04.
Tôi vươn vai mệt nhọc rồi hồi hộp đưa đĩa vào máy chiếu. Hôm nay đi loanh quanh trong nhà đã khá mệt mỏi nên tôi quyết định không dọn dẹp căn nhà lộn xộn này nữa.
Thế nhưng đúng lúc này đã có hàng xóm ghé thăm.
Một đứa trẻ nhà bên đã lẻn vào nhà tôi và trốn vào trong tủ bếp. Ban đầu tôi tưởng nhầm là một con mèo nhỏ trốn vào tủ đựng đồ ăn.
Thế nhưng khi mở cánh cửa ra lại thấy một cô bé với đôi mắt đen tròn, khuôn mặt tái nhợt, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ co rúm trong tủ nhỏ.
Chúng tôi nhìn nhau không chớp mắt.
Sau đó, cô bé từ từ mở miệng cười, độ cong của nụ cười càng lúc càng lớn, miệng mở rộng tận hết cỡ.
Tôi không dám nhìn nữa.
Cô bé khép nụ cười, tứ chi chạm đất giống như một con nhện bò ra từ tủ bếp. Độ linh hoạt của cô bé khiến người ta nghĩ ngay tới việc đây là một mầm non tốt cho các điệu nhảy dân tộc.
Tôi mỉm cười một cách hài lòng.
"Em là con nhà ai vậy, bố mẹ đâu rồi? Sao em không đi dép? Nhìn này, chị còn chưa kịp dọn dẹp bếp nữa kìa, mặt mũi em bám đầy bụi."
Tôi quay người lấy bừa một cái khăn, nhúng nước rồi lau mặt cho cô bé một cách cẩu thả.
"Nhìn xem, giờ trông em đỡ hơn rồi đấy".
Mái tóc đen của cô bé ướt sũng, mái tóc bết dính trên trán. Cô bé nghiêng đầu nhìn tôi, tỏ vẻ nghi ngờ rồi nằm dựa trên mặt đất.
Nhìn đứa trẻ gầy gò, mặc quần áo mỏng manh, lòng tôi không khỏi xót xa. Có vẻ bố mẹ đứa trẻ không để tâm mấy tới việc chăm sóc con mình.
Khi tôi quay lưng đi lấy đồ ăn, con bé đã chạy mất hút. Tôi chỉ biết lắc đầu cười khổ, đúng là trẻ con, thật không dễ dàng để nói chuyện.
Tôi sực nhớ ra tấm vải mà tôi vừa lau mặt cho đứa trẻ chính là cái giẻ lau sàn nhà mà lúc nãy tôi vừa dọn sơ qua nhà cửa. Tôi ho khan 1 cái, trong lòng cảm thấy có lỗi. Tôi hy vọng mình sẽ không gặp rắc rối với gia đình của con bé.
05.
Thôi chẳng thể nào quản được nhiều chuyện như thế, tôi phải thưởng thức tác phẩm nghệ thuật thôi. Tôi ngồi trên ghế sofa, chăm chú nhìn màn hình từ từ hiện lên cảnh một căn nhà nhỏ trong rừng núi vào ban đêm.
Ống kính camera tiến vào, một người đàn ông cao lớn, đeo kính râm màu đen dày cộp, mặc áo gió, vung búa sắt lên, hết lần này đến lần khác như muốn đập tôi vỡ nát.
Tôi không thấy anh ta đập vào cái gì, chỉ nghe thấy tiếng như xương lợn nứt vỡ.
Hình như nhận ra có camera, người đàn ông quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm phát ra ánh sáng màu xanh dường như xuyên qua màn hình TV và khóa chặt vào tôi.
Anh ta giơ ngón tay cái lên, thực hiện động tác bảo tôi giữ yên lặng, như một cảnh báo.
Trong tình huống như vậy, tôi từ tốn lấy kính đeo lên. Ánh mắt sắc bén của tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay trần với những gân xanh nổi bật cùng hầu kết của anh ta và bắt đầu đánh giá.
"Nhìn thì cũng ổn nhưng nếu muốn biết chất lượng có tốt không, thì phải cởi ra mới biết"
...
