Chương 27: Tuyến tàu điện ngầm số 7(18) — Không được chống cự! Xuống tàu ngay!

_________

Toa số 7 trống rỗng có lẽ là nơi an toàn nhất trong toàn bộ tàu điện ngầm vào lúc này.

Ở đây không có người cũng không có xác chết, càng không có cách nào thu hút được sự chú ý của lũ quái vật đang ngủ yên trong bóng tối.

Sàn nhà toa số 6 đầy máu đen.

Tống Quế ngẩng đầu lau khóe miệng, động tác này xé rách miệng vết thương, khiến cho khoé miệng cô ta thoạt nhìn càng đáng sợ.

Nhưng tất cả những gì cô ta chú ý vào là cơn đói của mình.

Chuyện gì đang xảy ra, vì cái gì đã ăn hết "đồ ăn" mà vẫn cảm thấy đói?

Đói quá, đói quá, đói quá, đói quá đi mất.

Cô ta cúi đầu xuống cẩn thận quan sát thi thể Triệu Phi Cốc, cố gắng từ những bộ phận nát vụn quan sát ra chút gì đó.

Một lúc sau, cô ta dường như đã hiểu.

A, hóa ra thứ trên mặt đất này là một người.

Ý niệm này giống như đại thụ không ngừng sinh trưởng và phát triển lớn mạnh trong đầu cô ta, khi cô ta ý thức được mình đã làm gì, cơ thể Tống Quế dần dần phát sinh những biến đổi kỳ lạ.

Đồng tử trong đôi mắt đỏ ngầu phóng đại, cuối cùng chiếm cứ gần như toàn bộ con mắt, trông giống như những viên bi đen, lòng bàn tay và lòng bàn chân của cô ta là những nơi phát sinh biến hoá đầu tiên, một số giác hút trong đó dài ra khiến cô ta càng dễ dàng leo lên và bám chặt vào thân tàu hơn.

Tống Quế, hoặc là nói— nó.

Một tiếng cười nhẹ quỷ dị phát ra từ trong miệng nó.

Thật là đói bụng, vậy thì tìm thứ gì đó để ăn ha.

Cánh cửa giữa các toa vẫn khóa, nhưng điều đó không thành vấn đề.

Năm phút trước khi đến trạm cuối, cửa sẽ mở ra.

Đồng bạn bên ngoài cửa sổ đang thì thầm điều gì đó.

Chúng nó cũng không thể chờ đợi lâu hơn nữa, nhưng đồ ăn có hạn, "Tống Quế" nghĩ, nó phải ra tay giành trước.

Nó cũng nóng lòng muốn lấp đầy bao tử của mình, để cơn đói khiến nó phát điên dịu đi một chút.

***

Chung Điển ở toa số 5 cảm thấy như mình sắp chết đói.

Hắn ta đυ.ng vào cửa rất lâu nhưng vô ích, cánh cửa vững chắc vô cùng, tựa hồ không đến thời gian quy định tuyệt đối sẽ không bao giờ mở ra.

Lúc mới bắt đầu phá cửa, từ sợ hãi, hoảng sợ lúc đầu cho đến sự điên cuồng và chết lặng sau đó, cảm xúc của hắn ta tại đây đã xảy ra biến hoá thật lớn trong một khoảng thời gian không xác định.

Tuy nhiên, hắn ta cũng không trở thành quái vật giống như Tống Quế, hắn ta vẫn đang trong giai đoạn ô nhiễm “người là đồ ăn”.

Cửa đóng kỳ thực cũng là một biện pháp được nhà ga thực hiện để bảo vệ hành khách. Cách tốt nhất thực ra là mỗi toa chỉ có một hành khách, như vậy, mặc dù mức độ ô nhiễm đối với hành khách sẽ tiếp tục tăng cao nhưng sẽ khó đến được giai đoạn ô nhiễm cuối cùng là nghĩ mình không phải là con người.

