Chương 3

07.

Trải qua 1 đêm không mộng mị, sáng sớm tôi thức dậy vừa đánh răng vừa tự chơi oẳn tù tì với chính mình trước gương,

Ha ha, tôi đã thắng cả ba ván. Có vẻ như hôm nay vận may của tôi rất tốt!

Kiểm tra tủ lạnh và nhận ra không còn gì cả, tôi quyết định đến siêu thị duy nhất ở thị trấn để dạo chơi và mua thức ăn. Tôi gặp lại cô gái hôm qua đã ghé thăm nhà và đưa đĩa DVD cho tôi. Cô gái đi cùng một người đàn ông, cả hai đều có vẻ vội vàng, khuôn mặt trắng bệch như thể đang bị ma đuổi theo.

"Hai người cũng định đi siêu thị à", tôi vui vẻ vẫy tay chào cô gái.

"Này, hai người đi chậm thôi nào, tôi thấy có người đằng sau kia hình như đang vẫy tay, chắc hẳn là có điều gì đó muốn nói với hai người".

Ai ngờ ngay sau khi tôi nói xong, hai người kia càng chạy nhanh hơn.

Nhưng cuối cùng, người phụ nữ theo sát sau họ vẫn đặt được tay lên vai cô gái. Thấy bầu không khí có vẻ không ổn, tôi tự nhiên xen vào cuộc nói chuyện của ba người họ.

"Tôi có đẹp không?"

Người phụ nữ mặc đồ đen, đeo khẩu trang trắng có dáng người cao ráo, chiều cao tầm gần 1 mét tám, đôi mắt sâu và rất đẹp, khiến người ta khá tò mò về nhan sắc của cô ấy khi cởi khẩu trang.

Chà, tôi tưởng đã có chuyện gì lớn lắm, hóa ra chỉ là đi tìm người để đánh giá nhan sắc thôi à!

"Đẹp, rất đẹp!" Tôi giơ ngón cái lên với người phụ nữ kia.

"Đẹp đến nỗi cá chìm sâu dưới nước, chim én đang bay phải rơi xuống đất, trăng thẹn giấu mình sau mây, hoa cúi đầu vì xấu hổ, đẹp đến mức kinh động cả thế gian và rung chuyển bầu trời! Đẹp không chỉ là mười điểm đâu, ngay cả việc đánh gãy xương sườn của cô gái này để nấu canh cho cô tôi cũng sẵn lòng", tôi chỉ vô tình vào cô gái đang đứng bên cạnh với vẻ mặt sững sờ.

Người phụ nữ đó bị những câu tục ngữ của tôi làm cho choáng váng. Cô ta từ từ cởi bỏ khẩu trang, tiến gần tới mức mũi gần như chạm vào mũi tôi, khi nở nụ cười, hai bên khóe miệng bị rách lớn mở to đến tận tai.

"Như thế này, vẫn còn đẹp chứ?"

Tôi nhíu mày, nhẫn nại khuyên cô: "Cô tự ti vì miệng mình quá to à, đừng lo, người chị em, vẻ đẹp là đa dạng mà. Không phải chỉ có môi cherry mới là xinh đẹp đâu. Hơn nữa, miệng chị cong vυ"t nhìn có vẻ rất dễ hôn nữa cơ."

Nói xong, tôi che mặt phát ra tiếng cười e lệ như tiếng chuông bạc: "Ôi, thật là ghét, làm sao mà tôi lại nói ra được tiếng lòng của mình chứ."

Người phụ nữ hơi sững sờ, mặt đỏ lên sau một hồi, rồi vội vàng đeo lại khẩu trang.

"Không được nói những lời như thế!"

Cô ấy sờ vào má mình, lẩm bẩm: "Làm sao lại nói tôi đẹp như vậy được."

"Không được nói những lời như vậy!" Cô ấy vuốt ve má mình và thì thầm, "Làm sao có thể nói tôi đẹp như lời cô vừa nói được."

"Phụ nữ tự tin mới là người đẹp nhất!"

Tôi vỗ nhẹ vào chiếc lưng hơi còng vì quá cao của cô ấy và nói: "Hãy ưỡn cao ngực, người chị em à, lần sau khi tìm người đánh giá nhan sắc, hãy tự tin mà làm, tin tôi đi, cô rất đẹp, không cần phải đeo khẩu trang."

Cô ấy không trả lời ngay lập tức, nhưng ánh mắt dần trở nên kiên định hơn, bước đi vững chãi và cuối cùng biến mất ở cuối con đường.

08.

Tôi dõi theo bóng lưng cô ấy và gật đầu suy ngẫm.

