Chương 29: Tuyến tàu điện ngầm số 7(19) — Vây công

_________

Khoảnh khắc cánh cửa khóa giữa các toa được mở ra, một số "hành khách" đã đợi từ lâu ở toa phía sau tàu điện ngầm lập tức bắt đầu di chuyển.

Tống Quế ở toa số 6 và Chung Điển ở toa số 5 là những người chạm trán nhau đầu tiên, nhưng con quái vật đen từ toa số 4 cũng lao tới tham gia hỗn chiến.

Nó đã che giấu từ lâu, biết rõ bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để “ra tay”.

Nó đã có một bữa ăn no nê nhưng lòng tham và cơn đói thì vĩnh viễn không có chừng mực, nó càng cần nhiều thức ăn hơn nữa.

Nhưng Tống Quế và Chung Điển cũng không phải là người bình thường, đặc biệt là Tống Quế, đã sắp biến thành một con quái vật bị ô nhiễm hoàn toàn, trong cuộc hỗn chiến giữa ba bên, con quái vật biến dị đã cắn chết Chung Điển, nhưng chân lại bị Tống Quế kéo đứt, nó hét lên một tiếng nhảy lên nóc xe.

Sau đó, con quái vật với chất sừng nứt nẻ theo cửa mở rộng nhảy trở lại sân ga.

Tống Quế không đuổi theo, mà là đang bị "cảm giác đói khát" điều khiển, lập tức ngồi xổm bên cạnh thi thể Chung Điển ăn ngấu nghiến.

Theo hành động của nó, lớp da trên cơ thể tiến thêm một bước phát sinh biến hoá, hoàn toàn biến thành một kết cấu cao su khiến người kinh tởm, tay chân càng thêm vặn vẹo, những lớp răng nhọn sắc bén mọc ra từ khe miệng bị xé rách.

Nhìn từ bề ngoài, nó đã hoàn toàn giống hệt những con quái vật trên nóc xe và bên ngoài sân ga.

Điểm khác biệt duy nhất là nó vẫn mặc quần áo rách rưới.

Điều này cho thấy lúc trước nó vẫn mang thân phận “con người”.

Đúng lúc này, ánh sáng trắng và năng lượng lập tức truyền tới từ toa số 3 hung hăng đẩy mạnh nó về toa phía sau—

Thậm chí là bị đẩy một đường từ toa số 5 đập lên bức tường của toa số 7!

Phịc một tiếng, "Tống Quế" rơi từ trên tường xuống, mà giờ khắc này, vô số quái vật bên ngoài cũng đang bỏ chạy tứ tán dưới sự im ắng đáng sợ cùng ánh sáng trắng.

Nhưng rất nhanh, ánh sáng trắng dần dần biến mất, đoàn tàu trống rỗng, tiếng gọi của đồ ăn ngon phía trước lại lần nữa truyền đến——

"Tống Quế" đứng dậy, dùng tứ chi bám vào đáy toa, bắt đầu hướng phía đầu tàu chạy như điên.

***

Phản ứng đầu tiên của Đàm Thanh cũng giống như Giang Lăng, sau khi cửa mở ra, đám quái vật dày đặc bên ngoài rõ ràng không phải là thứ một người có thể đối phó được, hắn bế Hứa Tử Lạc lên, lập tức chạy về toa phía sau, chuẩn bị hội hợp với những hành khách còn lại khác, cùng nhau đối phó với lũ quái vật bên ngoài.

Lúc này, toa số 3 đã mất đi ánh sáng chói mắt.

Sau khi ánh sáng trắng qua đi, hư ảnh trắng bạc trước mặt Tô Dao Linh biến mất, mọi thứ nơi xa lại một lần nữa bị bao phủ trong bóng tối, âm thanh kinh khủng lại tràn ngập thế giới này.

Tô Dao Linh lập tức rõ ràng tình huống hiện tại——

Bọn họ phải chống chọi với sự tấn công của vô số quái vật bên ngoài trước khi tàu hoạt động trở lại.

Tin tức tốt là hoàn cảnh bên trong tàu có khả năng áp chế nhất định với lũ quái vật, chỉ cần bọn họ không rời khỏi trong toa tàu điện ngầm thì sẽ có được lợi thế nhất định.

