*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rạng sáng 3h08", Dư Tô quay đầu nhìn thoáng qua ánh đèn sáng ngời trong phòng, thở dài một hơi, cất bước vào phòng tắm.
Nhà vệ sinh cùng phòng tắm ở đây là một. Đèn còn bật, lúc nàng đi vào, mặt gương trên tường lập tức phản chiếu ra bộ dáng của nàng.
Gương thực sạch sẽ, một vết bẩn cũng không có.
Dư Tô đứng trước gương, im lặng cùng chính mình đối diện.
Vẫn luôn nhìn như vậy không đến 2 phút, bỗng nhiên, nàng cảm thấy người trong gương tựa hồ có chút không giống mình.
Dư Tô chớp mắt. Đang muốn nhìn kỹ lại, tiếng chuông di động đột ngột vang lên, ở trong phòng tắm có vẻ vang dội rất nhiều, làm nàng giật mình.
Dư Tô lấy ra di động, trên màn hình xuất hiện nhắc nhở nhiệm vụ chính thức bắt đầu.
Nàng bỏ di động vào túi, đi đến cạnh cửa, ấn tắt đèn.
Phòng tắm tức khắc tối đen, Dư Tô đứng yên 2 giây để thích ứng với bóng tối. Lại phát giác, thị lực đã qua cường hóa của nàng hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Trong phòng tắm tối đến mức bất thường, rõ ràng tất cả đèn bên ngoài đều mở. Dù cho có đóng cửa, ít nhất từ dưới khe cửa hẳn vẫn có một ít ánh sáng xuyên thấu vào mới đúng, nhưng trong này ngay cả một tia sáng cũng không có.
Không giống như tắt đèn, mà giống như Dư Tô đột nhiên bị mù.
Nàng vươn tay sờ soạng mở bật lửa, lúc này trong phòng tắm mới xuất hiện một mạt ánh sáng nhàn nhạt.
Dư Tô dùng bậc lửa đốt lên 2 cây nến đặt dưới bồn rửa tay ở hai bên gương.
Lúc ngẩng đầu, ánh mắt Dư Tô lơ đãng đảo qua trong gương, nhìn thấy khuôn mặt bị ánh lửa chiếu lập lòe của mình, sau lưng bất giác trào lên một tầng ớn lạnh.
Nàng nhẹ nhàng viết chữ lên gương, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu của mình, nhỏ giọng thì thầm:
"I believe in Bloody Mary."
1 lần, không có gì biến hóa.
"I believe in Bloody Mary."
2 lần, giọng nói vừa dứt, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua. Ngọn nến bên phải liền dập tắt!
Cửa phòng khép chặt, ngay cả ánh sáng cũng không thể tiến vào, vậy cơn gió đủ để thổi tắt nến này......từ đâu mà đến?
Dư Tô cảm giác nhịp tim của mình đột nhiên gia tốc.
Sau khi lửa tắt, đỉnh nến toát ra một sợi khói mỏng. Trừ bỏ điểm này, tựa hồ cái gì cũng không phát sinh.
Nhưng Dư Tô biết, nó đã xuất hiện.
Tuy nhiên, nghi thức còn chưa hoàn thành, nàng cần phải tiếp tục.
Ở thời điểm Dư Tô chuẩn bị đọc câu chú ngữ lần 3, cơn gió vừa rồi biến mất lại thổi tới.
Ánh lửa trên cây nến còn lại không ngừng phập phờ, phảng phất như sắp tắt!
Không thể do dự nữa, nếu ngọn nến ở thời điểm này tắt ngúm, nhiệm vụ liền thất bại.
Dư Tô cắn răng, nhanh chóng nói:
"I believe in Bloody Mary."
Cơn gió vừa mới thổi đến má phải của nàng đột nhiên tan biến. Ánh lửa không ngừng đong đưa cũng đồng thời ổn định trở lại.
Thoạt nhìn giống như đã kết thúc.
Nhưng chuyện này căn bản không có khả năng.
