Chương 32: Tuyến tàu điện ngầm số 7(21) — Cuối cùng cũng tìm thấy mẹ rồi! Mẹ ơi

_________

Đàm Thanh ở bên cạnh nghe mà cảm thấy bối rối.

Điều khoản đặc thù của trạm Công viên thực phẩm là gì? Hắn thậm chí còn không nhớ được thông báo đã đọc những gì, hơn nữa, Giang Lăng nói cũng rất đầy đủ, còn có điều khoản nào vừa rồi không được đề cập không?

Tô Dao Linh cũng không có thừa nước đυ.c thả câu mà nói thẳng: “Thời gian khóa cửa đã qua rồi, tạm thời không đề cập đến nữa, điều khoản đặc thù quan trọng nhất của trạm Công viên thực phẩm có hai cái, một là, không nên sợ hãi."

Một khi cảm giác sợ hãi nảy sinh, sẽ càng dễ dàng bị phát hiện và bị ô nhiễm.

“Điều thứ hai là không nên tin vào thông báo."

Đàm Thanh sửng sốt.

Hình như thật sự là còn có trường hợp này.

Đây là tất cả những gì bọn họ đều biết rõ hiện tại— thông báo trên tàu là giả, bao gồm cả những gì duy trì cảm giác sợ hãi, có thể xuống trạm giữa mà không cần vé, không được chống cự khi xuống tàu, không được mang theo vũ khí, v.v. , tất cả đều là những thông báo giả, là thuốc lá giả, rượu giả và bạn bè giả.

Nhưng tại sao Tô Dao Linh lại phải nhắc đến thông báo ở trạm Công viên thực phẩm vào lúc này?

Đàm Thanh không hiểu, nhưng thông minh như Giang Lăng chỉ thoáng một chút đã hiểu được ý của cô.

Hắn nói, "Vừa rồi thông báo mà chúng ta nghe yêu cầu chúng ta xuống tàu bằng cửa bên phải tựa hồ là chuyện đương nhiên, nhưng thông báo đó có hai vấn đề."

"Vấn đề thứ nhất, mặc dù trạm trước của chúng ta là trạm giữa, nhưng mà trạm giữa cũng không có điều khoản đặc thù nào, thậm chí trong quy định hành khách, trạm giữa cũng không được tính vào số lượng sân ga, rõ ràng là một sân ga không được công nhận, chỉ là một chỗ đỗ tạm thời.”

"Cho nên, trạm giữa không được tàu điện ngầm số 7 công nhận, thông báo đến từ trạm giữa cũng là do bị quái vật cướp tín hiệu gửi đi, kể cả nguyên nhân dừng ở trạm đó cũng là vì quái vật cưỡng chế tàu điện ngầm dừng lại."

"Về mặt lý thuyết, chúng ta vẫn đang trên đường từ trạm Công viên thực phẩm đi thông đến trạm cuối cùng nên chúng ta phải tuân thủ các quy tắc đặc thù của trạm Công viên thực phẩm."

Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Vấn đề thứ hai, vừa rồi đoạn thông báo kia không có một chút tạp âm nào."

Khi ở trạm Công viên thực phẩm, bọn họ đã biết thông báo đứt quãng, lẫn tiếng ồn là thông báo thật, mà sau đoạn thông báo thực sự thì không có tiếng ồn và nội dung kỳ lạ mang tính dụ dỗ là tín hiệu bị cướp và thay thế, đó là thông báo giả.

Vậy nên, đoạn thông báo mà họ nghe được yêu cầu họ ra khỏi tàu bằng cửa bên phải——

Là giả.

Dù cho lần này nó sơ hở rất ít, không giống như ở trạm giữa xem bọn họ như kẻ ngốc mà đối xử, mang vé ra khỏi nhà ga, phối hợp với công tác các loại, v.v., hơn nữa phương hướng cũng giống như lúc trước đã nghe được, đó là phía bên phải.

Nhưng là, Tô Dao Linh lại không tin.

