*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đột nhiên từ nơi sáng ngời chuyển đến một chỗ âm u, Dư Tô nhất thời có chút hoa mắt.
Nàng liên tục chớp chớp con mắt, mới dần thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. Đồ đạc nàng mang vào quả nhiên biến mất.
Đây là một căn phòng khá cũ kỹ, thoạt nhìn như phòng ở nông thôn trong những thập niên chín mươi. Trên đỉnh đầu có mắc một bóng đèn chân không leo lét. Dây điện phía trên hơi lung lay, làm mấy cái bóng trong phòng không ngừng biến hóa.
Dư Tô đang ngồi trước cái bàn bát tiên ở trung ương, vị trí khác hai bên cũng đều có người ngồi.
Lúc này, nhân số tính thêm cả nàng tổng cộng có tám người, nhìn biểu tình của mọi người, hẳn chỉ có hai người mới.
Trong đó có một thiếu niên vẻ mặt mờ mịt ngồi ở bên trái, thoạt nhìn như học sinh cấp ba. Người còn lại là một phụ nữ trung niên ngồi ở phía đối diện, xem cách ăn mặc tựa hồ là phu nhân nhà giàu.
Ánh mắt Dư Tô chuyển sang những người khác, khiến nàng để ý nhất là bé trai ngồi bên cạnh.
Đây thật sự là một đứa bé, thoạt nhìn nhiều nhất mười một mười hai tuổi, nhưng biểu tình lại phi thường bình tĩnh. Cho dù còn nhỏ tuổi, nhưng Dư Tô có thể xác định, đứa bé này không phải người mới.
Lúc này, tiếng chuông báo di động hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Dư Tô từ trong túi lấy ra di động, thấy được trên màn hình xuất hiện một tin nhắn:
【Trong số các ngươi có một hung thủ đang ẩn giấu, trước khi tử vong cần tìm ra hắn.
Mỗi 9:00 giờ tối, trò chơi trốn tìm sẽ bắt đầu, thời gian chơi là 20 phút. 7:00 giờ sáng hôm sau bắt đầu tiến hành bỏ phiếu chọn ra hung thủ.
Nếu chọn đúng hung thủ, trò chơi kết thúc. Nếu không chọn đúng, kẻ thua cuộc trong vòng chơi trốn tìm đêm hôm trước sẽ tử vong.
Lưu ý: Nếu sau vòng chơi trốn tìm có nhiều hơn một người thất bại, sẽ chọn ngẫu nhiên một người trong số đó tử vong.】
Dư Tô đọc sơ qua một lần, tiếp đó cẩn thận ngẫm lại thêm hai lần nữa, rốt cuộc mới nghe thấy có người mở miệng nói chuyện.
Người đầu tiên lên tiếng chính là vị phụ nữ trung niên ăn mặc như một quý bà kia.
Bà ta có chút ghét bỏ đánh giá bốn phía, khinh thường nói:
"Ta không phải đang nằm mơ đi? Đây là địa phương quỷ quái nào? Vừa dơ vừa cũ nát...Sao ta lại ở chỗ này? Còn nữa, trong tin nhắn còn nói người bên cạnh ta..."
Bà ta nhìn về phía thanh niên ngồi bên cạnh:
"Chính là ngươi, trên đây nói ngươi là con trai ta?"
Thanh niên nọ giật giật khóe miệng, hiển nhiên phi thường không hài lòng với tình huống giả lập này.
Dư Tô thầm nghĩ, trong điện thoại của nàng không thu được tin nhắn cùng ai ghép thành cộng sự. Xem ra chỉ có người mới là bị phân phối làm cộng sự với một người chơi khác. Những người chơi còn lại đều độc lập làm nhiệm vụ.
Như vậy cũng tốt, tuy rằng nàng không coi là người mới, nhưng cũng không muốn dẫn dắt ai. Không phải vì chướng mắt, chỉ là cảm thấy quá phiền toái. Hơn nữa, nàng vẫn còn là tay mơ, chưa có nhiều kinh nghiệm, rất dễ làm liên lụy đến người khác.
Lúc này đây, ngay cả việc báo tên họ, các người chơi đều lược bỏ. Chỉ có những người bị phân phối dẫn dắt người mới chụm đầu thì thầm với cộng sự của mình, giải thích sơ lược về tình huống hiện tại.
Nam sinh sau khi nghe xong, không những không sợ, còn nóng lòng muốn thử, hai chữ hưng phấn viết đầy mặt. Ngay cả phản ứng của quý phu nhân cũng so với nam nhân mà Dư Tô gặp trong một ván trước tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng bà ta có vẻ không quá tin tưởng vào hết thảy chuyện này, nhưng ít ra không nổi điên mà gào to muốn báo cảnh sát.
Tất cả các người chơi khác đều yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình, chờ hai người mới hơi nắm được quy tắc, mới bắt đầu nói chuyện.