Hơn nữa, năng lượng được kích hoạt bởi sợi dây chuyền hoặc là nói [Cuốn sách tử thần] khiến rất nhiều quái vật bị đánh bay, không ít còn bị thương, hiện tại chúng nó không dám dễ dàng xông lên, có thể trì hoãn một hai phút.

Điểm bất lợi là rất ít người có vũ khí, thậm chí ở toa số 3 còn có cửa mở rộng ở hai bên trái phải và phía trước khiến không thể phòng thủ được, quái vật có thể tiến vào tàu điện ngầm từ các toa khác nhau bất cứ lúc nào, lại từ mặt trước sau xông đến.

Không gian trong toa số 4 đã thành một mảnh hỗn loạn, hành khách trên tàu không biết đã đi đâu, ngược lại xương cốt lại nhiều ra, cây kéo cô đưa rơi trên mặt đất, dưới ánh đèn đỏ như máu đặc biệt dễ thấy.

Chiếc kéo lúc trước đã bị Trương Tuấn cướp đi, xem ra hắn đã lành ít dữ nhiều.

Tô Dao Linh vội vàng chạy lại nhặt về cây kéo, sau đó nói với Giang Lăng và Đàm Thanh đang chạy tới: “Đến toa số 1.”

Hai người lập tức hiểu ý Tô Dao Linh.

Các toa khác có cửa hông mở ra hai bên trái phải, quái vật có thể tấn công từ ba hướng, nhưng toa số 1 và số 7 chỉ cần thủ vững hai cửa.

Vì vậy, mấy người nhanh chóng chạy về phía trước đầu tàu.

Nhìn thấy "hành khách" không những không xuống tàu mà còn làm ra hành động bỏ chạy, quái vật bên ngoài rốt cuộc cũng phản ứng lại—

Bọn họ không bị lừa.

Mà bọn nó chỉ có tiến vào trong mới có thể “thưởng thức” được bữa ăn ngon đã mong đợi từ lâu.

Ánh sáng trắng biến mất, sức mạnh vừa gây tổn hại nghiêm trọng cho chúng dường như chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Sau nhiều lần cẩn thận thăm dò gần tàu ngầm, đám quái vật dày đặc lại lần nữa tràn ra từ bóng tối, hướng về phía "con mồi" của chúng lao nhanh đến!

***

Khoảng cách giữa các toa cũng không xa, chẳng mấy chốc mấy người đã tới toa số 1, Giang Lăng chạy tới cũng không quên kéo Trương Bằng Phi theo.

Lưu Tiểu Sa khá hơn một chút, ít nhất có thể tự mình di chuyển, Tô Dao Linh nói cho hắn biết, nếu không muốn chết thì đem cửa chặn lại.

Cửa đi thông đến sân ga không thể đóng được, chỉ có đem cửa dẫn đến toa số 2 chặn kín, nhiệm vụ này Tô Dao Linh giao cho Lưu Tiểu Sa, cũng đem Trương Bằng Phi không có năng lực hành động ném tới bên cạnh.

Đàm Thanh bảo vệ Hứa Tử Lạc đến một góc hẻo lánh, dặn dò cô bé cẩn thận, sau đó cùng Tô Dao Linh và Giang Lăng nhìn chằm chằm vào cửa xe đang mở trước mặt.

"Những người khác đâu?" Đàm Thanh hỏi.

Giang Lăng đáp: "Chắc là đã chết."

Vừa dứt lời, con quái vật đầu tiên đã thét lên vọt vào trong xe!

Đó là một con quái vật hình thể to lớn với làn da giống như cao su, đen xám, tứ chi bò sát, khuôn mặt giống hệt con người cũng đặc biệt đáng sợ, hai mắt đen kịt như mực.

Đàm Thanh một cước đá vào bụng nó, nhưng sau khi con quái vật tiếp đất, nó lại ý đồ muốn cắn con người trước mặt.

Theo sát sau đó, con thứ hai tiến vào, rồi con thứ ba…

Năng lực cận chiến của Tô Dao Linh và Giang Lăng cũng khá tốt, ba người ban đầu còn có thể chống lại những con quái vật lao vào, nhưng khi số lượng tăng lên, Đàm Thanh và Giang Lăng dần dần có chút kiệt sức.