Nếu chỉ có một hướng xuống tàu đúng ngay từ đầu thì không cần tại mỗi điểm dừng đều phải thông báo nhấn mạnh một lần, trừ khi phương hướng tại mỗi trạm là khác nhau cho nên thông báo mới nhắc nhở hành khách hướng xuống tàu tại mỗi điểm dừng.

Nhưng mà Tô Dao Linh đối với thái độ phục vụ của nhà ga có chút không hài lòng lắm.

Lúc này không phải nhân viên phục vụ nên ra ngoài để hướng dẫn hành khách một sao?

Thanh âm phàn nàn của 777 truyền ra từ chiếc vòng cổ: Cũng không nhìn một chút là ai suýt đem nhân viên phục vụ thiêu chết.

Tô Dao Linh không hề tự giác: Cô cũng nhìn thấy, là nó tự động bốc cháy, tôi cũng không làm gì cả.

Cô không thể thừa nhận mưu đồ muốn hãm hại mình được.

777:...?

Tiếng chuông dồn dập lại bắt đầu vang lên.

Đây là nhắc nhở trước khi cánh cửa sắp đóng lại, cũng có nghĩa là bọn họ phải lập tức đưa ra lựa chọn, nếu không lại một lần quay lại đường về, chưa kể tới quái vật ở các trạm khác, chỉ một trạm giữa cũng đã đủ chết mấy lần.

"Đi bên trái."

Giang Lăng không phải người thiếu quyết đoán, hơn nữa hắn tin tưởng phán đoán của Tô Dao Linh.

Đàm Thanh cũng là như vậy, lập tức ôm lấy Hứa Tử Lạc, từ cửa bên trái bước ra——

Giang Lăng theo sát phía sau.

Không có chuyện gì xảy ra.

Ba người trực tiếp bước lên sân ga vắng vẻ, không có quái vật cũng không có phát sinh biến hóa.

Lưu Tiểu Sa thấy vậy, muốn đi theo ra ngoài, nhưng khi đến cửa xe, hắn lại có chút do dự quay đầu lại nhìn Tô Dao Linh——

Thân là một người tinh thần không quá bình thường, ở trong thế giới tâm linh của hắn, Tô Dao Linh đã là thần, mặc kệ trước mắt có chuyện gì, hắn cũng chỉ tin tưởng Tô Dao Linh chỉ định.

Tô Dao Linh ừ một tiếng.

Lưu Tiểu Sa nhảy ra khỏi cửa xe, theo sát mấy người Đàm Thanh, giống như một con khỉ bị kinh hách.

Mà Tô Dao Linh lại chậm chạp không có động tĩnh, cô nhìn quanh khoang tàu, trong lòng luôn có một loại cảm giác quái dị.

Như thể có thứ gì đó đang "nhìn" chính mình.

Nhưng đó cũng không phải là "nhìn thấy" ở thế giới thực, cô có lẽ "thấy" ở đây còn có một tồn tại khác, nhưng mọi thứ giác mạc tiếp nhận đều rõ ràng nhắc nhở cô.

Bất luận là trên sân ga hoặc là bên trong khoang tàu, đều không có thứ gì khác.

Cô nhìn xung quanh một vòng, lại nhìn về phía sân ga bên phải, nơi có thể đi thông đến sân ga điên cuồng.

Tại sao hai bên sân ga lại giống nhau như đúc?

Trên thực tế, mắt thường không thể phân biệt được sự khác biệt giữa điên cuồng và lý trí, sự khác biệt giữa chúng chỉ là một ý niệm.

Sau đó, Tô Dao Linh rời mắt khỏi sân ga bên phải, xoay người chuẩn bị đi đến phía cửa bên trái, đúng lúc này một trận cuồng phong thổi qua trong ngoài tàu, áp lực khổng lồ đột chốc dâng lên!

Tô Dao Linh lui về phía sau mấy bước, đám người đứng trên sân ga cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy không gian đột nhiên nứt ra một khe hở gần cửa toa tàu vốn an toàn!

Đây là một khe hở ngang.