Mở miệng đầu tiên là nữ tử tóc ngắn ngồi ở phía bên phải cái bàn:
"Nhiệm vụ lần này hiển nhiên là muốn khiến các người chơi nghi kị lẫn nhau."
Thanh niên đeo kính bên cạnh nữ tử khẽ đẩy lên cặp mắt kính dày cộm, nói:
"9:00 giờ tối bắt đầu chơi trốn tìm, hiện tại đã là 8:50. Tôi nghĩ, nếu là chơi trốn tìm, như vậy việc cần phải làm trước nhất hẳn là tìm được chỗ ẩn nấp càng kín đáo càng tốt. Không bằng hiện tại tất cả mọi người đều tranh thủ đi quan sát hoàn cảnh xung quanh, để lát nữa tìm chỗ trốn cũng nhẹ nhàng chút..."
Hắn còn chưa nói xong, nam sinh đã đứng lên chuẩn bị hành động, bộ dáng gấp gáp khó dằn nổi.
Lúc này, bé trai bên cạnh Dư Tô mới lầm bầm lầu bầu mở miệng:
"Chơi trốn tìm a! Không biết là ai tới bắt đây?"
Thấy Dư Tô nhìn về phía mình, hắn liền nheo lại con mắt, nhìn nàng cười cười.
Vị trí của các người chơi hiện tại thoạt nhìn hẳn là chính sảnh, đối diện là một cánh cửa đôi đóng chặt.
Nam sinh là người đầu tiên chạy ra cửa, cực kỳ lớn gan mà vươn tay, trực tiếp kéo cửa ra.
Bên ngoài là một cái sân nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tường vây cao cao cùng cổng lớn sơn màu đỏ thắm phía trước.
Nam sinh thăm dò ngó ra phía ngoài một chút, liền cất bước muốn đi ra.
Đồng đội của nam sinh là một nam nhân để tóc dài tới vai, thoạt nhìn như một nghệ thuật gia hết thời. Hắn nhíu mày, trước khi nam sinh nhấc chân ra cửa liền gọi lại dặn dò:
"Đừng hành động lỗ mãng! Vừa rồi tôi đã nói, nếu chết trong trò chơi, ở hiện thực cậu cũng sẽ chết."
Nam sinh không chút để ý cười nói:
"Trò chơi không phải còn chưa bắt đầu sao? Không có khả năng mới đó liền có người chết, đừng nhát gan như vậy."
Hắn nói xong liền đi ra ngoài. Dư Tô vốn đang lo sẽ tái xuất hiện tình huống như lần trước, nhưng cũng may là không phát sinh nguy hiểm gì.
Bé trai tặc lưỡi hai tiếng, cực kỳ già đời nói với Dư Tô:
"Thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp."
"......" Một đứa con nít nói ra loại lời nói này, quả thực mười phần tương phản manh.
Thấy nam sinh không xảy ra chuyện gì, nữ tử tóc ngắn mới thử đi ra thăm dò. Ngay sau đó, cặp cộng sự thanh niên cùng quý phu nhân cũng tiến ra ngoài.
Dư Tô lập tức đuổi kịp, đi vài bước vào trong sân, quay đầu lại đánh giá một chút kiến trúc của căn nhà này.
Đây là kiểu nhà từng rất lưu hành tại nông thôn. Chỉnh thể khu nhà tạo thành hình chữ L, tổng cộng hai tầng. Bộ phận thừa ra ngoài chính là cầu thang. Trung gian tầng trệt là nhà chính, hai bên đều có một gian phòng ngủ. Bên phải căn nhà còn có một cái kho, đối diện với vị trí cầu thang.
Bao bọc xung quanh là một bức tường gạch cao hơn hai mét, đem cả căn nhà vòng lên kín mít.
Trước gian phòng phía bên trái có một gian phòng đơn độc, nhìn ống khói phía trên cùng đống củi chất ven tường đã biểu hiện ra chức năng của gian phòng này.
Bên kia sân là khu đất nhỏ trồng rau dưa, cạnh đó còn dựng một cái lều, thoạt nhìn hẳn là lều nuôi gà.
Dư Tô nhìn thoáng qua di động xem giờ, thấy đã tới 8:54, liền chỉ loanh quanh dưới tầng trệt quan sát, tránh cho việc đến lúc trò chơi bắt đầu không kịp chạy trở về.
8:58, di động phát ra thông báo:
【Trò chơi sắp bắt đầu, thỉnh người chơi trở lại chính sảnh tầng trệt chờ đợi.】
Mọi người nhanh chóng trở lại nhà chính, cũng cẩn thận dựa theo vị trí trước đó ngồi xuống.
Ai cũng không nói chuyện. Mỗi người đều bày ra biểu tình khác nhau nhìn chằm chằm màn hình di động trong tay.