Nhưng là trên có chính sách, dưới có đối sách, dưới sự ảnh hưởng của tàu điện ngầm, những con quái vật trong bóng tối đó, giống như 334, đã có được một ít năng lực của bản thân tàu điện ngầm.

Chúng không có khả năng ngụy trang nhưng lại có năng lực ngăn chặn, quấy nhiễu và thay thế tín hiệu phát sóng.

Sau khi nội dung thông báo được thay thế, việc đảm bảo hai hành khách trên cùng một toa sẽ không chỉ gây ô nhiễm cho hành khách mà còn có thể để các hành khách tự gϊếŧ nhau, đạt được mục đích của bọn nó.

Quái vật ở mỗi trạm, mục đích đều là gϊếŧ chết hành khách.

Chung Điển đã không còn bộ dáng lý trí như trước nữa, mắt kính đã vỡ một nửa, bả vai hơi nghiêng xô cửa đã bị gãy xương, xương cốt đâm thủng máu thịt lồi ra, hắn dựa lưng vào thân tàu ngồi trên mặt đất, đầu ngẩng lên nhìn trần nhà.

Trong đầu, những thanh âm ô nhiễm đó vẫn còn tiếp tục.

Chung Điển nhớ lại cảnh Triệu Phi Cốc bị chính mình đẩy ra ngăn chặn quái vật, hắn cũng nhớ lại lúc ở công viên trò chơi, hắn tự tay đẩy người đến cứu hắn về phía quái vật, cuối cùng hắn cũng trốn thoát, sau đó kể cho đồng bạn về cái chết đáng tiếc của một người khác.

Không ai biết hắn ta đã làm những việc này vì tất cả những người biết đều đã chết hết.

Hắn ngơ ngác mờ mịt nhìn lên nóc tàu, bất động, như đang chờ đợi điều gì đó.

Chờ đợi khoảnh khắc cánh cửa mở ra——

Hoặc gϊếŧ người khác hoặc bị người khác gϊếŧ chết

***

Trương Tuấn cướp được toa số 4 và đẩy Mạnh Âm sang toa thứ 3 chờ chết, nghĩ rằng chỉ còn hắn và Trần Y Nam là hai người duy nhất còn lại trong toa.

Trần Y Nam là một nữ sinh nhút nhát, có thể dễ dàng khống chế.

Quá trình diễn ra suôn sẻ như trong tưởng tượng của hắn, bọn hắn thành công sống sót, nhưng mấy tên ranh ở toa số 3 có lẽ đã chết, hắn thành công trả thù, vui sướиɠ trong lòng đan xen với kɧoáı ©ảʍ báo thù khiến hắn cười điên cuồng nhiều lần.

Lúc đầu, Trần Y Nam đang co ro trong góc chỉ có thể bịt tai để thoát khỏi những âm thanh khiến người ta muốn nổi điên và tiếng cười của Trương Tuấn.

Nhưng theo thời gian trôi qua, trong tai, trong đại não cô, tựa hồ chỉ có duy nhất những thanh âm kia đang vang vọng.

Cô không ngừng nghĩ về gia đình, bố mẹ và em gái, tự hỏi liệu chỉ có thành phố của cô lâm vào hỗn loạn hay cả thế giới cũng đang nghênh đón tận thế.

Trần Y Nam cầu nguyện, hy vọng gia đình cô sẽ không xảy ra việc gì.

Khuôn mặt của những người trong gia đình, những người bạn cùng lớp, cả những người bạn cùng phòng...

Xua đuổi đi những giọng nói điên rồ đó.

Xung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh, thanh âm của Trương Tuấn cũng đã biến mất, tiếng ầm ầm của đoàn tàu dường như truyền đến từ rất xa.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng cười của đàn dê.

Nếu lý trí của cô thanh tỉnh một chút, cô sẽ nhận ra rằng cô chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười của dê, thậm chí cô còn không biết dê có thể phát ra tiếng cười hay không.

