Chương 24: Tuyến tàu điện ngầm số 7(16.1) — Tôi đến tìm cô

_________

"334 ngu xuẩn biến trở thành người mẹ đã mất của lớp trưởng chúng tôi, và nó có năng lực ảnh hưởng rất kỳ diệu, có thể hoàn toàn bỏ qua sự thật rằng bà ấy đã qua đời."

"Đây là một loại năng lực rất kỳ diệu ảnh hưởng đến nhận thức và phán đoán của con người, có lẽ liên quan đến một loại khả năng đồng hóa và ăn mòn tinh thần nào đó của chính tàu điện ngầm số 7. Đương nhiên, so với khả năng của tàu điện ngầm, khả năng của 334 hoàn toàn chính là rác rưởi."

Mạnh Âm: “…”

Cô nhịn xuống mình muốn vỗ tay chửi lớn nói hay lắm.

"Quay lại vấn đề chính, ngụy trang của 334 ngu xuẩn bị người ta nói ra người nó nguỵ trang sớm đã chết từ lâu, phá vỡ lá chắn năng lực kém cỏi tầm thường của nó, năng lực không còn ý nghĩa che đậy, nhắc nhở lớp trưởng rằng người trước mặt cậu ta là không phải mẹ của hắn thật."

"Theo một nghĩa nào đó, lớp trưởng vẫn chưa quên ký ức này, nhưng dưới ảnh hưởng của 334, cậu ta vô thức không chạm vào và nhớ lại đoạn ký ức này."

"Tôi nghĩ, người nhiều ra trên tàu cũng sử dụng loại năng lực này, muốn mọi người hoàn toàn nhận ra rằng nó có vấn đề, có lẽ bản thân nguồn ký ức mà nó tham khảo cần phải ý thức được nó có vấn đề.”

"Như vậy có hai loại tình huống, loại thứ nhất, nó trở thành người trong trí nhớ của tôi nên tôi không nhận ra, tôi vẫn luôn quan sát Giang Lăng cũng không phát hiện bất luận khác thường gì. Trương Bằng Phi lúc trước đã bị 334 đánh cắp trí nhớ và thay đổi nó một lần, tôi có xu hướng nghĩ rằng cậu ta không phải là người thừa ra kia. Nếu không, sẽ chẳng khác một cái vỏ bị làm tổ."

"Cho nên cô mới đem Lưu Tiểu Sa xếp vào cùng một toa với mình?"

Mạnh Âm không hiểu, "Điều này không phải càng bất lợi cho bản thân cô sao? Lỡ như cậu ta là người thừa thì sao? Cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, bởi vì cô căn bản không biết người kia là tồn tại như thế nào."

"Trước khi cô bị đẩy lên toa số 3, tôi quả thực đã nghi ngờ Lưu Tiểu Sa vì cậu ta đề nghị đi chung toa với tôi, đã như vậy thì cứ đi cùng cậu ta xem cậu ta thật sự có vấn đề gì không." Tô Diệu Linh cười lạnh một tiếng, "Cho dù cậu ta có vấn đề, tôi cũng không phải hoàn toàn không có sức phản kháng, mọi sợ hãi đều đến từ việc thiếu hỏa lực."

Mạnh Âm im lặng một lúc rồi nói: "Vậy là cô không chỉ nghi ngờ tôi, mà còn nghi ngờ Lưu Tiểu Sa, vậy bây giờ cô đã chắc chắn người thừa kia là ai sao?"

“Đúng vậy,”

Tô Dao Linh nói: “Chính là cô.”

Mạnh Âm cười lạnh nói: “Cô không cần gạt tôi.”

Tô Dao Linh lắc đầu: “Cô cho rằng tôi còn đang thử cô, giống như lúc trước đưa cho cô cây kéo sao? Cô sai rồi, tôi đã nói bên cạnh tôi nhiều ra người chỉ là trường hợp đầu tiên.”

Cô duỗi hai ngón tay thon dài ra: “Trường hợp thứ hai, ký ức được sử dụng đến từ một người nào đó không phải chính chúng ta, tức là đến từ một nhóm người khác hoàn toàn xa lạ."