Nghi thức Bloody Mary là sau 3 lần đọc chú ngữ triệu hoán, mới đem quỷ triệu hồi ra mà thôi.
Dư Tô có chút căng thẳng nuốt nước miếng, dưới ánh nến ảm đạm nhìn chằm chằm chính mình trong gương.
Người trong gương, có phải vẫn là nàng?
Dư Tô cố ý chớp mắt ở từng tốc độ khác nhau, cũng nhìn thấy chính mình trong gương làm ra động tác giống như đúc.
Giây tiếp theo -- ngọn nến còn lại không hề trong dự đoán vụt tắt.
Bóng tối thình lình ập đến, làm hai mắt Dư Tô hơi choáng một chút. Tuy nhiên, ngay cả sau khi nàng thích ứng với hắc ám, cũng không tốt hơn chỗ nào.
Tựa như thời điểm nàng vừa mới tắt đèn, trong phòng tắm hoàn toàn đen kịt.
Dư Tô liếʍ cặp môi khô khốc, dựa theo trí nhớ, trong bóng đêm lần mò về phía cửa, nhẹ nhàng bước ra một bước.
"Hà...hà....." Ngay một khắc mũi chân chạm đất, một tiếng giống như tiếng hít thở nhợt nhạt đến cơ hồ không nghe thấy truyền vào trong lỗ tai Dư Tô!
Sống lưng nàng chợt cứng đờ, thử hồi ức lại âm thanh này, lại hoàn toàn nghĩ không ra, rốt cuộc nó từ đâu mà tới?
"Hà...hà..." Lại một tiếng hít thở truyền đến!
Dư Tô không muốn ở lâu, lại lần nữa cất bước, hướng tới cửa cấp tốc đi vài bước.
Nàng duỗi tay, ý đồ sờ đến cánh cửa cách đó không xa, nhưng liên tiếp đi lên bảy tám bước, đôi tay duỗi ra phía trước vẫn như cũ cái gì cũng không đυ.ng tới.
Không đúng, thật sự quá không đúng!
Từ gương tới cửa phòng tắm, rõ ràng tổng cộng không đến 5 bước.
Dư Tô lại tiến thêm 3 bước, liền ngừng lại.
Không cần đi nữa, khẳng định không có khả năng như vậy liền đi ra.
Nàng đứng yên tại chỗ, hơi cắn đầu lưỡi, làm chính mình bình tĩnh lại.
Không nghe không thấy mới là khủng bố nhất, từ lúc tiến vào phòng tắm đến bây giờ, căn bản chưa có chuyện gì phát sinh. Thứ tồn tại trong bóng đêm mà nàng không thấy, không biết kia, có lẽ cũng không đáng sợ. Là do bản thân nàng nghĩ đối phương quá mức nguy hiểm mà thôi.
Chẳng qua một chút tiếng gió, một chút tiếng hít thở, không có gì phải sợ.
Dư Tô nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đè xuống những cảm xúc rối loạn trong lòng, sau đó nhớ ra, trong tay nàng còn cầm bật lửa.
Nàng thử thăm dò bật nó lên, chỉ nghe "tách!" một tiếng, lại không có ánh lửa xuất hiện.
Xem ra không được, chẳng lẽ chỉ có thể đứng ở chỗ này chờ?
"Hà......" Sau gáy đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Dư Tô lập tức cứng đờ -- Thứ đó ở sau lưng nàng?!
Cảm giác lạnh lẽo nháy mắt xâm nhập khắp người. Da đầu cũng có chút tê dại!
Cảm giác này cũng không hoàn toàn bởi vì sợ hãi. Mà là vì nhiệt độ chung quanh thật sự giảm xuống.
Nơi này giống như đột nhiên biến thành một hầm lạnh, ngay cả đầu ngón tay Dư Tô cũng lạnh buốt.
Nàng không động đậy, lý trí làm nàng đứng yên tại chỗ, chẳng sợ hơi thở kia rõ ràng như vậy quét qua ngay trên cổ.