Nhưng cô nhìn thấy một con cừu to lớn, đáng sợ, vặn vẹo mà hung ác trong khoang tàu.

Con dê đang cười điên cuồng, chảy nước dãi và nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt hung ác.

Đồng dạng có cùng cảm giác đói khát khó nhịn, Trần Y Nam gần như biết ngay lập tức.

— Nó đói bụng.

Nó muốn ăn thịt chính mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, con dê kia cuối cùng cũng ngừng phát ra những tiếng cười khủng khϊếp, chiếc kéo trên móng của nó phát sáng rực rỡ dưới ánh đèn đỏ rực.

Trần Y Nam chỉ cảm thấy chính mình ngày càng đói bụng.

Đối với con người có phải dê cũng là một loại thức ăn hay không?

Hẳn là vậy—

Con dê cường tráng lao về phía trước, chiếc kéo đâm vào bụng cô, cô bị một lực lượng khổng lồ đè ép, cơn đau khiến Trần Y Nam khôi phục một chút ý thức và nhận ra rằng con dê trước mặt này muốn dồn cô vào chỗ chết!

Cô không thể chết, cô còn phải tìm lại gia đình của mình!

Những hình ảnh đẹp đẽ sâu trong trí nhớ của cô, cùng khuôn mặt của những người thân đó trong nháy mắt đã tiếp thêm sức mạnh to lớn cho cô, ngay khi con dê đang dùng kéo cố gắng gây thêm tổn thương cho cô, Trần Y Nam bất ngờ cắn vào cổ họng đối phương!

Nhưng cùng lúc đó, cô lại cảm nhận được chiếc kéo đâm vào bụng mình từ bên cạnh.

Một nhát hai nhát—

Cơn đau dữ dội ập đến,

Nhưng cô vẫn gắt gao cắn vào cổ họng con dê!

Một lượng lớn chất lỏng màu đỏ đυ.c từ trái tim và cơ quan bên trong của con người hoặc động vật bậc cao phun ra, không biết là của cô hay của con dê kia.

Tóm lại, cả hai bên đều đã liều mạng.

Bên im lặng trước tiên chính là con dê kia.

Cổ là vị trí chí mạng, sau khi mất đi hơi thở liền không động đậy được nữa, nặng nề ngã xuống mặt đất, mà chiếc kéo kia vẫn cắm vào cơ thể Trần Y Nam.

Tầm nhìn của cô cũng tối đen trong chốc lát, trước khi cơn đói vô tận nuốt chửng cô, cơ thể cô dần trở nên lạnh lẽo.

Chẳng mấy chốc, cô đã ngã đè lên trên thân thể con dê.

Những thứ ngoài cửa sổ đang hưng phấn nhìn chằm chằm vào mọi thứ xảy ra trong toa số 4, cửa sổ lạnh như băng bị đập ầm~ ầm~ rung động

Bỗng nhiên, một con quái vật màu xám đen từ trần toa số 4 nhảy xuống, nó di chuyển bằng bốn chân, nhìn không ra là bộ dáng gì, lớp da phía ngoài phủ đầy lớp vỏ bằng chất xám cứng rắn nứt nẻ, tại phần tay có rậm rạp chằng chịt giác hút.

Đôi mắt của nó đen kịt, cái miệng hơi nhếch lộ ra ba tầng răng nhọn dày đặc, có phần tương tự những con quái vật không mắt đang hoành hành bên ngoài.

Nhìn thấy sự xuất hiện của con quái vật này, tiếng đập cửa ngoài cửa sổ càng lớn hơn, tựa như sự xuất hiện của quái vật này khiến đám quái vật ngoài cửa sổ cảm thấy vô cùng tức giận.

Quả nhiên, con quái vật màu đen vốn ẩn nấp ở góc trần nhảy xuống, bắt đầu điên cuồng ngấu nghiến thịt trên mặt đất, đám quái vật ngoài cửa sổ tuy tức giận nhưng không thể xông vào mà chỉ có thể bò qua lại trên cửa sổ, nóc tàu và phía dưới gầm.