Cơn gió vô tận lao về phía sân ga như một lưỡi dao sắc bén, Đàm Thanh cách đó gần nhất lập tức cảm thấy trên người xuất hiện rất nhiều miệng vết thương, giống như là bị một lưỡi dao cắt ra!

Vết nứt vẫn đang mở ra, phía sau vết nứt không phải là toa tàu, mà là một thế giới sáng chói rực rỡ như một ngôi sao trắng xám mà không ai có thể nhìn thẳng vào.

Đàm Thanh gần như nghĩ ngay đến vết nứt mà hắn nhìn thấy trên sân thượng tiểu khu cộng đồng.

Khi thứ kia đến gần, nó có thể trong nháy mắt xé nát con người thành cát bụi, giống như khe hở trong vực sâu chết chóc!

“Mau rời khỏi đây!” Đàm Thanh lập tức hét lên: “Khe hở này có thể gϊếŧ chết người!”

Nghe đám người Chung Điển nói, khe hở này cũng xuất hiện trong khu vui chơi, Đàm Thanh không nghĩ rằng ở ga tàu điện ngầm vẫn có, cảnh tượng thứ trong vết nứt chỉ liếc mắt một cái đã gϊếŧ chết vô số hoạt thi vẫn còn in sâu trong ký ức của hắn, vì vậy, phản ứng đầu tiên của hắn là ôm Hứa Tử Lạc chạy về phía sau, tìm kiếm chỗ có thể trốn và ngăn cản lại thứ hình trụ đó.

Bọn họ có thể chạy trốn cách xa khe hở ẩn núp một chút, nhưng Tô Dao Linh lại vừa vặn.

Cô vừa lúc bị khe hở chặn lại phía sau lối ra, lúc này cô căn bản không có cách nào đi qua khe hở để đến sân ga, áp lực mạnh mẽ phóng ra từ vết nứt đã đem không gian nửa cái toa tàu "căng ra" đến gắt gao, như thể phía trước có một bức tường không khí chặn lại trước mặt cô.

Giọng nói hoảng sợ của 777 vang lên: Là, là lực lượng đã xuất hiện lúc đó, cô đã làm gì, nó tại sao lại tới nữa? !

Tô Dao Linh: Ai?

777 hoài nghi cô lại đang diễn trò: Lực lượng suýt gϊếŧ chết nhân viên phục vụ, không phải do cô tạo ra sao? Chẳng trách, tôi đã nói, sao một người mới đến như cô có thể liên quan đến thứ này... Hoá ra cô chẳng qua là trùng hợp đυ.ng phải nó xuất hiện, nó lại trùng hợp ra tay với nhân viên phục vụ, không đúng, có lẽ nó chỉ đi ngang qua mà thôi, nhưng chỉ đi ngang qua đã suýt chút nữa xóa bỏ nhân viên phục vụ khỏi thế giới này…

777 đưa ra kết luận: Mẹ nó, nó hiện tại không phải lại đi ngang qua đi? ? ?

Có nhất định phải ngăn ở thời điểm cùng lối ra mấu chốt này, đem bọn họ nhốt ở đây không?

Nhưng điều kỳ lạ là khe nứt hướng về phía sân ga cuồng phong không ngớt, nhưng đối diện với bên trong toa, tức là phía Tô Dao Linh chỉ có một bức tường không khí, không có chút gió nào.

Gió trên sân ga ngày càng mãnh liệt, Đàm Thanh và Lưu Tiểu Sa đã thối lui lên cầu thang phía trên, chỉ có Giang Lăng không lùi mà cố gắng tiến về phía trước.

Hắn hướng về phía Tô Dao Linh đằng sau khe hở hô to: "Có thể ra ngoài được không?"

"Không thể đi qua được"

Giọng nói của Tô Dao Linh có thể truyền tới rõ ràng, nhưng lại có một loại cảm giác trống trải tựa như đến từ một chân trời rất xa, như thể bọn họ không ở cùng một không gian.

Cô nói: “Chúng nó tới rồi, đừng tới đây, các người rời khỏi đây trước đi.”