Lúc này đây, không hề là hơi thở đứt quãng. Từ khi nãy bắt đầu, nó liền không ngừng thổi khí vào sau cổ nàng.
Tiếng hít thở thậm chí từ cực nhỏ biến lớn hơn rất nhiều, lớn đến độ giống như......có một con mãnh thú đang ở bên cạnh nàng thở dốc.
Có khi nào nó sẽ trực tiếp dùng hàm răng sắc nhọn cắn xuống hay không?
Dư Tô không dám khẳng định. Mặc dù thật là như vậy, trong bóng tối vô biên, mà hai mắt nàng hoàn toàn mất đi chức năng thị lực, ngay cả một biện pháp tránh né nàng cũng không có.
"Hưhưhư......" Một tiếng cười nhẹ bất đồng với tiếng hít thở chui vào lỗ tai Dư Tô.
Đây là một tiếng cười không có ý tốt, ngắn ngủi, trầm thấp, Dư Tô lại nghe ra được ác ý cùng khinh miệt trong đó.
Cứ như vậy chờ chết sao? Hay là.....kỳ thật có phương pháp để đối phó với nó?
Nhịp tim của Dư Tô lại nhanh hơn rất nhiều. Lòng bàn tay đã toát mồ hôi, nhưng đầu óc nàng đột nhiên hoàn toàn bình tĩnh lại.
3 giây sau, nàng nhớ tới một lời đồn về Bloody Mary -- nếu triệu hồi thành công, người triệu hồi sẽ bị kéo vào một dị không gian.
Vừa nãy nàng tiến về phía cửa chừng mười mấy bước, lại không đυ.ng được cửa. Ngay cả vách tường, hoặc là bất cứ thứ gì trong phòng đều không chạm tới.
Như vậy, hiện tại nàng thật sự còn trong phòng tắm sao? Hay ở thời điểm nến tắt, nàng đã tiến vào một chiều không gian khác?
Khả năng thứ hai rất lớn.
Một vấn đề nữa, con quỷ này vì lý do gì vẫn không công kích nàng?
Nó thổi tắt nến, thở dốc, thậm chí phát ra tiếng cười tràn ngập ác ý. Tuy nhiên, nó vẫn không tiến hành công kích có tính thực chất đối với nàng.
Chẳng lẽ nó chỉ muốn hù dọa thôi sao?
Hoặc là, nó có điều kiện giới hạn gϊếŧ người. Trước khi người chơi kích phát điều kiện này, nó vô pháp tiến hành công kích người chơi.
Cho nên, nó mới chỉ có thể hù dọa, muốn nàng tự loạn trận tuyến, dưới cơn hoảng loạn làm ra hành động sai lầm không thể vãn hồi.
Nếu là như vậy, không, hẳn chính là như vậy......mới hợp lý với tình huống hiện tại. Hơn nữa, APP cũng không có khả năng để tất cả các người chơi ở đêm đều tiên đều bị gϊếŧ.
Nếu con quỷ này không thể tùy tiện gϊếŧ người, nàng không cần căng thẳng. Nghĩ thông suốt điểm này, Dư Tô hít sâu hai lần, nhịp tim cũng dần bình ổn.
Hơi thở lạnh lẽo sau gáy vẫn như cũ tồn tại. Tiếng cười cũng thỉnh thoảng truyền đến.
Nhưng...mặc dù là quỷ, vẫn luôn lặp lại một phương thức hù dọa, lại dọa không được người, cũng thực xấu hổ.
Có lẽ con quỷ này cảm thấy như vậy, hoặc có lẽ là đến thời điểm nên đổi phương pháp khác. Tóm lại, vài phút sau, phía trước truyền đến một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó, một ánh lửa mỏng manh xuất hiện --
Bên trái gương, cây nến bị tắt sau lần thứ 3 đọc chú ngữ lại cháy lên.
Dư Tô chớp mắt vài lần, mới thích ứng được với ánh sáng này.