Con quái vật bên trong gần như ăn sạch toàn bộ, chỉ để lại đống xương gặm nhấm vung vãi.

Hiển nhiên, đống thi thể biến thành xương trắng lúc trước cũng là kiệt tác của nó.

Nó là từ một trạm trước lúc sắp vào ga đi lên từ toa số 7, toa không có ai, mà một góc trần xe hẻo lánh bởi vì ánh đèn không có cách nào chiếu sáng tới nên trở thành nơi trú ẩn tốt nhất cho nó.

Không giống như những con quái vật bên ngoài có lớp da toàn là cao su và bốc mùi hôi thối, lớp da của con quái vật này trông giống như được phủ một lớp chất sừng cứng rắn, chính sự “khác biệt” này đã khiến cho nó có năng lực từ một trạm trước đó tiến vào trong tàu.

Mà những con quái vật khác chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cướp đi phần thức ăn mà chúng chờ đợi đã lâu.

***

Khung cảnh ở toa số 3 có lẽ là hài hòa, ổn định nhất và ít có khả năng xuất hiện nhất ở trạm cuối của tuyến tàu điện ngầm số 7.

Nếu có

nhạc nền ở các toa khác thì chắc chắn sẽ rất căng thẳng, kí©h thí©ɧ, hồi hộp và tràn đầy cảm giác áp bách.

Nhưng toa số 3——

Dù có bữa tiệc nhạc nền phối hợp cũng không có một chút cảm giác áp lực gì cả.

Bởi vì họ đã "nói" được một thời gian dài.

Mặc dù "Mạnh Âm" một lần nữa lấy ra bí mật con át chủ bài của mình - thông tin về trạm cuối, nhưng Tô Dao Linh lại tỏ ra không quan tâm, thay vào đó, Tô Dao Linh lại đưa ra một vấn đề mới.

"Cô nói Lộ Liêu Liêu đã chết? Dựa theo tình huống lúc đó mà cô nói, hiện trường rất hỗn loạn, cô lại luôn nghĩ muốn quay lại toa số 3, vậy thì làm sao cô biết?"

Tô Dao Linh vậy mà thực sự không hỏi về trạm cuối cùng.

“Mạnh Âm” nhất thời không xác định được, Tô Dao Linh đến cùng có phải biết nhiều thứ hơn, thật sự không có hứng thú với trạm cuối cùng, hay là chỉ đang lừa dối mình? Khiến nó nghĩ rằng những thông tin này đối với cô không hề quan trọng, cũng không cần lấy ra dụ dỗ.

Nếu bây giờ Tô Dao Linh vẫn còn cùng nó diễn kịch thì nữ sinh này thật quá đáng sợ.

Nghĩ thế nào cũng không có khả năng không có hứng thú hay là đã biết được tin tức kia? Không ai không muốn biết trước mối nguy hiểm phía sau, mà đã biết thông tin đó - rõ ràng đây là lần đầu tiên cô đến tàu điện ngầm số 7, tuyệt đối không có khả năng biết rõ về trạm cuối.

777 cũng không phải chết trên tàu điện ngầm số 7, kể cả rất nhiều quái vật ở đây cũng vậy— ngoại trừ những con quái vật từ trạm Công viên thực phẩm, những con quái vật ở các ga khác ít nhiều đều là từ ngoài đến.

Họ ở bên ngoài không có nơi nào trú ngụ, nhưng ở trong tàu điện ngầm bọn họ lại có một chỗ cắm dùi.

Nhưng một khi đã vào thì không thể rời đi được.

Khả năng “đồng hóa” của tàu điện ngầm không đơn giản như vậy.

Hoặc ở lại chỗ này vô tận luân hồi, chờ đợi một chuyến lại một chuyến đi qua, hoặc liều chết đánh cược một lần, theo trạm cuối cùng rời đi.