Người đàn ông đó chuyển ánh mắt ra khỏi ống kính và lại một lần nữa vung búa tích cực hơn.
Đoạn video kết thúc một cách chẳng có đầu có đuôi, cuối cùng màn hình hoàn toàn tối đen, hiện ra những chữ màu đỏ.
【You Are Next One.】
Hả?
Tôi vô cùng bối rối sờ soạng lên đầu mình, cảm xúc tức giận bắt đầu nổi lên trong lòng!
Rõ ràng ghi 18+, nhưng chỉ cho xem mười phút cảnh người đàn ông vung búa!
Thật giống như lúc bạn bè gửi link cứ tưởng có gì hay ho, click vào chỉ để thấy một tiếng OMG khiến người ta tức giận!
Mẹ kiếp, dám đùa giỡn với bà đây, bà sẽ đánh ngươi thành bvs siêu mỏng.
06.
Cảm giác giận dữ quấn quýt trong lòng, khiến tôi không thể nào ngủ ngon được. Đã gần đến nửa đêm rồi, tôi ôm lấy chăn, trong lòng bất an không yên. Chờ đã, giờ tôi đang một trò chơi nhưng tại sao nam chính lại chưa xuất hiện vậy.
Dường như nghe theo ý muốn của trái tim tôi, chiếc điện thoại bất ngờ reo lên dù dây đã bị cắt.
Tôi nhớ lại mô tả trong【Cuộc hành trình tình yêu đập thình thịch trong 7 ngày DokiDoki】.
Nữ chính tên là Tiểu Mỹ có bạn trai tính cách rất lạnh nhạt.
Có một ngày, bạn trai của Tiểu Mỹ nói với cô rằng anh sẽ đi công tác trong 7 ngày, trong những ngày đó, nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra trong thị trấn, và cô cũng bị cuốn vào.
Tôi chợt nghĩ rằng biết đâu có khả năng tôi phải bắt đầu nɠɵạı ŧìиɧ với những anh chàng đẹp trai khác...
Hôm nay không phải là ngày đầu tiên, tôi vẫn chưa gặp những người đàn ông khác, vì thế việc gọi điện chắc chắn không phải là cách thể hiện sự lạnh lùng của bạn trai Tiểu Mỹ.
Với ý chí mạnh mẽ, tôi tiến lên lầu và nhấc điện thoại.
"Sau bảy ngày nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau..."
Dù giọng nói có nghe hay đến đâu đi nữa cũng chẳng thể làm tôi xao lòng.
Tôi chợt nhớ lại rằng trong hướng dẫn chinh phục, nhân vật nam chính này có tính cách hơi mạnh mẽ một chút.
Tôi ngắt lời anh ta:
"Tại sao phải chờ đến 7 ngày sau? Trong 7 ngày anh không liên lạc à, hay lại định chiến tranh lạnh?"
"Nửa đêm mới biết đường gọi điện cho tôi à, không phải anh vừa đi chơi với con nào đấy chứ, lương tâm anh trỗi dậy nên mới gọi điện cho tôi phải không?"
"Mà mỗi gọi điện thì có ích gì chứ? Nếu thực sự quan tâm đến tôi thì anh nên ở ngay bên cạnh tôi, tôi ghét nhất là yêu xa đấy!"
Ở đầu giây bên kia, anh ta im lặng 1 lúc rồi mới cất lời: "Chỉ sau bảy ngày nữa thôi."
Tôi gãi đầu, nói vào ống nghe.
"Vậy đã nói ra thì phải giữ lời, sau này mỗi ngày anh đều phải gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho tôi. Thật sự không giống như có bạn trai chút nào, cứ như là không có vậy, anh định chơi trò mất tích à?"
Giọng nói trầm thấp của anh ta chợt làm tôi chú ý, có vẻ hơi đau lòng: "Tôi không phải cố ý mất tích..."
"Tôi không nghe rõ, anh nói lại đi?" tôi dọa dẫm với giọng nhẹ nhàng hơn.
Sau một hồi im lặng, anh ta cuối cùng nói: "Ừ, tôi sẽ về sớm hơn."