Vị trí nàng đang đứng chỉ cách gương chừng 3 bước.
Lúc trước đi tới mười mấy bước, rốt cuộc là đi chỗ nào?
Ánh nến không đủ để chiếu sáng chỉnh thể gian phòng, nhưng ít ra có thể nhìn thấy một chút tình huống.
Dư Tô nhìn thoáng qua tất cả các nơi có khả năng nhìn tới, bao gồm đỉnh đầu cùng phía sau, đều không nhìn thấy quỷ.
Chẳng lẽ đã kết thúc?
Cửa phòng tắm cách đó không xa, chỉ cần đi tới vài bước, vặn tay nắm cửa, nàng liền có thể ra ngoài.
Nhưng Dư Tô không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì lo lắng lỡ không cẩn thận kích phát điều kiện cho quỷ gϊếŧ người. Nàng vẫn đứng tại chỗ, thầm nghĩ trong lòng, nếu đã kết thúc, như vậy những người khác đại khái cũng không sai biệt lắm. Chờ nghe được động tĩnh của những người khác, nàng đi ra ngoài cũng không muộn.
Cứ như vậy, Dư Tô đứng đó tầm 2 phút.
Trong vòng 2 phút này, cái gì cũng không phát sinh.
Thời điểm nàng nhịn không được hơi thả lỏng cảnh giác. Đột nhiên, một tiếng vang thanh thúy từ bên kia gương truyền tới.
Dư Tô liếc mắt nhìn. Dưới ánh nến, trên mặt gương bắt đầu xuất hiện một vết rạn!
"Rắc!" một tiếng, vết nứt thứ hai xuất hiện, giao nhau với vết thứ nhất, tạo thành một hình chữ X vặn vẹo.
Hiển nhiên, vẫn chưa kết thúc.
Vài giây kế tiếp, vết nứt liền một vết tiếp một vết xuất hiện, từ giao điểm trung tâm đan chéo vào nhau, nhanh chóng tràn ngập mặt gương, thoạt nhìn tựa như có người vừa đấm một quyền cực mạnh vào chính giữa.
Những vết nứt giống như rễ cây chằng chịt từ trung tâm lan tràn ra, đem mặt gương phân tách thành cực nhiều mảnh nhỏ vỡ vụn.
Dư Tô nhìn chằm chằm những mảnh vỡ kia, nhịn không được suy nghĩ, chẳng lẽ sau khi tất cả mảnh vụn này rơi xuống, từ bên trong sẽ có Sadako chui ra?
*Sadako: Ai hay coi phim ma Nhật sẽ biết*
Nhưng thực mau, nàng liền biết mình đoán sai --
Khi các vết nứt ngừng lại, từ trong những cái khe chậm rãi chảy ra máu tươi.
Mỗi một khe đều thấm máu, trong thời gian ngắn, toàn bộ mặt gương cơ hồ bị máu tươi bao trùm! Mùi máu nồng nặc đến cực điểm, điên cuồng chui vào xoang mũi Dư Tô.
Sau đó, vòi nước phía dưới gương đột nhiên tự mở.
Thứ chảy ra giống như trên gương, là máu tươi chói mắt.
Tốc độ máu chảy cực nhanh. Bồn rửa mặt trong thời gian ngắn đã chứa đầy máu loãng, bắt đầu tràn xuống mặt đất, phát ra một trận tiếng nước xôn xao.
Không chỉ là thế, vòi hoa sen phía trên bồn tắm cách đó không xa cũng đột nhiên tự mở, phun ra máu tươi tung toé, bắn đầy trên bồn tắm màu trắng lẫn dưới nền đất.
Ngay cả bồn cầu tự hoại cũng bắt đầu ục ục trào ra máu!
Ống thoát nước tựa hồ bị nghẹt, bởi vì máu loãng một chút cũng không bị thoát xuống cống, ngược lại dần dần hội tụ dưới sàn phòng tắm. Tốc độ máu chảy quả thực nhanh đến kinh dị, ngắn ngủi hai phút đã tạo ra một vũng máu lớn.