Vì bảo vệ Hứa Tử Lạc ở phía sau, Đàm Thanh đã bị một con quái vật lén lút cắn vào tay, hắn dùng lực đá mạnh, đem nó đánh lui nhưng tay lại chảy máu ròng ròng.

Mùi máu tươi đã kí©h thí©ɧ đám quái vật kia, khiến chúng càng tấn công điên cuồng hơn.

Tô Dao Linh đâm mạnh chiếc kéo lên lưng con quái vật đã tấn công Giang Lăng, cứu hắn một mạng, sau đó cô lấy ra một chiếc kéo khác, tiếp tục tấn công quái vật đang xông vào.

Động tác của cô gọn gàng mà linh hoạt, hơn nữa còn được 777 đem năng lượng còn sót lại của [Cuốn Sách Điên Cuồng] rót vào cơ thể, giúp Tô Dao Linh có được khả năng chiến đấu vượt xa người thường.

Phản xạ của cô vốn đã rất nhanh, cộng thêm sức mạnh và tốc độ, đối phó với quái vật cũng dễ dàng hơn trước rất nhiều.

Giang Lăng lập tức đứng dậy, rút

chiếc kéo từ phía sau con quái vật bất động trên mặt đất ra.

Có vũ khí đúng là tốt hơn tay không nhiều, sớm biết như vậy hắn đã học theo Tô Dao Linh, thừa dịp nhân viên phục vụ ở gần đã dựa bug soát ít vũ khí.

Nhân viên phục vụ: ...?

Các người có biết phép lịch sự không?

Lưu Tiểu Sa gắt gao chặn cửa, hắn có thể cảm nhận được quái vật lên từ toa số 2 đang kịch liệt va đυ.ng vào cửa toa số 1.

Chấn động cực lớn khiến hắn mấy lần suýt không chống đỡ được.

Trong đầu hắn bây giờ đã không thể suy nghĩ nữa, chỉ nhớ rõ Tô Dao Linh đã nói với hắn nhất định phải chặn cửa lại, một khi cửa mở ra hắn sẽ chết.

Du͙© vọиɠ muốn sống của Lưu Tiểu Sa đã bộc phát ra sức mạnh chưa từng có.

Những suy nghĩ cố chấp và điên cuồng của hắn lúc này đã khiến cho hắn trở thành “thủ môn” tốt nhất.

Song, một bóng đen lợi dụng tình thế xẹt qua dưới chân hắn, Lưu Tiểu Sa trong lòng cả kinh, không biết có phải quái vật đang tới hay không, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì bóng đen đã kéo lê Trương Bằng Phi với ánh mắt tan rã trên mặt đất ra khỏi khoang tàu!

Không cần suy nghĩ cũng biết kết cục của Trương Bằng Phi khi bị kéo vào trong hắc ám.

Tô Dao Linh cuối cùng cũng hiểu tại sao không ai có thể sống sót vượt qua trạm này.

Thời gian phòng thủ của bọn họ đã xem là ngắn, bạch quang đã giúp họ tranh thủ một chút thời gian an toàn, cũng làm bị thương vô số quái vật, trạng thái giảm mạnh, hơn nữa, chiến đấu ở trong tàu càng có lợi hơn đối với hành khách, 777 vẫn đang nỗ lực đẩy nhanh quá trình vận hành của tàu điện ngầm.

Nếu thực sự chính diện đối kháng với lũ quái vật này trong mười phút...

Đúng là không ai có thể sống sót thoát ra ngoài.

Điều này khiến cô một lần nữa sinh ra nghi vấn về bốn chữ "Phó bản tân thủ".

Vô luận là chiếc vòng cổ được miễn phí vận chuyển từ một nơi nào đó, hay một phó bản của người mới theo như lời của thanh âm trẻ con kia, tất cả đều lộ ra bất thường.

Cô không biết đằng sau còn có điều gì bí ẩn hơn nữa, nhưng cô biết điều quan trọng nhất bây giờ là phải sống sót.

