối —— Khi chỉ còn lại 1 lá bài cuối cùng, người chơi sở hữu lá bài này sẽ được đến 1 manh mối.” Phương Mẫn cau mày:
“Chỉ 1 người có thể được đến manh mối.”
Những người khác đều nhìn chằm chằm 1 câu này.
Dư Tô thầm nghĩ, quy tắc nhiệm vụ nhất định lại có ẩn giấu không nói cho người chơi biết.
Chỉ có người nắm lá bài cuối cùng có thể được đến manh mối. Vậy nếu người này nói manh mối cho những người khác, trò chơi Rút Rùa Đen liền không cần thiết tồn tại. Cho nên, người được đến manh mối vô cùng có khả năng không thể chia sẻ manh mối.
Như vậy…các người chơi không có được manh mối phải làm gì? Một lần nữa tiến hành lượt thu thập lá bài tiếp theo, cho đến khi bản thân mình cũng được đến manh mối sao?
Nếu là dạng này, nhiệm vụ càng về sau cơ hồ càng không có khả năng hoàn thành.
Những người khác hiển nhiên cũng suy nghĩ đến điểm này, biểu tình vô cùng nghiêm trọng.
Bỗng nhiên, có người nặng nề hỏi:
“Nếu…gϊếŧ chết người chơi được đến manh mối, thì manh mối kia sẽ biến mất, hay là thành công cướp đi?”
Dư Tô nhìn về phía người nọ, thấy hắn vẻ mặt bặm trợn, vừa nhìn liền không biết không dễ chọc.
“Đến lúc đó, nếu anh bắt được manh mối, chúng ta có thể tìm anh thử xem.” Phong Đình chậm rãi đáp.
Người nọ thần sắc hơi đổi, nhìn Phong Đình, không tiếp tục lên tiếng.
Phương Mẫn nói:
“Nhiệm vụ lần này cảm giác có hơi phiền phức. Hơn nữa quy tắc còn nhấn mạnh nếu trong 2 ngày không gom đủ lá bài liền sẽ có người chết, lại còn bị reset phải thu thập lại từ đầu…Theo tôi thấy, tốt nhất là lập tổ đội hành động.”
Dư Tô ngước mắt nhìn về phía Phương Mẫn, nghĩ thầm. Phương Mẫn chủ động đưa ra ý kiến này, phỏng chừng là muốn cùng ai lập tổ đội. Nhưng cùng người chơi xa lạ lập tổ đội rất nguy hiểm, như vậy…người Phương Mẫn tính toán hợp tác, hẳn chính là người quen cùng Phương Mẫn tiến vào nhiệm vụ.
Nàng đang nghĩ ngợi, lại thấy Phong Đình trước vươn tay ra chỉ nàng, nói:
“Tôi cùng cô ấy một đội.”
Phương Mẫn sửng sốt, nhíu mày:
“Trước đó không phải 2 chúng ta đã đồng ý cùng tổ đội sao?”
Dư Tô: “……”
Đây là phát triển gì?
Phong Đình đi đến bên cạnh Dư Tô, trả lời:
“Xin lỗi, tôi không thích con gái quá chủ động. Mặt khác, trí nhớ không tốt tôi cũng không thích —— Cô hình như đã quên, vừa rồi chỉ có một mình cô nói, tôi chưa hề đáp ứng.”
Những người khác: “……”
Phương Mẫn khả năng cảm thấy xấu hổ, ho khan một tiếng, nhìn những người khác một vòng:
“Vậy mấy người có ai muốn cùng tổ với tôi không?”
Thanh niên trước đó Dư Tô nhìn thấy ở bờ ruộng cười tủm tỉm giơ tay:
“Tôi.”
Người này kêu Ngải Tiếu, luôn là vẻ mặt tươi cười. Từ lúc Dư Tô lần đầu tiên nhìn thấy hắn đến giờ, nụ cười trên mặt hắn chưa bao giờ tắt.
“Chúng ta đây cũng lập tổ đội?” Một thanh niên khác hỏi.
Nhưng hắn không được hồi đáp, 3 người nam còn lại đều do dự, tạm thời không có ý định này.
Cho nên, cuối cùng chỉ có 2 đội, Dư Tô cùng Phong Đình, Phương Mẫn cùng Ngải Tiếu. 4 người khác đều hành động đơn lẻ.
Hiện tại đã hơn giữa trưa, thời gian nhiệm vụ bắt đầu là
vào sáng mai. Cho nên hôm nay mọi người còn có thể nhàn rỗi đi khắp nơi trong Vương Gia Thôn xem xét.
Vì thế, 8 người ngắn ngủi thương lượng một chút, liền phân ra hành động.
Dư Tô cùng Phong Đình bước ra cổng. Ngải Tiếu cùng Phương Mẫn đang ở đằng trước. Hai người vẫn luôn có thể nhìn đến bóng dáng của bọn họ.
Đi được một đoạn, Phong Đình nhỏ giọng hỏi:
“Cô cảm thấy bọn họ là quan hệ gì?”
Dư Tô quay đầu nhìn hắn:
“Việc này còn phải xem trước đó Phương Mẫn rốt cuộc là muốn lợi dụng anh, hay là thật sự muốn cùng anh một đội.”
Phong Đình cười: “Nói nghe một chút.”
“Nếu Phương Mẫn là nhìn ra anh sẽ không đồng ý lập tổ đội mới cố ý nói như vậy, thì vừa rồi Phương Mẫn chính là lợi dụng anh, để người khác tưởng bởi vì anh cự tuyệt, cho nên Phương Mẫn mới bất đắc dĩ cùng Ngải Tiếu hợp thành một đội.
Nhưng trên thực tế, có khả năng 2 người kia mới thật là đồng đội. Bọn họ chỉ đang gây lầm lẫn cho những người khác.
Nếu không phải…thì chính là Phương Mẫn không vô hại như vẻ bề ngoài. Sở dĩ dám cùng một người chơi xa lạ lập tổ đội, không phải bởi vì ngốc, mà vì để trong quá trình thu thập lá bài cướp đoạt bài của đối phương, tránh cho việc mình trở thành người có ít lá bài nhất, như vậy liền bảo đảm không bị chết.”
“Không tồi, thông minh hơn so với trước kia.”
“……Cảm ơn.”