Máu loãng tiếp tục chảy xuôi, đυ.ng tới bàn chải chà sàn đặt ở góc tường. Bàn chải đột nhiên toát ra một luồng khói nhẹ, dưới ánh nhìn chăm chú của Dư Tô, nhanh chóng bị hòa tan.
Này so với quỷ còn đáng sợ hơn nhiều!
Nhìn máu tươi dần dần lan tràn đến chỗ nàng, Dư Tô không chút nghi ngờ, một khi dính vào nó, đế giày, thậm chí hai chân nàng cũng ở trong giây lát bị ăn mòn sạch sẽ.
Ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là nhanh chóng chạy đi mở cửa rời khỏi nơi này. Nàng đích xác cũng theo bản năng nhấc chân hướng tới cửa phòng đi qua.
Chỉ cách hai bước mà thôi, nháy mắt liền đi tới cạnh cửa.
Nhưng Dư Tô bỗng nhiên ngừng lại, tay phải sắp chạm vào tay nắm cửa lập tức rụt trở về.
Thiếu chút nữa bị lừa, con quỷ này còn rất gian xảo.
Hiện tại đột nhiên làm như vậy, là muốn ép nàng đi tới cửa chạy ra ngoài sao? Thế trước đó vì sao phải kéo nàng vào dị không gian, làm nàng ra không được?
Cho nên, hiện tại "phòng tắm" này, chỉ sợ là giả.
Nàng xoay người, híp mắt, bước tới vũng máu, thử thăm dò vươn chân, dùng mũi giày chạm vào máu loãng.
Không có gì phát sinh.
Dư Tô cười khẽ. Sau nháy mắt, vòi hoa sen, vòi nước, bồn cầu đang phun trào, cùng với mặt gương tràn đầy vết nứt hòa với máu tươi đột nhiên đều biến mất.
Mọi thứ lại lần nữa trở về một mảnh đen nhánh -- Nàng vẫn ở trong dị không gian, chưa từng ra ngoài.
Bóng tối an tĩnh đến đáng sợ. Đại khái là con quỷ kia cảm thấy xấu hổ. Tiếng hít thở cùng tiếng cười lúc trước cũng không tái xuất hiện.
Dư Tô dứt khoát ngồi xuống tại chỗ.
Nếu con quỷ này không gây thương tổn được nàng. Nàng lại không thể ra ngoài, chi bằng cứ ngồi xuống, chậm rãi nghĩ biện pháp.
Nàng lại ấn bật lửa vài lần, vẫn không có tác dụng gì. Di động cũng giống như cục gạch, đừng nói tới chức năng đèn pin, ngay cả ấn sáng màn hình cũng không được.
Nàng còn hoài nghi có phải do hai mắt của mình nhìn không thấy hay không, kỳ thật bật lửa vẫn dùng được. Để nghiệm chứng chuyện này, nàng lại lần nữa ấn bật lửa, dùng ngón tay chạm chạm đầu lửa, không có cảm giác nóng.
Chỉ có thể tiếp tục chờ đợi...
Ở thời điểm Dư Tô chuẩn bị niệm kinh Phật, một tiếng kêu thảm thiết từ phương hướng không rõ truyền tới!
Cơ hồ đồng thời, Dư Tô liền hoa mắt. Chờ nhìn thấy trở lại, mới phát hiện mình đang ngồi trước bồn rửa tay, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gương phía trên.
Một bước nàng cũng chưa động qua.
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là.....Hai ngọn nến đều tắt, mà nàng lại có thể thấy rõ phần lớn vật dụng trong phòng!
Dưới khe cửa phòng tắm, có ánh đèn xuyên thấu vào. Lúc này, bên ngoài truyền đến một vài tiếng nói chuyện mơ hồ.
Là thanh âm của những người chơi khác.
Nàng đứng dậy, bán tín bán nghi đi về phía cửa, sau đó nghe được tiếng bước chân dồn dập chạy tới, ngừng trước cửa, gõ vang phòng tắm.