Lúc này, thanh âm yếu ớt của 777 truyền đến: "Còn có ba phút! Cố lên!"

Thân tàu bắt đầu rung chuyển, phát ra âm thanh ầm ầm.

Ngay khi Tô Dao Linh đá bay một con quái vật, bốn con khác cũng đồng thời lao về phía cô từ các hướng khác nhau——

Vây công, lại còn đánh lén, đúng là không biết xấu hổ.

Chiếc kéo trong tay cô cắt cổ con quái vật đến từ bên trái, một cước đá văng con quái vật phía dưới bên trái đi, nhưng một con khác lại gầm thét từ trên không lao xuống, còn con quái vật ở bên phải——

Tô Dao Linh chỉ kịp quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của con quái vật từ trên trời rơi xuống, đó là một khuôn mặt rất giống với bạn học Tống Quế của cô.

Quả nhiên lũ quái vật đều là hành khách bị ô nhiễm mà thành.

Tại biên giới nhà ga cổ xưa mà điên cuồng, tối tăm và kỳ lạ này, vô số quái vật lẩn quẩn, đủ để nói rõ tuyến tàu điện ngầm này từ trước đây thật lâu đã bắt đầu nuốt chửng hành khách.

Vào thời điểm nguy hiểm nhất này, Đàm Thanh đá văng Tống Quế ra.

Cánh tay của hắn vẫn đang chảy máu, thể lực kiệt quệ, nắm đấm tróc da, nhưng hắn vẫn lao tới trước tiên, thành công chặn đòn tấn công của "Tống Quế" từ trên không bay xuống.

Cùng lúc đó, Giang Lăng ở bên cạnh cũng tóm lấy chân của con quái vật bên phải Tô Dao Linh, hung hăng ném ra ngoài.

Đòn tấn công của hai con quái vật trong nháy mắt bị vô hiệu hóa, nhưng Tô Dao Linh vẫn không hề lơi lỏng cảnh giác, ngược lại lập tức xoay người tránh né đòn tấn công của con quái vật tiếp theo, cùng Giang Lăng thay đổi vị trí, một kéo đâm vào bụng con quái vật bên cạnh đang muốn cắn vào bả vai hắn.

Sau đó, cô giơ chân lên bất ngờ đá con quái vật vào góc!

Ba người phối hợp ăn ý giải quyết không ít nguy cơ, nhưng vẫn có người bị thương, Đàm Thanh là người bị thương nặng nhất, thân thủ của Tô Dao Linh và Giang Lăng vượt xa dự liệu của hắn, hoàn toàn không phải năng lực mà hai học sinh trung học nên có.

Hắn nhớ tới một số trò chơi huấn luyện và xạ kích mà đồng nghiệp đã giới thiệu cho mình, với sự hỗ trợ của công nghệ ba chiều, việc huấn luyện có thể được thực hiện trong môi trường phi thực tế và ít nguy hiểm hơn.

Bọn họ cũng có chương trình học loại này, nhưng nó giống một hệ thống đào tạo ảo hơn là một trò chơi.

Quái vật mang khuôn mặt "Tống Quế" lại lao tới, không ai sẽ nương tay với nó, bởi vì nếu một bên chần chừ chỉ một giây, sẽ bị đối phương gϊếŧ chết.

Trong mắt nó, bọn họ không phải là bạn học mà là đồ ăn.

Cuối cùng, toa tàu lắc lư càng lúc càng nhanh, tàu điện ngầm chuẩn bị khởi động lại, lũ quái vật đột nhiên rút đi như thủy triều, dường như tàu điện ngầm đã lấy lại được sức mạnh, bên trong toa lại xuất hiện một loại lực đẩy kinh khủng nào đó.

Áp lực xung quanh ba người đột nhiên biến mất!

Giang Lăng lau máu trên mặt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vết thương nhỏ, thở hổn hển nhìn đồng đội, ngoại trừ Trương Bằng Phi mất tích, những người khác đều còn sống.

Sau lưng Lưu Tiểu Sa sớm đã sưng đỏ, thậm chí còn chảy máu, nhưng hắn hiểm hiểm thủ được cửa tàu.

