21.
Tôi đã tiết lộ mọi chuyện cho Lâm Lãng, bao gồm cả việc anh ấy đã yêu cầu trò chơi này để có thể ký kết một bản hiệp ước máu với những con quỷ, đổi lấy sức mạnh.
Anh ấy đã gần như bị điên lên vì những lời tôi nói. "Bắt đầu lại trò chơi? Em biết rằng điều đó nguy hiểm thế nào chứ?"
Tôi rút con dao ngắn giấu trong người ra và cắt vào lòng bàn tay mình, để máu tươi chảy ra. Tôi úp lòng bàn tay xuống nắm lấy tay Lâm Lãng: "Em cần anh ở bên em để hoàn thành sứ mệnh này, Lâm Lãng."
Đôi mắt đen của anh ấy rung động nhẹ nhàng, sau một khoảng lặng, anh đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên trên tay tôi, và sau đó, chúng tôi nắm chặt lấy mười đầu ngón tay.
Hiệp ước máu đã thành công.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Tôi nở một nụ cười, bây giờ, ngay cả cái chết cũng không thể chia cắt chúng tôi.
22.
“Trò chơi đã kết thúc”.
Một thông báo bất ngờ xuất hiện.
Ở cửa phòng lúc này đã biến thành một cơn lốc xoáy, chỉ cần bước vào là có thể thoát khỏi trò chơi tử thần này.
Hạ Vi cùng với Châu Minh Dĩ từ từ di chuyển ra khỏi nhà bếp.
'Vậy là đã hoàn thành trò chơi, phải chăng là nhờ Trần ca đã cho cô bé kia một tia hy vọng không? Cô gái kia đã thành công trong việc báo thù chứ?’
Hạ Vi lấy hết can đảm hỏi.
Tôi lắc đầu: 'Câu đầu tiên đúng, câu thứ hai không đúng.'
“Mẹ cô bé vì bị xâm hại mà có thai, sau khi đến thế giới này thì bị cha của cô bé - kẻ hϊếp da^ʍ đó bóp cổ đến chết. Vì vậy, cô nên hiểu kẻ thù thực sự của cô bé là ai”.
Nhưng tôi không tiết lộ cho Hạ Vi vế sau của câu chuỵện. Người đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp đó đã ra tù và hiện đang là nhân viên ở siêu thị duy nhất tại thị trấn này. Trước khi cô bé nhảy ra khỏi cửa sổ, tôi đã đưa cho con bé sợi tóc mà mình lấy được tại siêu thị.
Mẹ của cô bé rõ ràng là nạn nhân, tại sao lại à mối thù của cô gái? Ngược lại, cô bé thực sự cảm thấy biết ơn mẹ mình vì đã sinh ra cô ấy trong thế giới này.
Do có quá nhiều bộ phim vẽ nên cảnh tượng đứa trẻ sinh non quay lại trả thù mẹ mình nên gây ra sự hiểu lầm cho đám đông. Khiến cho mọi người cũng không nhận ra nhân vật cha ẩn giấu trong câu chuyện.
Sau khi nghe những lời đó, Hạ Vi có vẻ suy tư và gật đầu: ‘Quả thật, nghĩ theo cách đó thì mọi thứ mới có lý.'"
Không biết Châu Minh Dĩ kiếm đâu được 1 cuốn sổ tay, anh ta có vẻ khá hào hứng: "Tiền bối, xin hãy giới thiệu tôi với người viết nên trò chơi tử thần kia, người tài hoa như biển cả, giúp tôi xin một chữ ký được không?"
Sau khi ký xong tên mình vào quyển sổ, tôi đưa bút cho Lâm Lãng và nói với Châu Minh Dĩ: ‘"Vậy thì cậu cũng nên tìm anh ta để ký đi, hai người cùng nhau đã tạo nên cặp bài trùng nổi tiếng với cái tên 'bộ đôi lừng danh trong cảnh ngộ khốn cùng', cậu cũng biết rồi chứ."
(Chắc bả nhắc vụ Lâm Lãng gọi điện cho Châu Minh Dĩ)
Lâm Lang ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ tán thành.
“Cũng không cần phải khó xử như vậy đâu."
Trước đây, Châu Minh Dĩ cũng từng bị Lâm Lãng rượt đuổi, bóng ma quá khứ chưa thể nào hoá giải chỉ trong phút chốc. Tôi vỗ nhẹ vào vai Lâm Lãng, an ủi anh rằng dù vẻ ngoài trông có vẻ hung dữ nhưng anh không xấu.
23.
Trước khi Hạ Vi và Châu Minh Dĩ chuẩn bị rời đi, tôi gọi họ lại.
'Có một số việc về chúng tôi, tôi hy vọng hai người không nên nói bừa bãi ra ngoài.'
Hạ Vi gật đầu: 'Chúng tôi chắc chắn sẽ không nói, chúng tôi luôn nhớ ơn cứu mạng của chị.’
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, tôi không kiềm chế được mà cảm thấy xúc động:’
“Họ giống như chúng ta trước kia, là mối tình hai chiều chỉ là chưa có ai dám tiến tới thôi”.
“Này, có phải vì anh nghe thấy những lời sến súa của em nên mới đánh thức trí nhớ đúng không?”
'Hehe, đừng ngại, anh không thích khi em nói rằng em thích anh à. Nhìn nhìn này, em có cả một đống sách về tình yêu, đều có thể đọc cho anh nghe.'
Lâm Lãng bị tôi trêu chọc đến mức lúng túng không biết làm gì.
“Đến giờ anh vẫn chưa nói yêu em, anh có thể nói một câu lãng mạn cho em nghe không?'
Lâm Lãng suy nghĩ một lúc, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lặng lẽ nhìn tôi:
'Tôi yêu em, mãi mãi và mãi mãi, không bao giờ kết thúc.'"
24.
Bước qua cơn lốc xoáy, tôi ấy trở về phòng của mình. Màn hình máy tính vẫn hiển thị giao diện của trò chơi, với những bong bóng hồng bay lượn.
Sau mỗi lần trò chơi tử thần kết thúc, người tham gia sẽ được trở lại đời thực ở một thời điểm cụ thể. Nhìn thấy cửa sổ thông báo bật lên trước mắt, tôi biết rằng một trò chơi tử thần khác sẽ bắt đầu sau năm ngày nữa.
Vết máu trong lòng bàn tay đã khô, tôi tắt máy tính, đứng dậy và bắt đầu tìm kiếm Lâm Lãng trong phòng.
Vừa quay người, tôi vô tình va phải vòng tay lạnh lẽo.
"Quyết định vậy đi, thấy tay chân anh lạnh lẽo như vậy nên tối nay em sẽ mời anh ăn lẩu thịt cừu"
Lăng trả lời không cảm xúc: “Anh không yếu ớt, chỉ là đã chẳng còn sống nữa, lẽ dĩ nhiên sẽ lạnh rồi”.
Chàng trai này, ở bên cạnh mình lâu như vậy nên còn biết học cách cà khịa cơ đấy.
'Nếu vậy thì cứ để lạnh đi.”, tôi vừa nói vừa cầm lấy hai bàn tay anh ấy xoa xoa và bắt đầu cười khúc khích.
'Ừm.' Có lẽ bị lây tính vô tri của tôi, khoé miệng Lâm Lãng cũng bắt đầu cong lên chút ít.
25.
Không sao cả, chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ không sợ bất cứ điều gì.
Đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau tạo nên một kết thúc hạnh phúc tốt đẹp nhất.
HẾT!