"Nếu đã như vậy, cô hoàn toàn không thể biết được những người nào không tồn tại, nhưng bây giờ lại tồn tại." Mạnh Âm nói: "Bởi vì ngay từ đầu cô đã không biết chúng tôi, thậm chí còn không biết một trạm trước lên mấy người.”

“Hoàn toàn chính xác, cho nên tôi dùng một loại phương pháp khác,”

"Trò chuyện với cô."

"Trò chuyện với tôi cũng là một phương pháp?"

"Tất nhiên, còn nhớ rõ những gì lúc trước tôi đã thảo luận với cô về quan điểm điều khoản đặc thù của trạm này là sai sao?" Trí nhớ của Tô Dao Linh rõ ràng một cách đáng sợ, "Lúc đó tôi đã nói rằng, điều khoản đặc thù của trạm này là không đúng và việc quá tải không nhất thiết dẫn đến tử vong, nhưng cô đã nói—"

["Nhưng các điều khoản đặc thù của trạm trước đó đều đã ứng nghiệm, nếu như không tuân thủ, sẽ gặp nguy hiểm, tất nhiên là ngoại trừ trạm ở Tiểu khu Thanh Hà Nhã Viên, không biết trạm đó đã xảy ra chuyện gì... ...

Mỗi một trạm các điều khoản đặc thù đều được thông báo qua loa, cho dù điều khoản đặc thù của Thanh Hà Nhã Viên mất đi hiệu lực, cũng không có nghĩa là trạm này cũng sẽ mất đi hiệu lực.”]

Tô Dao Linh nói, "Rõ ràng là cô chỉ lên tàu ở ga cuối cùng, nhưng cô lại nói, điều khoản đặc thù của những điểm dừng trước đó đã ứng nghiệm, nếu thật sự lên tàu ở điểm dừng cuối cùng, làm sao cô biết chuyện gì đã xảy ra ở những điểm dừng trước đó?"

"Đối với "Mạnh Âm" lên tàu ở Thanh Hà Nhã Viên, điều khoản đặc thù của Thanh Hà Nhã Viên không có hiệu lực, có nghĩa là các điều khoản đặc thù của tàu điện ngầm này chỉ là đánh rắm. Sau đó khi gặp được điều khoản đặc thù thứ hai ở trạm Công viên thực phẩm, "Mạnh Âm" tuyệt sẽ không thể không chút do dự tuân theo nó như một quy tắc cần phải tuân thủ. "

Tô Dao Linh cuối cùng cũng nói, "Kết luận—"

"Cô không phải là một hành khách bình thường lên tàu ở trạm Tiểu khu Thanh Hà Nhã Viên. Cô là một người dư thừa không nên tồn tại."

“Bởi vì cô không liên quan gì đến tôi, cho nên nếu lúc đó cô chủ động muốn ở lại toa số 3 với tôi, sẽ khiến người khác nghi ngờ. Một khi khiến người khác nghi ngờ về sự tồn tại của cô, đặc biệt là bản thân nguồn gốc của ký ức, sự tồn tại của cô có thể dễ dàng bị nhìn thấu là giả mạo.”

"Cho nên, cô cố ý tiếp cận Trương Tuấn, tạo cơ hội để hắn dễ dàng bắt được cô. Với sự cẩn thận của hắn, hắn nhất định sẽ chọn toa số 4 an toàn hơn. Dù tìm bất luận lý do gì, cô chỉ cần trong lúc hỗn loạn trở về toa số 3 là được."

"Mà tâm tư trả thù của Trương Tuấn lại chủ động ‘giúp’ cô một phen. "

Nếu Chung Điển và những người khác nghe thấy điều này vào lúc này, e rằng họ sẽ nhớ rằng từ công viên giải trí đến ga tàu điện ngầm, trong số họ chưa từng có ai tên là Mạnh Âm.

Những người mà Đàm Thanh và những người khác gặp ở ga tàu điện ngầm bao gồm Chung Điển đeo kính, Triệu Phi Cốc hướng ngoại và nữ sinh Trần Y Nam , khi Chung Điển giới thiệu, hắn chỉ giới thiệu ba người này.