Cô nói là chúng nó.

Quần áo trên người Giang Lăng đã bị lưỡi dao gió cắt ra vài miệng vết thương, ánh sáng trắng tỏa ra từ vết nứt sáng ngời khiến hắn không cách nào ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.

Tô Dao Linh còn nói thêm: "Các người đi trước đi."

Giang Lăng nói: “Cậu không có vé.”

Vé của cô đã đưa cho Giang Lăng, nếu bọn họ rời đi, dù Tô Dao Linh có sống sót hay không, cũng không thể rời khỏi nhà ga——

Những người khác đều nghĩ như vậy.

Bởi vì không ai biết Tô Dao Linh đã nhặt được hai tấm vé khi phá phòng thủ của Lộ Liêu Liêu, cô cũng không cần thêm nữa.

"Chúng nó đến rồi,"

Cô nói thêm, giọng bình tĩnh. "Đưa vé của tôi cho Lưu Tiểu Sa, cậu ta cần một tấm vé để ra khỏi nhà ga, tôi đã hứa chỉ cần cậu ta tin tưởng tôi, tôi sẽ cứu cậu ta."

Rõ ràng là một giọng nói rất bình tĩnh không chút cảm xúc, nhưng Lưu Tiểu Sa và Đàm Thanh lại có thể nghe thấy sự hy sinh bi tráng cùng tín nhiệm vững chắc trong đó!

Lưu Tiểu Sa khóc rống thảm thiết, hắn không muốn mất đi Tô Dao Linh, nghĩ đến điều này, trong lòng hắn dâng lên một trận tuyệt vọng, tuy rằng nghe có vẻ kỳ quái, nhưng hắn xác thực là tinh thần không quá bình thường.

Đặc biệt là cuối cùng, Tô Dao Linh lại nhường tấm vé quý giá nhất cho chính mình!

Giang Lăng không có cách nào tiến về phía trước được nữa, trên khuôn mặt trắng nõn của hắn có hai vết máu, cánh tay không ngừng chảy máu, máu tươi dày đặc nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng vốn sạch sẽ của hắn.

Câu nói sau cùng của Tô Dao Linh là——

"Chúng nó đang đến, cậu đi đi."

Cuồng phong vô tận từ trong khe nứt đột nhiên tuôn ra, Đàm Thanh đặt Hứa Tử Lạc xuống, tiến lên kéo Giang Lăng lại, mấy người dọc theo cầu thang liều mạng bò lên, cầu thang này rất dài, nhìn không giống cầu thang tàu điện ngầm bình thường. Qua khoảng hơn mười phút, cuối cùng cũng đến được cuối cầu thang.

Hứa Tử Lạc thể lực có chút yếu ớt, Lưu Tiểu Sa càng là trực tiếp ngã xuống cầu thang, hắn vừa khóc vừa hô: "Chờ một chút, chờ một chút, để tôi nghỉ ngơi một chút, tôi không đi được nữa! Ô ô ô...Tôi, tôi không được nữa…”

Đàm Thanh kỳ thực cũng đã mệt mỏi, hắn để Hứa Tử Lạc ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi một chút, sau đó nhìn về phía Giang Lăng.

Lúc này, trên cầu thang lạnh lẽo vô tận, mấy người đã không còn nghe thấy âm thanh phía dưới nữa, chỉ có ngọn đèn yếu ớt trên bức tường bên cạnh cầu thang được bật lên, chiếu sáng khuôn mặt u ám không rõ ràng của Giang Lăng.

Những giọt máu tươi rơi xuống đất dọc theo quai hàm của hắn.

Đàm Thanh nói: "Cậu đã cố gắng hết sức, nhưng căn bản không thể vượt qua được khe hở đó. Hơn nữa, cô ấy thông minh như vậy không nhất định sẽ xảy ra chuyện."

Thanh âm của Giang Lăng có chút trầm thấp: "Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể."