Quý phu nhân có vẻ rất khẩn trương, ánh mắt không ngừng đảo qua những người khác. Còn nam sinh lại hoàn toàn tương phản, đầy mặt đều là hưng phấn cùng chờ mong.
Dư Tô nhìn hắn, không khỏi nghĩ thầm, loại tâm tính chờ mong của nàng lúc ấy kỳ thật vô cùng bình thường. Nhìn người ta đi, chỉ kém nhảy dựng lên vỗ tay hoan hô.
Hai phút thực mau trôi qua. Thời điểm con số trên màn hình nhảy tới 9:00, một đoạn nhạc mang theo giai điệu cực kỳ vui tươi không biết từ nơi nào vang lên.
Dư Tô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phía trên.
Đoạn nhạc kia hình như là từ phía trên truyền đến, phảng phất như ở đỉnh đầu bọn họ có trang bị vài cái âm li, tiếng bass cực lớn, quả thực muốn chấn vỡ màng tai.
Tuy là giai điệu nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng một chút cũng không khiến người nghe suиɠ sướиɠ. Ngược lại, mỗi người đều lộ ra biểu tình khó chịu, gấp rút nâng tay che lại lỗ tai.
Cùng với đoạn nhạc kia, một thanh âm non nớt của trẻ con vang lên:
"Mọi người cùng nhau chơi trốn tìm nha. Trốn cho kỹ, sau khi đếm tới một trăm, ta liền tới bắt các ngươi!"
Giọng nói kia vừa rơi xuống, tiếng nhạc đột nhiên im bặt.
Thanh âm trẻ con bắt đầu đếm số. Tính theo tiết tấu mỗi hai giây một số, hiện tại, bọn họ có tổng cộng ba phút để tìm chỗ trốn.
Bé trai nhoẻn miệng cười, quay đầu bước ra cửa.
Ở thời điểm bắt đầu đếm ngược, Dư Tô liền đi vào trong căn phòng bên trái tầng trệt. Quý phu nhân cũng vội vàng chạy vào một chút, lại nhanh chóng chạy ra ngoài. Có lẽ là do bà ta không tìm được chỗ trốn thích hợp ở chỗ này, liền thừa dịp còn dư thời gian tính toán đổi sang chỗ khác.
Dư Tô không có tâm tư quan tâm người khác. Nàng nhìn thoáng qua tủ quần áo bằng gỗ cao chừng 1 mét 8 trong phòng, dựa theo phương pháp mà nàng đã suy tính trước đó bắt đầu hành động.
Phía sau cửa phòng có đặt một cây sào phơi đồ. Đây là do nàng lấy từ bên ngoài vào giấu ở nơi đó từ trước.
Trong phòng còn có một bộ bàn ghế cách tủ quần áo không xa. Hiện tại nàng chỉ cần dùng cái bàn, nhưng thời điểm di chuyển cái bàn, ngay cả ghế dựa nàng cũng dọn lại đây.
Vì không để lại dấu chân, nàng liền cởi giày, cẩn thận đứng ở trên bàn, đầu tiên là đem giày cùng sào phơi đồ phóng tới nóc tủ quần áo, sau đó dùng sức chống tay lên nóc tủ, bắt đầu trèo lên. Tuy rằng mất một phen sức lực, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi trèo lên được.
Sau khi trèo lên đầu tủ, nàng nhanh chóng điều chỉnh phương hướng thân thể, ghé vào trên đầu tủ dùng sức đem sào phơi đồ lấy ra, lại mượn bộ phận móc đồ trên sào chống vào chân bàn, dùng hết toàn lực đem cái bàn đẩy ra xa, điều chỉnh sao cho trùng khớp với vị trí ghế dựa nàng đã sắp xếp trước đó, tạo thành một bộ bàn ghế hoàn chỉnh như ban đầu.
Làm xong mấy việc này, đếm ngược đã tới 93.
Dư Tô đem sào phơi đồ nhét vào khe hở giữa tủ quần áo với vách tường, thò tay xuống kéo một cánh cửa tủ ra thành một khe hở, cuối cùng áp sát thân thể vào nóc tủ, thả nhẹ hô hấp, an tĩnh chờ đợi.
Phía trên tủ quần áo đóng một tầng tro bụi thật dày, mỗi lần hô hấp đều phất lên một ít bụi bặm, làm nàng cảm thấy chóp mũi có chút ngứa.
Bởi vì lo lắng sẽ không cẩn thận phát ra tiếng động, nàng liền dứt khoát hé miệng, lấy tay chụm mũi, trực tiếp dùng miệng hô hấp.
Thanh âm trẻ con non nớt thực mau đếm tới một trăm, ngay sau đó là một mảnh yên tĩnh. Toàn bộ tiếng động đều biến mất. Một mình Dư Tô trốn ở chỗ này, đối với hết thảy ngoại giới đều không hề hay biết.