Ngay cả trong trò chơi, cũng phải làm những việc tốt, những cô gái nhỏ tốt bụng như tôi không còn nhiều nữa.

"Tên tôi là Hạ Vi, còn anh ấy là Châu Minh Dĩ", tiếng nói yếu ớt vang lên từ bên cạnh. Cậu thanh niên và cô gái lúc nãy còn ôm nhau run rẩy giờ đây nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.

"Chúng ta có lẽ đã gặp phải 'Người Phụ Nữ Môi Rách'", cô gái vỗ nhẹ ngực mình và cười ngượng ngùng. "Nghe những người tham gia khác nói, gặp cô ấy chỉ có thể chịu chết, nhưng không ngờ rằng chỉ vài lời nói của chị đã khiến cô ấy bỏ đi."

À, tôi nhìn Hạ Vi và suy nghĩ về lời mà NPC này nói.

Một lúc sau, tôi bỗng hiểu ra, hóa ra những chuyện kỳ lạ mà phần giới thiệu trò chơi nói đến là như thế này, một trò chơi tình yêu với yếu tố chuyện ma quái, thật thú vị và mới lạ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi vui vẻ lấy điện thoại ra, chuẩn bị đón nhận cuộc gọi từ nhân vật chính, nhưng màn hình đen thui lại làm tôi thất vọng.

Châu Minh Dĩ run rẩy lấy điện thoại từ túi áo, nhưng vì mồ hôi tay mà không thể giữ chặt, khiến cho điện thoại rơi xuống đất, trượt đi hơn một mét.

Thật may mắn là nó dừng lại ngay bên cạnh chân tôi.

"Buổi tối nay, tôi sẽ đến tìm bạn".

Tôi, một người tốt bụng, nhặt điện thoại lên cho Châu Minh Dĩ và nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia.

Bạn trai tôi.

"Anh sẽ quay về tối nay sao? Quay về nhưng không tìm gặp bạn gái của mình, thay vào đó lại đi gặp người đàn ông khác vào đêm khuya," tôi nói với giọng điệu không thể tin được, "Không trách được anh lúc nào cũng lạnh nhạt, hóa ra anh chẳng hề thích phụ nữ..."

Đây là một câu chuyện otome game chứ gì!

(Do không chơi nhiều game nên mình không biết nhiều thuật ngữ lắm. Theo mình tra thì otome game kiểu như dòng game dành cho con gái trong đó có nội dung kiểu là boys' love game. Có gì sai mọi người chỉ mình với nhé).

Người đàn ông với giọng nói trầm ấm và dễ chịu bất ngờ im lặng. Qua điện thoại chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ, thậm chí không còn nghe thấy tiếng thở nữa.

"Hãy nói chuyện đi, bây giờ tôi biết anh đang lo lắng cái gì", tôi nói với vẻ hài lòng, "Anh lúc nào cũng lạnh lùng và vô tình, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh".

"Cô đang nghĩ gì trong đầu thế," tiếp theo là tiếng thở dài nặng nề, như có ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thành một câu, "Sao lại là cô..."

"Vậy thì quyết định như vậy nhé, tối nay tôi sẽ chờ anh".

Câu trả lời là một tiếng ừ mơ hồ, tiếp theo là tiếng tút tút của điện thoại báo máy bận.

Thời gian ngày càng trở nên gấp gáp, tôi chưa tìm được các nhân vật nam khác có thể theo đuổi trong trò chơi, và "anh bạn trai" này là hy vọng duy nhất của tôi để hoàn thành trò chơi.

Anh ấy sẽ kết thúc chuyến công tác và trở về, điều này sẽ tăng cơ hội gặp gỡ và tương tác với nhau, chúng tôi có thể nhanh chóng nâng cao tình cảm chỉ trong vài phút.

Hy vọng rời khỏi trò chơi sắp thành hiện thực trước mắt tôi, tôi nheo mắt cười và trả lại điện thoại cho Châu Minh Dĩ.

Người đối diện nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, Hạ Vi từ từ mở miệng với vẻ run rẩy: "Chị và anh ấy quen biết nhau sao?"

Tôi cuộn mái tóc của mình trong tay và che miệng cười hì hì: "Quen chứ, đó là bạn trai của tôi mà."

?!

Hạ Vi có biểu hiện phức tạp, cuối cùng dường như đã quyết định một điều gì đó: "Chị ơi, tối nay chị có thể để chúng tôi ở lại nhà chị không?"

Tôi gật đầu, tỏ ra rất thoải mái với việc đó.

Thế là đã xong, không cần phải gây phiền phức cho "anh bạn trai" phải chạy qua chạy lại nữa.