Quả thực, đúng như Đàm Thanh đã nói, ấn tượng của họ về Tô Dao Linh đã thay đổi rất nhiều trong suốt chặng đường, bọn họ cho rằng cô thông minh và an toàn, dường như không gì có thể làm hại được cô.

Nếu chỉ có một hành khách trên chuyến tàu này có thể sống sót đến cuối cùng thì khả năng cao đó là cô chứ không phải bọn họ.

Cho nên suốt cả đoạn đường này hắn đương nhiên mà hưởng thụ sự giúp đỡ của cô.

"Tôi không ngờ cô ấy lại là người tốt bụng đến vậy"

Đàm Thanh cũng có chút tiếc nuối: “Lúc chúng ta ở trên tàu, cô ấy rất ít nói, cuối cùng cô ấy lại để chúng ta rời đi, để lại vé cho bạn học của mình”

Hắn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ cô gái tốt bụng này.

Mặc dù trông cô có vẻ lạnh lùng và hiếm khi quan tâm đến các bạn cùng lớp, nhưng đây đều là sự ngụy trang của cô, bên dưới lớp vỏ ngoài luôn động một chút là ra tay với các NPC ra là một trái tim mềm mại và thiện lương.~(≧▽≦)/~

Hốc mắt của Đàm Thanh nhịn không được đỏ lên.

Lưu Tiểu Sa cũng là như vậy.

Mọi người đều biết, dưới áp lực khủng khϊếp của vết nứt, hầu như không có ai có thể sống sót, đặc biệt là Đàm Thanh, hắn tận mắt chứng kiến

rất nhiều người sống và hoạt thi lập tức bị xé nát thành tro bụi trong phút chốc.

Hơn nữa, những lời cuối cùng của cô khiến mọi người rợn cả tóc gáy.

Khi rời đi, tất cả mọi người đều biết rõ trên sân ga hai bên không có ai, trong xe cũng không có thứ gì cả.

Chúng nó đang đến,

Chúng nó là ai?

Mấy người ở đây đều cảm khái, Hứa Tử Lạc không nói chuyện, Đàm Thanh thở dài vì sự ra đi của một thanh niên tốt bụng đầy hứa hẹn, Lưu Tiểu Sa khóc lớn giống như thể đang thất tình, trên cầu thang vang vọng tiếng khóc giống như heo bị chọc tiết của hắn.

***

Trong khi mọi người đang thương tiếc cho cô thì Tô Dao Linh lại ở trong tàu, nhìn mọi thứ trước mắt, cố gắng tìm ra một lời giải thích hợp lý.

Sau khi vết nứt xuất hiện, cô không thể đi qua, nhưng cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Giang Lăng đang đi tới đây, nhưng trong gió có tia máu vẩy ra, nếu đến gần khe hở nhất định phải trả một cái giá lớn nào đó.

Giang Lăng cho dù có đi tới khe nứt, hắn cũng không thể xuyên qua, nếu cô không thể sống sót, hắn tới chẳng khác nào đi chịu chết.

Tô Dao Linh chú ý tới điều gì đó, nhìn về phía sân ga bên phải toa tàu, chỉ thấy vô số bóng đen từ đằng xa đi xuống cầu thang, bọn họ di chuyển chậm rãi, tứ chi cứng ngắc, tựa như không có linh hồn.

Những hắc ảnh đó——

Đó chính là những “con người” mà bọn họ đã nhìn thấy ở nơi hoang vu đó.

Khe nứt này dường như có sức mạnh triệu hồi chúng, chúng nó bắt đầu từ từ tiến lại gần toa tàu, mà cánh cửa rộng mở giống như đang mời gọi chúng nó.

Chúng nó đang tới.

Cho nên, cô để bọn họ rời đi.

Khi Tô Dao Linh nói rằng đưa tấm vé của mình cho Lưu Tiểu Sa, 777 trong lòng tuyệt vọng chỉ có một câu nói - người sắp chết cũng có thể nói lời tử tế.