Đột nhiên, một con quái vật có làn da bằng chất sừng bị gãy một chân vọt vào, từ trên nóc bò xuống, dọc theo bên trong, nhảy xuống túm lấy Hứa Tử Lạc đang núp sau lưng Đàm Thanh, không chút do dự lao nhanh ra ngoài!

Tốc độ của nó nhanh đến mức không ai nghĩ rằng lúc này có một con quái vật có thể bất chấp lực đẩy bên trong mà lao vào, hơn nữa, lộ tuyến đã chọn rất thông minh, không lao vào từ phía trước mà từ trên trần bò đến, cũng không cùng ba người bên ngoài cường ngạnh đối kháng, sau khi tóm lấy một đứa trẻ không có sức phản kháng liền lách qua bên cạnh mấy người tha ra ngoài.

Người đầu tiên đuổi theo ra là Đàm Thanh, hắn không để ý đến cửa sắp đóng lại, nghe thấy Hứa Tử Lạc kêu lên lập tức đuổi theo.

Khoảng cách từ cửa đến sân ga không có nhiều quái vật, nhưng không ngờ tới có một con quái vật ẩn nấp trong khoảng trống giữa thân tàu và sân ga.

Đàm Thanh vừa đi ra ngoài đã bị phục kích cắn vào chân, nặng nề ngã trên mặt đất.

Con quái vật nhanh nhẹn tóm lấy Hứa Tử Lạc nhảy về phía bóng tối phía xa, chỉ cần tiếp đất sau cú nhảy cao này, nó sẽ rơi xuống đám quái vật vô tận phía trước, hoàn toàn mất đi dấu vết.

Đàm Thanh chỉ có thể bất lực nhìn bóng đen cách hắc ám càng ngày càng gần——

Đúng lúc này, một đạo bạch quang từ phía sau hắn bay ra, dùng tốc độ nhanh như tia chớp, đâm thẳng vào sau lưng quái vật!

Con quái vật phát ra một tiếng thét chói tai, còn chưa chạm đến làn sóng quái vật đang rục rịch phía sau đã thẳng tắp rơi xuống!

Đó không phải bạch quang, mà là lưỡi kéo sắc bén.

Là cây kéo của Tô Dao Linh!

Sau đó, thân ảnh của một thiếu nữ lao ra!

Đàm Thanh quay đầu nhìn con quái vật đã cắn vào chân mình, đang từ khe hở bò lên, hắn và Giang Lăng đều ở gần cửa khoang, vì vậy Giang Lăng một bước đã đến sau lưng quái vật, xoay vũ khí trong tay nhắm vào cái cổ yếu ớt của con quái vật, dùng sức cắt một cái, một đạo vết thương trí mạng trong nháy mắt mở ra!

Đàm Thanh nhân cơ hội đá nó xuống rồi đứng lên.

Lúc này Tô Dao Linh lao ra đã tiếp được Hứa Tử Lạc, chiếc kéo cô ném chính xác trúng điểm yếu của con quái vật, con quái vật phía sau thấy thế lập tức muốn đuổi kịp, muốn cướp lấy "bữa ăn ngon" từ không trung rơi xuống này.

Nhưng Tô Dao Linh tốc độ còn nhanh hơn, cửa xe đã bắt đầu đóng lại, Giang Lăng kéo Đàm Thanh đang bị thương vào trong, mà tại thời khắc cửa đóng lại một nửa Tô Dao Linh thành công mang theo Hứa Tử Lạc lăn đi vào.

Phịch một tiếng, cửa đóng lại hoàn toàn!

Thanh âm ầm ầm vang lên, đoàn tàu lại bắt đầu tăng tốc.

Bọn họ thành công sống sót!

Tàu điện ngầm cách thế giới kinh khủng của quái vật ngày càng xa, khung cảnh bên ngoài lần nữa hoá thành tàn ảnh, bay nhanh lui về sau.

Giang Lăng ngồi dưới đất, một tay khoác lên cái chân hơi cong, có chút thoát lực, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn đầy vết máu, khuôn mặt góc cạnh bị ánh sáng đỏ phía trên đầu in xuống đất, tạo thành một bóng dáng rõ ràng.