Nhưng không có con quái vật nào có thể rời khỏi ở trạm cuối cùng, nó thậm chí còn chưa đến trạm cuối, cái gọi là tin tức bí mật cũng chỉ là kinh nghiệm có được từ vô số lần nếm thử mà suy luận ra.

777 có lý do nhất định phải rời khỏi đây.

Đó là thứ mà nó cho dù vô số lần vứt bỏ ký ức cũng không lựa chọn quên đi, là lý do ngay cả thiếu chút nữa tử vong, liều một hơi thở cũng muốn giữ lại.

Mà bây giờ, sự xuất hiện của Tô Dao Linh cho nó thấy hy vọng trốn thoát sau bao nhiêu lần thất bại.

Đặc biệt là chiếc vòng cổ độc nhất vô nhị trên người cô.

777 thậm chí còn có chút ghen tị.

Làm sao một thứ quý giá như vậy lại có thể xuất hiện trên người một nữ sinh trung học bình thường, còn trở thành vật sở hữu của cô! ——Được rồi, 777 lại nhìn bộ đồng phục dính đầy máu cùng khuôn mặt lạnh lùng của Tô Dao Linh.

Cũng không phải bình thường như vậy…

Nếu Tô Dao Linh đã hỏi về Lộ Liêu Liêu, 777 dứt khoát giải thích cặn kẽ tình huống, cuối cùng kết luận: “Đám ngu ngốc đó, chỉ cần nhìn kỹ những mảnh xương trắng trên mặt đất, có thể phát hiện phía dưới còng tay chính là một đoạn xương tay, xương sườn cũng ngay bên cạnh cây cột, hơn nữa dựa theo hình dáng xương chậu có thể thấy được không phải là xương của đàn ông. "

Tô Dao Linh phản ứng rất nhanh: "Cho nên, trong tàu có thứ gì đó có thể ăn tươi thi thể chỉ để lại xương, mà Lộ Liêu Liêu bị còng ở đó đã bị cắn nuốt."

777 mỉm cười đắc ý.

Cuối cùng cũng có chỗ mà cô phán đoán không hoàn toàn đúng!

Nó kiêu ngạo mở miệng: “Đây chính là một trong những thông tin tuyệt mật mà tôi biết, có một quy tắc kỳ lạ giữa toa xe và quái vật ở nhà ga này.”

"Mặc dù chúng nó có thể đạt được một số khả năng tương tự như tàu điện ngầm, trở nên mạnh mẽ và đáng sợ, đồng thời có thể thay đổi nội dung thông báo, nhưng chúng nó cũng bị tàu điện ngầm từ chối."

777 tiếp tục: "Nghe có vẻ mâu thuẫn đúng không? Sự thật chính là vậy, về nguyên nhân tôi cũng suy nghĩ rất lâu, từ vô số kinh nghiệm thất bại mà đoán rằng— bởi vì những con quái vật này cũng đang cạnh tranh với chính tàu điện ngầm để giành lấy hành khách!"

"Tàu điện ngầm muốn gây ô nhiễm cho hành khách và biến họ thành những con quái vật ở dạng ô nhiễm cuối cùng. Nhà ga bảo vệ hành khách và cố gắng hết sức để ngăn họ khỏi bị ô nhiễm hoặc bị hành khách ô nhiễm tấn công. Mà những con quái vật ở nhà ga này cũng giống như những con quái vật khác đều muốn ăn thịt người! Mục đích của chúng không phải là gϊếŧ người mà là ăn thịt người, vì vậy chúng sẽ làm mọi cách để xúi giục hành khách tự gϊếŧ lẫn nhau, từ một mức độ nhất định mà nói, chúng rất thông minh. "

Nếu những con quái vật này được phép ăn thịt tất cả hành khách, tàu điện ngầm sẽ mất mục tiêu ô nhiễm.

Cho nên, dưới tình huống như vậy, có thể giải thích được sự kỳ lạ của trạm này.