Mạnh Âm là sau khi lên tàu mới xuất hiện.

Chỉ sau khi Mạnh Âm xuất hiện, Hứa Tử Lạc mới có cảm giác rằng có thêm một người, nhưng cảm giác này lại không xuất hiện trước khi Hứa Tử Lạc lên tàu.

Trực giác của Hứa Tử Lạc rất nhạy bén, nhưng cùng lắm cô bé chỉ có thể cảm nhận được trên tàu có người lẽ ra không nên tồn tại, nhưng cô lại không thể nói rõ người này là ai.

Tô Dao Linh đoán rằng "thứ" trước mặt cô có một loại năng lực nào đó tương tự như 334, còn nhân vật mà nó tham khảo đến từ trí nhớ của Trần Y Nam.

Ở đây, chỉ có Trần Y Nam nhận thức người được gọi là Mạnh Âm học tỷ này, còn những người khác chỉ coi cô như một người bạn cùng nhau trốn thoát.

Lúc này, Mạnh Âm không còn đưa ra phản biện và thắc mắc như trước nữa, dường như cô ta đã hoàn toàn bị Tô Dao Linh thuyết phục trong nháy mắt.

Sự bàng hoàng, bối rối và dao động trên khuôn mặt cô trong phút chốc biến mất, trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng và khó có thể nắm bắt.

Mạnh Âm: "Chúng ta làm quen lại nhé. Tôi là hành khách lên tàu ở ga Phía nam, tôi là 777."

Tô Dao Linh: "Ồ."

Mạnh Âm: "...?"

Chỉ như vậy? Ồ?

Lượng thông tin trong câu nói này lớn như vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ Tô Dao Linh lại nhìn thấu rồi sao? !

Sự thông minh của nữ sinh này có vẻ vượt xa dự liệu của nó nhiều, thông minh thì tốt, nhưng thông minh quá thì không tốt chút nào.

Nó thậm chí còn bắt đầu cân nhắc việc từ bỏ lời lẽ khoa trương thoái thác ban đầu và thay thế bằng một lời lẽ chân thành hơn, nếu không bị nhìn thấu nói dối, có thể sẽ khiến Tô Dao Linh phản cảm.

Con số 777 này số lượng tin tức quả thực rất lớn, nhưng tốc độ Tô Dao Linh tiêu hóa thông tin lại nhanh hơn.

【Hãy luôn tin tưởng rằng không có hành khách lên tàu ở trạm Phía nam 】 là điều khoản đặc thù có hiệu lực cho đến khi rời ga, nhưng Tô Dao Linh là người dám chủ động vi phạm nội quy, còn sợ điều này sao? Mạnh Âm cố ý nhắc đến trạm Phía nam để thăm dò chính mình, thật sự là lãng phí công sức và thời gian.

Tô Dao Linh đã nhìn thấu bản chất của quy tắc này, nếu những hành khách không nhìn thấy ai lên tàu ở trạm Phía Nam nhận ra rằng có hành khách từ trạm Phía nam trên tàu, thì tiềm thức của họ sẽ tiếp tục suy luận đi xuống—

Không nhìn thấy nó, nhưng nó tồn tại, điều đó có nghĩa là những hành khách lên tàu không phải là người sống mà có thể là quỷ hoặc là người chết.

Càng nhận thức sâu sắc điều này, họ sẽ càng sợ hãi, càng sợ hãi thì sức mạnh đồng hóa càng dễ dàng lợi dụng.

Nhưng Tô Dao Linh lại không hề sợ hãi điều này.

Theo cô, người chết chưa chắc đã đáng sợ hơn người sống, đôi khi người sống còn đáng sợ và nguy hiểm hơn cả ma quỷ.

Đánh số 777 nghe qua rất giống với 334. Rõ ràng chúng nó đều là những “quái vật đặc biệt” của trạm Phía nam, 334 đã từng nói qua những trạm phía sau cực kỳ đáng sợ nên một đám “u linh” trạm Phía nam sẽ không tiếp tục đi về phía sau nữa.

Nhưng không đi, không có nghĩa là không thể đi.