"Lý Ngũ tỷ, thế nào rồi?!"
Là tiếng của Ngô Nhã.
Dư Tô bật đèn, bị ánh sáng rọi vào, hơi híp mắt, lui về sau hai bước, mới đáp:
"Cửa không khóa."
Ngô Nhã lập tức đẩy cửa ra, sắc mặt trắng bệch chạy tới ôm chặt Dư Tô, run rẩy nói:
"Số 5......đã chết! Bộ dạng lúc chết của hắn thật khủng bố! Lý Ngũ tỷ, trò chơi này, trò chơi này sao lại đáng sợ như vậy......"
Dư Tô nâng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Ngô Nhã, hỏi:
"Phát sinh tình huống thế nào?"
Ngô Nhã kể: "Có quỷ xuất hiện. Trong căn phòng tối đen, tự dưng nhiều hơn một người. Nó có thể bắt chước giọng nói của từng người, yêu cầu chúng tôi tìm ra vị trí của nó mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Thời điểm chúng tôi hết đường xoay xở nghi ngờ lẫn nhau, đột nhiên nghe tiếng Số 5 kêu thảm thiết. Sau đó.....nhiệm vụ liền kết thúc."
Nói cách khác, sau khi chết 1 người chơi, mặc dù không tìm được phương pháp, nhiệm vụ cũng có thể trực tiếp hoàn thành.
"Lý Ngũ tỷ, làm sao bây giờ? Số 5 cũng là người mới giống tôi. Hắn đã chết! Tính như hôm nay tôi sống sót, ngày mai biết đâu cũng sẽ......"
Dư Tô nhanh chóng bịt lại cái miệng quạ đen của Ngô Nhã:
"Bình tĩnh."
Ngô Nhã ngây người, "A?!" một tiếng.
Hơi thở chạm vào mu bàn tay là ấm áp, xúc cảm trong lòng bàn tay cũng là ấm áp. Dư Tô ngẫm nghĩ, cúi xuống nhấc lên ống quần bên phải, rút dao găm đưa cho Ngô Nhã:
"Cầm dao, rạch vào trên cánh tay của tôi một đường."
Nàng vươn tay trái, chỉ vào bắp tay.
Ngô Nhã sửng sốt: "Vì sao?"
Dư Tô không giải thích, nói:
"Trước làm đi."
Ngô Nhã do dự một lát, duỗi tay tiếp nhận dao găm, thật cẩn thận cắt qua cánh tay Dư Tô.
Con dao găm này mỗi lần trực tiếp đυ.ng tới đều lạnh thấu xương, bởi vậy ngược lại không cảm thấy quá đau đớn, nhưng thực mau, làn da bị đứt lìa liền tứa máu.
Ngô Nhã bối rối trả dao găm lại cho Dư Tô:
"Lý Ngũ tỷ, thực xin lỗi. Bây giờ tôi liền ra ngoài tìm băng gạc!"
Dư Tô nhìn vết thương, trong lòng lại rất nhẹ nhàng.
Ngô Nhã có thể làm nàng bị thương, nói cách khác, hiện tại thật sự đã về tới thực cảnh, nhiệm vụ hoàn thành.
Nàng tùy tiện rút tờ khăn giấy lau máu, bước ra khỏi phòng. Ngô Nhã thấy thế, cũng đi theo.
Lúc này, các người chơi khác đều ở trong phòng Số 6 cùng Số 5. Sắc mặt của Số 6 không quá đẹp, mà người chơi khác cũng chỉ tốt hơn so với hắn một chút.
Cửa phòng tắm đang mở rộng. Dư Tô liếc mắt nhìn mọi người một cái, đi vào trong phòng tắm.
Bức mành bao quanh bồn tắm đã bị kéo lại. Nàng không thể không đến gần, duỗi tay kéo nó ra.
Ngay sau đó, một màn trong bồn tắm làm nàng cơ hồ muốn nôn mửa.