Tại trạm này, hoặc là nói cho đến nay, không gian tàu điện ngầm đối với những con quái vật này đều có lực bài xích, chỉ cần đi vào sẽ bị thương, trừ khi chúng tiến hóa ra năng lực tự bảo vệ mình.

Do đó, lũ quái vật ở trạm này chỉ biết xoay quanh trên dưới thân tàu, chờ đợi cơ hội tiến vào tàu điện ngầm, mà mục đích của chúng nó đều là muốn đem hành khách gặm nuốt trở thành xương trắng, nên có lẽ trên tàu điện ngầm có thứ như vậy vào được, mà bọn họ vẫn chưa phát hiện ra thứ này.

Thứ này có chút thông minh, ẩn giấu rất kỹ, vẫn luôn không bị bọn họ phát hiện, nếu không phải trên tàu xuất hiện xương cốt, ngay cả 777 cũng không nghĩ tới sẽ có quái vật đi vào.

Nghĩ lại cũng rất bình thường, không có gì là vĩnh viễn bất biến, dù là động vật hay quái vật, chúng luôn tiến hóa trong quá trình sinh tồn.

U linh của trạm u linh sẽ không xuất hiện ở trạm phía sau, nhưng 777 cũng không xuống tàu.

Chỉ cần gan lớn, có thể ăn cả.

Khó có thể đảm bảo rằng sẽ không có một con quái vật tương đối mạnh mẽ nào có thể tạm thời chống lại lực đẩy của không gian bên trong tàu điện ngầm và lẻn vào.

Phải biết rằng, mặc dù hành khách u linh là quái vật ở trạm Phía nam, nhưng phạm vi hoạt động của chúng nó cũng bao gồm cả trạm Công viên thực phẩm, khi tàu điện ngầm chạy ngược lại, chúng sẽ một lần nữa lên tàu, từ trạm Công viên thực phẩm quay trở lại trạm Phía nam.

Vì vậy, quái vật xuất hiện ở điểm dừng tiếp theo cũng có thể lên tàu ở điểm dừng này.

Phạm vi hoạt động của chúng nó ít nhất là hai trạm.

"Mạnh Âm" nói: "Tàu điện ngầm và quái vật đều ở cùng một phía và sẽ làm tổn thương hành khách, nhưng chúng không hoàn toàn ở trên cùng một con thuyền vì cả hai bên đều phải tranh đoạt hành khách! Bởi vậy, hoàn cảnh bên trong toa tàu lúc này đối với đám quái vật mà nói tựa hồ có năng lực sát thương cực mạnh, nhưng nếu là như vậy, việc xúi giục hành khách tự gϊếŧ lẫn nhau là vô nghĩa, cho nên sẽ có một nơi mà tàu điện ngầm phải đi qua, nơi đó— "

Nói đến đây, nó cố ý dừng một chút xem thử Tô Dao Linh có hứng thú hay không, sau đó nói tiếp: “Nếu đến nơi đó, quái vật bên ngoài cũng có thể tiến vào trong, lúc đó cô sẽ gặp nguy hiểm, cho nên bây giờ không phải tôi đang uy hϊếp cô, nếu cô không lựa chọn hợp tác với tôi, cô sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn."

"Tôi có thể nói với cô là, trước khi tàu điện ngầm đến trạm cuối, trước tiên phải đi qua nơi mà quái vật có thể tàn sát bừa bãi kia."

Trên khuôn mặt của "Mạnh Âm" hiện lên biểu tình ngưng trọng và cực kỳ nghiêm túc.

“Cho đến nay, chưa có hành khách nào có thể thông qua được nơi đó, kể cả tôi”.

***

Trong khi cuộc đối thoại ở toa số 3 vẫn còn tiếp tục thì tình hình ở toa số 2 đã có chút không ổn.

Vẫn tiếp tục phát ra loại nhạc nền khẩn trương.

Trương Bằng Phi mặt mũi đầy máu bị đè xuống đất, hai tay và hàm bị trật khớp, chân cũng bị đánh gãy.