334 là một sự tồn tại rất đặc biệt, và 777 không chỉ đặc biệt mà lá gan còn rất lớn.

Khả năng ngụy trang của nó rất giống với 334 nên không có gì lạ khi hai người có chung hệ thống đánh số.

Tô Dao Linh: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ chết không biết xấu hổ trong chốc lát."

"...Cái gì mà chết không biết xấu hổ?"

Giọng Mạnh Âm cứng ngắc, "Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi."

Mạnh Âm liếc nhìn cửa sổ: “Đến lúc nói chính sự rồi."

"Lúc trước chỉ là khảo nghiệm của tôi dành cho cô, cô đã hoàn thành một cách hoàn hảo. Dù là phán đoán, phản ứng hay trí tuệ, đều đạt điểm tuyệt đối, thậm chí.. "

“Mạnh Âm” dừng một chút, nói: "Thậm chí còn vượt qua."

"Xem ra loại vượt trội này không phải là thứ cô thích."

"Đừng hiểu lầm, tôi cùng tên 334 ngu xuẩn một lòng chỉ muốn gϊếŧ người hoàn toàn bất đồng,"

"Mạnh Âm" khoanh tay, dùng một tư thái độ tự tin mà trước giờ chưa từng thể hiện ra: "Nếu nó có một chút năng lực liền không nhịn nổi khoe khoang khắp nơi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Tôi đúng là có năng lực tương tự, nhưng tôi khác với nó, tôi không phải hoá thành hoạt thi, tôi vẫn có thể biến trở lại thành linh thể, mấy phương pháp đuổi quỷ đơn giản và thô bạo kia của cô đối với tôi là không có hiệu quả."

"Có rắm thì phóng."

"Mạnh Âm": ...

Cô một cái nữ sinh dùng từ có thể ưu nhã một chút hay không.

Sở dĩ trước đó Tô Dao Linh kiên nhẫn nói chuyện với nó như vậy chỉ là thăm dò và khách sáo chút thôi, bây giờ hai người đều đã nói rõ thân phận, cô cũng lười giả vờ tiếp với "Mạnh Âm".

"Nói thẳng đi, cô đến toa số 3 làm gì?"

"Tôi không phải muốn đến toa số 3,"

"Mạnh Âm" nói, "Tôi đến tìm cô."

"Cô rất thông minh, những lời nói dối cũ rích tôi chuẩn bị cho những kẻ ngốc khác tôi sẽ không nói với cô, tôi sẽ nói thẳng với cô sự thật, không cần lo lắng, tôi sẽ không hại cô, lý do tại sao tôi phải mạo hiểm theo cô lên tàu ngoại trừ đám hoạt thi ở Thanh Hà Nhã Viên mất tích cho tôi một cơ hội, còn có lý do khác. "

Bây giờ đến lượt" Mạnh Âm " thao thao bất tuyệt," Tôi muốn rời khỏi đây."

Tô Dao Linh: "Rõ ràng là các người không thể thông qua trạm cuối tàu điện ngầm rời khỏi đây. Nếu thực sự có thể rời khỏi, tôi nghĩ 334 đã sớm ngồi đến phía sau rồi."

"Cô nói đúng,"

"Mạnh Âm" nói: "Chúng tôi là người chết ở đây, vĩnh viễn không cách nào trực tiếp ngồi tàu điện ngầm rời khỏi như các cô, chúng tôi thậm chí không có vé, mà cô biết rằng cần phải xuất trình vé mới có thể rời khỏi đây."

"Tôi biết rồi, cô cố ý đến chỗ tôi để mua vé, cô cho rằng tôi là kẻ đầu cơ trục lợi."

"Mạnh Âm" bị những lời này nghẹn đến hồi lâu không nói nên lời.

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Tô Dao Linh, cố gắng từ nét mặt của cô phân biệt những lời này không phải là đang nói đểu mình.

"Cô có cách giúp tôi thoát khỏi nơi này, hiểu không?"