Không biết qua bao lâu, một tiếng bước chân rất nhỏ dần dần hướng về phía bên này đi tới.
Dư Tô không ngẩng đầu lên nhìn, cũng không nhúc nhích dán ở trên đầu tủ, thân thể kề sát vách tường, không dám làm ra bất luận động tác gì.
Dưới tình huống không thể dùng đến thị giác, thính lực của nàng so với ngày thường càng trở nên nhanh nhạy. Nàng nghe thấy tiếng bước chân bước vào phòng, tựa hồ đứng cạnh cửa trong chốc lát, sau đó trực tiếp đi về phía tủ quần áo.
Ngón tay Dư Tô nhẹ nhàng giật giật, cảm giác nhịp tim của mình lập tức đập nhanh hơn.
Tiếng bước chân ngừng ở bên cạnh tủ quần áo, hồi lâu sau cũng không có động tĩnh.
Dư Tô từ khẩn trương biến thành kỳ quái. Không biết nó đứng ở dưới làm gì? Là muốn làm nàng nghĩ rằng nó đã đi rồi, sau đó tự mình bại lộ sao? Dư Tô không dám động đậy. Nàng cảm thấy, nó nhất định còn chưa rời đi.
Từng giây từng phút trôi qua, bên dưới vẫn không có bất luận động tĩnh gì.
Dư Tô không kìm được mà hoài nghi. Chẳng lẽ nó kỳ thật đã sớm đi rồi, chỉ là nàng quá hồi hộp nên mới không nghe được?
Trước đó vì còn lưỡng lự, tạm thời chưa phân phối điểm thuộc tính, sớm biết vậy nàng liền bắt chước Phong Đình thêm vào cột thính lực. Tuy rằng điểm số không nhiều, nhưng chân muỗi cũng có chút thịt không phải sao? Sau khi rời khỏi đây, nhất định phải đem điểm thuộc tính phân phối hết.
Bất quá, trước khi hai mươi phút này kết thúc, mặc kệ con tiểu quỷ kia đã đi hay chưa, nàng đều sẽ không nhúc nhích.
Vừa nghĩ đến đây, Dư Tô liền bị tiếng cười khanh khách vui tươi phía dưới làm giật nảy mình.
Nó vẫn chưa đi! Nó quả nhiên không có đi!
Nội tâm Dư Tô kinh hãi lên, ngay sau đó liền nghe nó cười hì hì nói:
"Ta đã phát hiện ngươi rồi, đừng trốn nữa, mau ra đây đi~"
Dư Tô gian nan nuốt nước miếng, vẫn như cũ không nhúc nhích.
Hơn mười giây sau, con quỷ hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi không chịu ra, ta liền tự mình động thủ!"
Ngay sau đó truyền đến tiếng cửa tủ quần áo bị mở ra.
Trái tim cơ hồ sắp nhảy khỏi l*иg ngực của Dư Tô rốt cuộc bình tĩnh trở lại. Trước khi đếm ngược kết thúc, nàng cố tình kéo cửa tủ quần áo ra một chút, thật đúng là lừa được nó.
"A, sao lại không có?" Trong thanh âm của con quỷ mang theo vài phần nghi hoặc, sau đó lại tức giận nói:
"Hừ, ta không tin tìm không thấy các ngươi!"
Tiếng bước chân lại một lần nữa vang lên, dường như là vòng quanh gian phòng này, lục lọi khắp nơi, sau một lát mới dần đi xa.
Dư Tô vẫn nằm im không động đậy, cũng không dám mở ra di động xem giờ.
Sau chốc lát, bên ngoài truyền đến một tiếng la sợ hãi, thanh âm có hơi quen tai.
Dư Tô hồi tưởng một chút, thanh âm này tựa hồ là của nam sinh kia.
------~‡TK-Wattpad‡~------
Nam sinh trốn ở trong nhà kho bên phải dưới tầng trệt. Nơi đó chất đủ loại đồ đạc, lung tung rối loạn, còn có một cái thùng lớn để lưu trữ thóc gạo.
Loại thùng này kiểu dáng thiết kế như một cái hộp mở nắp từ phía trên. Không gian bên trong đủ cho hai người trốn.
Nam sinh một mình trốn trong thùng, đồng thời lấy ra rơm rạ vốn được đặt trong thùng phủ lên trên, che đậy thân thể của mình.
Ở một hộ gia đình bình thường, nơi có thể ẩn nấp một cách hoàn mỹ cực kỳ ít, hầu như đều là gầm giường, tủ quần áo linh tinh. Cho nên nam sinh trốn ở nơi này, vốn nên rất khó bị phát hiện, nhưng hắn vẫn bị tìm được.
Mà sở dĩ bị tìm được, lại bởi vì một người chơi khác.