Nhưng hắn vẫn muốn đứng lên tiếp tục tấn công Giang Lăng.

Giang Lăng cũng không muốn làm như vậy, phế bỏ năng lực tấn công của Trương Bằng Phi chỉ để bảo vệ chính mình, kỳ thực cách đơn giản và thô bạo nhất chính là giẫm nát xương sống của hắn.

Nhưng Tô Dao Linh từng nói qua——

Giẫm nát xương sống, chẳng thà trực tiếp gϊếŧ hắn còn hơn.

Trật khớp có thể nắn lại, gãy xương có thể được chữa lành.

Nhưng nếu cột sống bị gãy, trong một hoàn cảnh như vậy chỉ có đường chết.

Giang Lăng vẫn luôn không kiểm tra vé trong túi, sau khi biết một số quy luật về quy tắc hành khách trên tàu điện ngầm, hắn đã sớm đem đồ vật trong túi vứt hết, ngoại trừ hai tấm vé.

Đến lúc đó mặc kệ lấy ra thứ gì, hắn đều nói đó là một tấm vé là được.

Bằng cách này, cho dù nhận thức của hắn có hơi ô nhiễm, cũng có thể đánh lừa phía nhà ga và rời khỏi đây một cách thuận lợi.

Sau khi phát hiện thông báo là một cái bẫy, Giang Lăng vẫn luôn đè nén cảm xúc của mình, cũng may trừ phi không nhịn được hắn sẽ không dễ dàng sợ hãi.

Nỗi sợ hãi càng mãnh liệt thì càng dễ bị phát hiện, càng bị tàu điện ngầm tiến thêm một bước ô nhiễm cùng đồng hoá.

Hắn không biết khi nào mới đến trạm cuối, hắn cũng không quên trước 5 phút khi đến điểm cuối cửa sẽ mở ra.

Lúc đó, có lẽ sẽ không an toàn như hiện tại.

Chỉ có điều—

Tin tức mấu chốt có thể nghe được từ bên cạnh quá nhiều, Giang Lăng tỏ vẻ vị trí nghe lén này khá tốt, nếu hiệu quả cách âm của tàu điện ngầm kém hơn thì còn tốt hơn nữa.

Mà khi nghe được giọng nói của "Mạnh Âm" nhắc đến có một nơi quái vật bên ngoài sẽ có thể tiến vào trong tàu tàn sát bừa bãi, loại quái vật này có thể gặm nuốt hành khách thành xương trắng, Giang Lăng rõ ràng một chuyện.

Bọn họ đang tiến đến một nơi cực kỳ nguy hiểm.

Nơi đó, ở trước trạm cuối cùng.

***

Áp lực chuyển đến toa số 1.

Thời gian quay trở lại trước khi cửa khóa kín, mọi người tự động tách ra.

Đàm Thanh lập tức vội vàng đi về phía đầu tàu, hắn tiến vào toa số 1 trước điều qua xung quanh một chút.

Toa số 1 không có nguy hiểm gì, cũng không có quái vật xuất hiện, Đàm Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng tốc độ cực nhanh đưa Hứa Tử Lạc từ chỗ Giang Lăng dẫn đến đây trước khi đếm ngược kết thúc, cửa bị khóa lại.

Khoảnh khắc cửa đóng, hắn có thể nghe thấy tiếng huyên náo và tiếng la hét phát ra từ toa phía sau, như thể có chuyện gì đó đã xảy ra.

Nhưng hắn không có thời gian đi thăm dò tình hình toa khác, cửa đã khóa, trong toa số 1 chỉ có hai người duy nhất là hắn và Hứa Tử Lạc.

Đàm Thanh ngồi trên ghế, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Tuy rằng ánh sáng biến đổi, nhìn có chút quái dị đáng sợ, nhưng dù sao đây cũng là một toa tàu đóng kín, đối với bọn họ có lẽ cửa khoá là một chuyện tốt, tránh cho một số quái vật từ các toa khác tới đây.