Hứa Tử Lạc chạy về phía Đàm Thanh, Đàm Thanh xé xuống lớp vải trên người đem chân cùng cánh tay bị thương xử lý đơn giản một chút.

Lưu Tiểu Sa xụi lơ dựa vào thân tàu ngồi trên mặt đất, vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.

"Tôi không còn sức lực nữa"

Giang Lăng nói: “Nếu loại nguy hiểm này lại xuất hiện ở trạm cuối, chúng ta tốt nhất trực tiếp đầu hàng đi.”

Hắn nhìn về phía Tô Dao Linh: “Có bị thương không?”

Tô Dao Linh lắc đầu, cô vốn đã am hiểu loại "trò chơi sinh tồn" này, hơn nữa còn có năng lượng từ Cuốn Sách Tử Thần tăng lên, so với Giang Lăng và Đàm Thanh cô có ưu thế càng lớn.

Mặc dù có một số vết xước trên tay và cơ thể nhưng cũng không phải là vết thương nghiêm trọng.

Tô Dao Linh nói: "Vừa rồi trạm giữa hẳn là sân ga nguy hiểm nhất, địa phương đáng sợ nhất của tàu điện ngầm này cũng không có ở thế giới thực. Tất nhiên, nếu không có chút năng lực thật đúng là không thể sống sót trong tình thế chết chóc vừa rồi."

Giọng nói suy yếu của 777 vang lên: "Thật ra, những con quái vật này trước đây không thể bức ngừng tàu điện ngầm, chỉ là không biết tại sao, số lượng của chúng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng mạnh hơn..."

Nói cách khác, chỉ cần có thể chịu được tinh thần ô nhiễm, có thể an toàn thông qua phó bản này.

Giang Lăng gật đầu: "Tàu điện ngầm ô nhiễm tinh thần mới đúng là nguy hiểm nhất."

Quái vật nhìn thấy được thì có thể đánh trả, nhưng nếu là ô nhiễm từ đại não, thậm chí chính mình bị ô nhiễm công kích mà không hề hay biết, đó mới là điều đáng sợ nhất.

Theo Tô Dao Linh nhìn nhận, trạm cuối không phải là nơi nguy hiểm nhất, ngược lại, trạm cuối có thể là nơi an toàn nhất, thậm chí là con đường duy nhất để bọn họ sống sót.

Nếu muốn rời khỏi đây, tất nhiên phải là thời điểm tàu điện ngầm sắp vào trạm ở từng sân ga mới có thể, mà quy tắc hành khách nhấn mạnh rằng không nên xuống tàu trước khi đến trạm cuối, đủ để cho thấy lời nhắc nhở phía nhà ga đưa ra cho bọn họ chính là— trạm cuối là nơi duy nhất có thể ra khỏi tàu một cách an toàn và rời khỏi đây.

Mặc dù con quái vật lúc trước đã khuyên họ sớm xuống tàu, nhưng Tô Dao Linh biết rõ xuống tàu sớm chắc chắn sẽ gây ra một số tác dụng phụ khủng khϊếp nào đó, thậm chí có thể dẫn đến tử vong.

Chỉ có điều những con quái vật đó tin rằng cái chết còn tốt hơn là đơn giản mất phương hướng ở sân ga phía sau và vĩnh viễn trở thành quái vật.

Ít nhất thì cả người phụ nữ mang thai và u linh ở trạm Phía nam dường như vẫn còn bảo trì được một chút lý trí.

Như vậy, so với những trạm khác đều tuyệt đối là tử lộ mà nói, trạm cuối cùng càng giống như là ẩn giấu sinh lộ.

Thông báo lại lần nữa vang lên sau khi đoàn tàu khởi hành.

【Năm phút sau đến trạm, trạm cuối cùng... zizi... zizi... Những hành khách muốn xuống tàu vui lòng... zizi... lấy vé và hành lý, tại .. .zizi…xuống tàu.】

Sau khi thông báo kết thúc, thanh âm suy yếu và sung sướиɠ của 777 vang lên.

"Quả nhiên tôi không nhìn lầm cô, cô thực sự đã vượt qua trạm giữa, hơn nữa thật không thể tin được... tại sao cô không có chút dấu hiệu bị ô nhiễm nào?"

_________