Cảm ơn cô Tô Dao Linh, cô thật đúng là một người vô cùng tốt bụng, nếu như vừa rồi cô đi nhanh hơn một chút mang tôi ra ngoài, cô sẽ càng tốt bụng hơn một chút, mà không phải sau khi phong ấn tôi xong, mang theo tôi cùng một chỗ ở nơi này chờ chết.

Nó không biết những cái xác vô hồn đi qua sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

Cho dù không có vô số hoạt thi, chỉ cần mỗi cái khe nứt này cùng với tồn tại nào đó ẩn giấu trong vết nứt thôi, lá gan cấp C của nó cũng đã bắt đầu run rẩy sợ hãi.

Đây không phải là 777 nhát gan, mà là một loại áp lực khủng bố và tuyệt vọng đến từ sâu thẳm trong linh hồn.

Năm mươi mét, ba mươi mét.

Khe hở phía sau không hề có ý định biến mất, mà đám xác chết bên ngoài sân ga lại càng ngày càng gần.

Dưới ánh đèn sân ga, Tô Dao Linh có thể nhìn thấy bộ dáng một nhóm "người" đang đi ở phía trước.

Bọn họ mặc quần áo không phù hợp với thời đại này, khuôn mặt xám xịt như đã chết từ lâu, có già có trẻ, có nam có nữ, nhưng tất cả không có ngoại lệ, đều có khuôn mặt cứng đờ, giống như là cương thi vừa mới thức tỉnh từ thế giới dưới lòng đất.

Chúng nó đang bước đi trong "ga tàu điện ngầm" của một thời đại khác, hướng về phía cánh cửa đang mở, hướng về phía cô đi tới.

Mười lăm mét, mười mét.

Rất gần.

Tô Dao Linh hỏi: Học tỷ, Cuồng Thư có thể tự hủy sao?

777:? Cô đang nghĩ gì vậy?

Tô Diệu Linh: Để tôi kiểm tra, hình như nó có chức năng này, ném nó ra rồi cho nổ tung đám bên ngoài chắc hẳn không khó lắm…

777: Này này, bình tĩnh, bình tĩnh, tôi vẫn còn ở trong sách mà! ! ! !

Ngay khi Tô Dao Linh chuẩn bị làm chuyện vĩ đại, những xác chết biết đi trước mặt đột nhiên dừng lại, tất cả những bóng đen đang tiến tới đều dừng lại một cách kỳ lạ, như thể có người đã nhấn xuống nút tạm dừng.

Ngay sau đó, năng lượng khủng khϊếp đột nhiên bộc phát từ vết nứt sau lưng Tô Dao Linh, một cỗ năng lượng điên cuồng mà cố chấp, trong nháy mắt đem đám xác chết va chạm với năng lượng đó lập tức phân giải thành tro bụi!

Nhưng kỳ quái là, cỗ năng lượng này hẳn là nên đυ.ng phải Tô Dao Linh, nhưng nó tựa hồ như có ý thức, lách qua cô, thẳng đến thi triều phía trước!

Chỉ hai hoặc ba giây, những xác chết biết đi từ thời đại cổ xưa và mục nát ngay lập tức hoá thành tro bụi tràn ngập khắp toàn bộ sân ga.

Mà trong vết nứt sáng ngời phía sau Tô Dao Linh, một hắc ảnh suy yếu như ẩn như hiện.

Nó đang cố gắng vượt qua khe hở.

Nhưng mà, nghênh đón nó chỉ có thất bại, thất bại, thất bại không ngừng.

Còn có mỗi lần thất bại mang đến vô tận thống khổ.

Cô ở ngay trước mặt nó, chỉ cách ba bốn bước, nhưng nó lại vĩnh viễn không có cách nào đến gần cô.

Rốt cục, Tô Dao Linh quay người lại.

Nhưng trong nháy mắt cô quay lại, hắc ảnh đã biến mất.

Vì vậy, cô không phát hiện ra gì cả.

Có thứ gì đó từ trong khe hở rơi ra, toa tàu điện ngầm phát ra tiếng nổ, thân tàu dường như không chịu nổi một loại áp lực nào đó, bắt đầu từ toa số 1 nơi Tô Dao Linh đứng, vô số vết nứt lập tức xuất hiện trên thân tàu, kéo dài đến tận phía sau.