Chẳng qua là, không biết liệu những học sinh trung học cùng sinh viên đó có thể an toàn sống sót hay không.

Hứa Tử Lạc cũng đi theo hắn ngồi bên cạnh, hai người cùng nhau chờ đợi.

Có lẽ đến trạm cuối có thể rời khỏi nơi kỳ quái này.

Không biết qua bao lâu, tiếng đánh nhau từ toa số 2 bên cạnh truyền đến, Đàm Thanh dặn dò Hứa Tử Lạc cẩn thận, còn hắn đi đến chỗ tiếp nối giữa cửa, cẩn thận lắng nghe.

Bên cạnh có hai học sinh trung học, nhưng tình huống không rõ ràng, cũng không biết xảy ra chuyện gì, một lúc sau, mơ hồ nghe được Giang Lăng nói rằng hắn đã đánh người bất tỉnh.

Có lẽ đánh bất tỉnh cũng xảy ra chuyện gì, Đàm Thanh kiểm tra xung quanh, xác định không có thứ gì giấu ở đâu đó mà hắn không có phát hiện, đây là thói quen nghề nghiệp, từ trước đến giờ hắn luôn thận trọng như vậy ở những nơi nguy hiểm.

Thời gian trong tàu rất khó mà phân biệt, hắn phải duy trì sự tập trung cao độ và liên tục quan sát xung quanh để ngăn ngừa bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh, nhưng theo thời gian trôi qua, không có gì xảy ra——

Kiểu chờ đợi mà không biết đích đến ở đâu này cực kỳ tra tấn tinh thần và thống khổ.

Thậm chí có thể nói là vô cùng dày vò.

Từng phút, từng giây đều bị kéo dài ra.

Đàm Thanh không thể không tìm thứ gì đó từ sâu thẳm ký ức để lấp đầy khoảng thời gian dài dòng buồn chán vào lúc này.

Điều đầu tiên hắn nghĩ đến là thế giới kỳ lạ này, cái gọi là trò chơi và phó bản rốt cuộc là cái gì? Những con quái vật trên đường phố là vật thí nghiệm trốn thoát từ đâu, hay chúng là những sinh vật đột biến?

Hắn cũng nhớ hôm nay trước khi ra ngoài, bố mẹ đã nói rằng buổi tối có hẹn với một đối tượng rất tốt, kêu hắn đi gặp một lần nhưng Đàm Thanh từ chối với lý do hắn phải làm thêm giờ vào ban đêm, thực tế là không có.

Hiện tại không biết tình huống của bố mẹ thế nào.

Xa hơn nữa, chính là khi hắn còn nhỏ đang đi trên đường bị cướp, mẹ hắn suýt bị bọn cướp đánh chết, cũng may cảnh sát đi ngang qua đã cứu họ.

Lúc đó cảnh sát quát lớn một tiếng, tên cướp vốn rất hung ác lập tức sợ hãi vung chân bỏ chạy.

Hắn cảm thấy rất lợi hại, rất uy phong, từ ngày đó bắt đầu đối với nghề nghiệp này tràn đầy khao khát hướng tới.

Hắn cũng nhớ lại khi còn nhỏ hơn nữa, hắn cực kỳ sợ đêm tối, không dám đi trong ngõ hẹp, sau này bố hắn đã nhiều lần mang chính mình đi rèn luyện lòng dũng cảm, mới dần dần đã vượt qua được nỗi sợ hãi.

Cái loại cảm giác sợ hãi đã biến mất từ rất lâu

khi còn nhỏ lại xuất hiện.

Dù là bật đèn và đang ở nơi ánh sáng có thể chiếu đến, trong đầu vẫn như cũ có một loại lo lắng— liệu có một con quái vật, một u linh, một người xa lạ nào đó đang ẩn nấp ở địa phương mà ánh đèn không có cách nào chạm tới đang nhìn chằm chằm vào chính mình hay không.

Chỉ cần đi qua—

Sẽ bị nó tóm lại ngay lập tức!

***

_________