16.
Không ai biết trò chơi tử thần bắt đầu từ khi nào.
Những người được chọn một cách ngẫu nhiên, bị đưa vào một thế giới kỳ bí, và được thông báo rằng họ chỉ có thể rời khỏi đây sau khi sống sót qua 99 lần trò chơi tử thần.
Tất nhiên, phần thưởng cho mỗi lần vượt qua trò chơi cũng rất hậu hĩnh, nhưng không phải cái gì bạn cũng có thể mong đợi từ trò chơi tử thần.
Và tôi, cũng chỉ là một người bình thường đang chơi game vào buổi trưa và sau đó bị chọn để thực hiện trò chơi tử thần.
Tôi cảm thấy mình thật sự xui xẻo.
May mắn thay, tôi gặp được Lâm Lãng, người giỏi hơn tôi rất nhiều, thậm chí có thể dùng kiến thức khoa học để trừ tà.
Sau khi anh ta từ chối lời đề nghị hợp tác của tôi một lần nữa, tôi đã sử dụng chiêu thức cuối cùng của mình, ôm lấy đùi anh ta và nói rằng tôi rất thích anh.
Mặc dù chiêu thức này hơi mất mặt, nhưng lời nói này lại có ảnh hưởng khá lớn với một chàng trai non trẻ và tinh khiết như Lâm Lãng.
Sau đó, mỗi lần Lâm Lãng bảo tôi cút đi, tôi sẽ nhìn anh với ánh mắt đáng thương, lau những giọt nước mắt vô hình và nói những lời yêu đương sến sẩm: "Nếu như gia đình anh không thích em, không muốn chúng ta ở bên nhau, em phải làm sao đây? Anh định cướp đi cả chút tự do nhỏ nhoi của em à!"
Lâm Lãng đỏ mặt không thể phản bác, đành phải im lặng chấp nhận để tôi đi theo mình.
Chúng tôi đã trải qua nhiều cuộc phiêu lưu khắp thế giới này cùng nhau và cũng tạo ra đội của riêng mình.
Chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau và tình cảm thầm kín ngày càng sâu đậm. Ngay cả khi tôi nói những lời yêu đương sáo rỗng, Lâm Lãng cũng không còn cáu kỉnh như trước, mà thay vào đó, anh đỏ mặt và sẽ bị sặc nước.
Bạn bè của chúng tôi thường trêu chọc rằng trong khi mọi người đều đang tìm kiếm tình yêu, thì hai chúng tôi lại không quan tâm đến điều đó và hạnh phúc trong thế giới của riêng minh.
Tôi ôm lấy tay Lâm Lãng và nháy mắt đùa cợt: "Này, dù anh có chơi trò chơi tử thần hay không, thì có vẻ như anh chàng kiêu ngạo trong trò chơi đã bị em chinh phục rồi đấy!"
Dù trong khó khăn hay vui vẻ, chúng tôi cũng giữ được tâm trạng tốt để tiếp tục chiến đấu trong trò chơi tử thần và kiên trì không bỏ cuộc.
17
Khi độ khó trong trò chơi tăng lên, bạn bè của tôi lần lượt từng người từng người một chết đi. Và tôi, từ một người không biết gì trở thành người chơi giỏi giang.
Trong trò chơi lần thứ 80, chúng tôi đã mất mát nặng nề.
Sau khi chứng kiến biết bao nhiêu mạng sống biến mất, trái tim tôi đã trở nên băng giá và tê liệt, đến nỗi không còn giọt nước mắt nào có thể rơi được.
Lâm Lang ôm lấy đầu tôi, để tôi tựa vào l*иg ngực đang đập mạnh mẽ và kiên định của mình.
"Khóc đi."
"Chà, cảm giác còn thật hơn cả một cảnh trong truyện tranh."
Tôi cố gắng nói những lời lẽ vớ vẩn để làm không khí bớt nặng nề.
Lâm Lãng nhẹ nhàng nói: "Hãy nhớ lại quá khứ, lúc em còn vô tâm vô phế và luôn làm mọi người vui vẻ, khóc ra sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Tôi không thể kìm nén được nữa, từ tiếng nức nở trở thành tiếng khóc nghẹn ngào, nước mắt như thể muốn trực tiếp trào ra từ bên trong cơ thể.
"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em, mãi mãi..."
18.
Khi đối mặt với cái chết. Lâm Lãng dùng mạng sống và hành động của mình để thực hiện lời hứa với tôi. Trong cửa 99, tôi và Lâm Lãng bị chia cắt, chỉ có thể liên lạc thông qua điện thoại di động.
Tôi cần phải ở trong một căn phòng tối kín thu thập manh mối và thông báo để giúp mọi người tìm đường và tránh né ma quỷ.
Trước đó chúng tôi đã hợp tác rất tốt, nhưng khi chuẩn bị gần đến cuối con đường, Lâm Lãng bỗng nghiêm túc nói: "Đừng phát ra tiếng động!"
Tôi không cúp điện thoại, mà cẩn thận đặt điện thoại vào trong túi, sau khi nhìn thấy con ma đang đuổi theo mình, tôi lấy hết can đảm tiếp tục bước đi trên đoạn đường cuối cùng không có ánh sáng.
Khi nhìn thấy dòng chữ thông báo đã vượt qua thử thách, trò chơi chính thức kết thúc, tôi nhảy lên vui mừng. Ngay sau đó, tôi cầm lấy điện thoại và hét lên với người ở bên kia đường dây: "Lâm Lãng, chúng ta đã thành công sống sót rồi".
Nhưng trả lời lại tôi chỉ là âm thanh yên tĩnh.
Ván game 99, chỉ có duy nhất tôi là người sống sót.