Số 5.....đã không còn hình người.
Lềnh bềnh trên mặt nước là một tấm da người, cùng với hai tròng mắt như hai quả bóng bàn. Trong bồn máu loãng đỏ tươi còn có thể nhìn thấy được thịt nát nổi lơ lửng, chìm phía dưới là xương cốt cùng với các loại nội tạng.
Đây quả thực là bị lóc xương xẻ thịt.
Xương thịt hoàn toàn bị chia lìa. Thứ duy nhất có thể dùng để nhận biết thân phận của hắn, là cái đầu người được bày biện phía trên bồn tắm.
Nhìn cái đầu hoàn toàn bị máu nhiễm đỏ, Số 5 hai mắt nhắm nghiền, thần sắc an tường, tựa hồ lúc ra đi cũng không khổ sở. Nhưng tiếng kêu thảm thiết hắn phát ra trước khi chết lại nói cho mọi người, cũng không phải là như thế.
Cảnh trước mắt kinh tởm đến cực điểm. Mặc dù là đã xem qua không ít thi thể, Dư Tô vẫn cảm thấy buồn nôn.
Nàng nhanh chóng kéo mành lên, rời khỏi phòng tắm.
Ngô Nhã ở cửa chờ nàng, sắc mặt vẫn trắng bệch.
Số 1 nhìn thoáng qua Dư Tô, trầm giọng nói:
"Nhiệm vụ đêm nay đã kết thúc. Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, có cái gì ngày mai trời sáng hẵn nói."
"Anh còn ngủ được?" Số 6 trừng mắt nhìn Số 1.
Số 1 cười nhẹ một tiếng, trong ánh mắt mang vẻ trào phúng:
"Thế nào? Trong bồn tắm có một cái xác, không dám ngủ?"
Số 5 là cộng sự của Số 6. Hai người họ vốn dĩ được phân ở cùng một phòng. Hiện tại Số 5 chết tại chỗ này, Số 6 còn phải sinh hoạt ở trong phòng......Đổi thành người khác, chỉ sợ cũng không ngủ được.
Số 6 hừ lạnh, đứng dậy đi về phía cửa:
"Lão tử xuống phòng khách dưới lầu ngủ sô pha!"
Số 9 ngáp dài, chậm rì nói:
"Được rồi, về ngủ thôi."
Ngô Nhã cùng Dư Tô trở lại phòng, cái gì cũng không nói, liền trực tiếp leo lên giường ngủ.
Một giấc này vẫn luôn kéo dài tới 9h00 sáng ngày hôm sau.
●○●TH-KH○○●
Dư Tô thức trước, xốc chăn xuống giường. Ngô Nhã tựa hồ nghe thấy tiếng động, cũng tỉnh giấc.
Nàng ngồi dậy, nói với Dư Tô:
"Lý Ngũ tỷ, tôi mơ thấy Số 5. Hắn bị treo phía trên một bờ vực. Bên dưới toàn là quỷ đói muốn lóc xương xẻ thịt hắn. Hắn khóc lóc cầu tôi cứu hắn, nhưng tôi cứu không được......chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rớt xuống!"
Dư Tô vừa mang giày vừa đáp:
"Nhớ kỹ, hắn chết cùng cô một chút quan hệ cũng không có. Cô vốn dĩ không có biện pháp cứu hắn. Tất cả chúng ta đều không có biện pháp. Hơn nữa...trong trò chơi này, thấy chết mà không cứu thực bình thường."
"Thực bình thường sao......?" Ngô Nhã ngẩn người:
"Tôi nhất thời hơi khó có thể tiếp thu."
"Cô có thể có lập trường riêng của mình." Dư Tô nói:
"Nhưng ở chỗ này, lập trường chỉ có thể là lý tưởng. Chuyện chúng ta nhiều nhất có thể làm, chính là không chủ động đi hại người khác. Tất nhiên, đó là dưới tình huống APP không yêu cầu cô phải gϊếŧ người."