Khe nứt khép lại, gió biến mất, tàu điện ngầm gần như tan rã!

Tô Dao Linh từ cửa bước ra, bước lên sân ga bên trái, một cái bóng đen nho nhỏ như thể đã dùng hết sức lực cũng từ trong tàu nhảy ra ngoài theo, nó có sức bật rất tốt, nhảy thẳng vào trong ngực Tô Dao Linh.

Cô đưa tay bắt lấy, chạm vào một thứ gì đó núc ních đầy thịt.

Giọng nói kinh hỉ của 777 vang lên: Không chết sao? Sống sót? Đi, đi, ra khỏi cái nơi quỷ quái này! Vận khí của cô cũng quá tốt rồi, như thế mà lại không chết… Đợi đã, đây là cái gì?

Nó hỏi chính là thứ mà Tô Dao Linh đang ôm.

Đó là một quả cầu thịt nho nhỏ, không có thân thể hay ngũ quan, nó tựa hồ như đang ngủ say, thân thể hơi hơi phập phồng, tản ra một chút hơi ấm, giống như đang ngủ vô cùng thoải mái, lại cũng như có chút mệt mỏi.

Tô Dao Linh nhéo nhéo nó.

Sợi dây chuyền trên cổ rơi ra ngoài áo vô tình chạm vào quả cầu thịt, trong nháy mắt, quả cầu thịt biến thành ánh sáng trắng biến mất trong ngực Tô Dao Linh.

Phản hồi của 777 luôn kịp thời nhất, với tư cách là khách trọ duy nhất của Cuốn Sách Điên Cuồng, mặc dù nó chỉ là cấp C nhưng đối với thứ thần khí này lại có tham vọng bá chủ lâu dài.

Vì vậy, khi phát hiện ra điều bất thường, nó gần như hét lên ngay lập tức: Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, có thứ gì vừa vào, cô cho nó vào phải không?

Tô Dao Linh: Tôi không làm gì cả.

777: Quỷ mới tin cô!

Một giọng trẻ con mềm mại vang lên, còn có chút buồn ngủ: Ai nha, sao trong này lại có một rác rưởi thế?

777:? ? ? Ngươi gọi ai là rác rưởi?

Giọng nói mềm mại vang lên: Cút ngay, cút ngay.

Sau đó 777 hét thảm một tiếng.

Tốc độ trao đổi thông tin trong vòng cổ cực nhanh.

Giọng nói mềm mại lại nói: Tại sao lại có cửa nhỉ?

Thanh âm yếu ớt và khϊếp sợ của 777 vang lên: Mẹ kiếp, sao nó lại vào được?

Nó thậm chí không thể phá vỡ tấm chắn đi thông vị trí chủ sách linh, quả cầu thịt hoang dã không biết từ đâu tới này liền chui vào?

777: Chờ một chút, đừng chiếm chỗ của ta...! ! !

Sau đó Tô Dao Linh nhận được phản hồi từ Cuồng Thư.

【Tên:? ? ?

Chủng loại:? ? điên cuồng

Đẳng cấp: chưa rõ

Năng lực chính: Cắn nuốt

Địa điểm thu thập: Tàu điện ngầm số 7

Số trang: 001 】

Theo sát đó lại hiện ra một cái——

【Tên: 777

Chủng loại: U linh nguỵ trang nhận thức

Đẳng cấp: Cấp C [có thể nâng cấp]

Năng lực chính: Đánh cắp ký ức của một sinh vật yếu đuối, biến thành hình tượng người chết trong trí nhớ và dùng hình thức mơ hồ nhận thức của đối phương tiến hành ngụy trang.

Địa điểm thu thập: Tàu điện ngầm số 7

Số trang: 002 】

Tội nghiệp 777, rõ ràng đến sớm nhất, cuối cùng lại bị đá thẳng sang trang thứ hai.

【Thông tin của Cuốn Sách Điên Cuồng đã được cập nhật! 】

【Số lượng quái vật hiện có: 2 】

【Khí linh: Sinh vật trang 001 】

777:? ? ? Nó trực tiếp thượng vị sách linh? ?

Tâm tình của nó lúc này giống như một con vịt đã chín bị người khác trực tiếp ăn hết.

Nếu bây giờ 777 có thực thể thì trên mặt nó sẽ viết một câu—"Tên hề thực ra chính là tôi."

Ngay sau đó, nó còn nghe thấy những lời nói xúc phạm hơn nữa.

Giọng nói mềm mại nói: Ai da, sao chỉ có mấy trăm vị trí thôi, nơi này thật chen chúc quá, cái kia rác rưởi cũng đừng có chiếm chỗ nhé.

Thấy mình sắp bị xoá bỏ, 777 buột miệng: Tô Dao Linh, không, chủ nhân, cứu tôi với! ! ! ! ! nhanh! ! ! !

Tô Dao Linh lên tiếng: Tạm thời lưu lại cái kia rác rưởi.

777 mặc dù đôi khi nói nhiều, thái độ cũng không đứng đắn nhưng ít nhất cũng có chút năng lực, về sau nói không chừng có thể sẽ hữu ích.

777: ...Tôi thật sự rất biết ơn.

Trước lưu lại cái kia rác rưởi một thời gian cũng không sao.

Nghe được Tô Dao Linh cùng mình nói chuyện, giọng nói mềm mại lập tức vui vẻ trở lại, lập tức đem chuyện xử lý 777 ném ra sau đầu: Được rồi được rồi!

777 không nói nên lời: Cô nhặt được thứ này từ chỗ nào?

Thanh âm mềm nhẹ tựa hồ đang vắt óc suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau mới phát ra thanh âm: Dựa theo cái này sinh vật nói hẳn là tên là gì nhỉ… Đồ rác rưởi, giúp ta suy nghĩ một chút.

777: ...Ngươi gọi ta là rác rưởi còn êm tai hơn là đồ rác rưởi.

Sau đó, 777 lại bắt đầu kêu thảm thiết.

Lần này không phải là tiếng kêu hoảng sợ như vừa rồi mà là tiếng kêu gào đau đớn thực sự.

777: Tô Dao Linh, mau quản nó một chút, vừa rồi nó suýt chút nữa một ngụm ăn mất tôi rồi m! ! !

Kỹ năng cắn nuốt sao?

Tô Dao Linh có chút tò mò về thứ kỳ lạ không có tên này.

Tuy rằng không biết dung dịch sửa đổi đã thay đổi cái gì, nhưng xem ra những thứ này đối với quả cầu thịt kia cũng không có tác dụng gì.

Giọng nói mềm nhẹ lại vang lên: Thật khó ăn, chậc chậc, ai, a... ah! Ta đã nghĩ ra là tên gì rồi.

777 đang oán thầm, tên gì cũng không biết, này cũng quá ngu xuẩn.

Mọi người đều là vật bị phong ấn, ai cao quý hơn ai? Ngươi không phải chỉ là trở thành sách linh, có địa vị cao hơn ta một chút thôi sao? Đẳng cấp còn không rõ, nói không chừng là một cấp D, mất hứng thì gọi cô ấy là Tô Dao Linh, cao hứng thì gọi là chủ nhân không được sao, vì chút chuyện này mà ngươi phải ăn thịt ta, ăn ta mục đích rốt cuộc không phải chỉ là vì chút trí nhớ nhỏ bé của ta thôi sao? !

Giọng nói mềm nhẹ dường như rất cao hứng, nó có chút chờ mong lại có điểm lấy lòng hướng về phía Tô Dao Linh: Cuối cùng đã tìm được người rồi,

Mẹ ơi! !

Nó còn bồi thêm một câu: Ba ba không qua được, nhưng ba ba vẫn đang cố gắng nghĩ biện pháp!

Tô Dao Linh:?

777:? ? ?

_________