"Mạnh Âm" hít sâu một hơi, tựa hồ đang cố gắng thích ứng với tiết tấu của Tô Dao Linh, sau khi tiết lộ thân phận, vốn nên là nó đảo ngược hai cấp độ* nắm giữ tiết tấu chủ đạo mới đúng. Vì cái gì luôn bị đối phương nắm mũi dẫn đi?

(*chủ yếu được sử dụng trên internet để mô tả mọi thứ trở nên ngược lại ngay lập tức. Cũng là một thuật ngữ trong game DOTA. Cre: Baidu)

Kịch bản này không đúng rồi.

Tô Dao Linh: "Vấn đề thứ nhất, giúp cô như thế nào?"

“Cô có một cái vòng cổ, không cần nghĩ làm sao tôi biết được, tôi có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó, đây chính là năng lực của tôi, tôi sẽ không lừa cô, cho nên cô không cần hỏi, có hỏi tôi cũng sẽ không nói.”

Tô Dao Linh đúng là có một mặt dây chuyền bạc nhỏ trông giống như một cuốn sách, đó là quà sinh nhật của mẹ cô khi cô còn nhỏ, chỉ là một chiếc vòng cổ bình thường, thậm chí còn không phải bạc tinh khiết 925, Tô Dao Linh từng nghi ngờ rằng mẹ cô đã mua nó với giá chín mươi chín nhân dân tệ từ một quầy hàng vỉa hè nào ở trước trường học, để giảm bớt sự xấu hổ khi quên chuẩn bị quà sinh nhật.

"Đó là một vật rất hữu dụng, một ít tồn tại phi nhân loại có thể sống nhờ ở trong đó. Đó là một trong những kiệt tác của đại sư A Nhĩ Pháp..." "Mạnh Âm" có chút hâm mộ, "Cô có thể không ý thức được nó quý giá như thế nào."

Đại sư A Nhĩ Pháp?

Nhưng mẹ cô lại nói đó là một báu vật nào đó được miễn phí vận chuyển?

Nếu không phải là mẹ cô đang lừa cô, thì chính là 777 đang lừa cô.

Tô Dao Linh hiểu ra, "Cho nên, cô muốn dùng vòng cổ của tôi, để tôi lén lút đưa côra ngoài."

"... Không sai biệt lắm chính là ý này."

Vì sao "Mạnh Âm" cảm thấy sau khi cô miêu tả lại có vẻ diệu kế thông minh của mình trở nên có chút bỉ ổi?

Mạnh Âm nói: “Cho nên, cô xem, điều kiện tiên quyết của kế hoạch này là cô đưa tôi ra ngoài, như vậy tôi chẳng những không làm hại cô mà còn phải bảo vệ cô, bởi vì chỉ khi cô sống sót thoát ra, tôi mới có thể có cơ hội rời khỏi đây."

777 theo như thường lệ là lợi dụng tồn tại toàn trí toàn năng giống như thần thánh để vẽ ra một đống bánh nướng, cuối cùng cam đoan với đối phương rằng chỉ có tin vào chính mình mới có thể sống sót.

Tất nhiên, không có ngoại lệ, những người nó chọn đều chết trong vòng thử nghiệm ở trạm cuối.

Nó chỉ có thể lần lượt tiêu hao "Sinh mệnh" của mình, vội vàng chạy trốn, cuối cùng càng ngày càng yếu đi, rất nhiều ký ức đều bị nó bỏ rơi trong quá trình trốn thoát để tồn tại.

Nếu không phải vì những thất bại lặp đi lặp lại này thì nó đã không luân lạc đến mức cùng loại mặt hàng như 334 chung một chỗ.

Trên thực tế, u linh cũng không phải là thân phận cuối cùng của nó, nó chỉ lẫn vào đám u linh và cải trang thành 777. Cho đến nay, vẫn chưa có một u linh nào nhìn thấu thân phận của nó.

Năng lực ngụy trang của nó từ trước đến nay đều luôn cao hơn 334.

Chỉ có kẻ ngốc đó mới khoe khoang năng lực của mình một cách trắng trợn, không bao giờ hiểu được ý nghĩa của việc nằm im, lên kế hoạch cẩn thận, nếu không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì trở nên oanh động.

Tuy nhiên, nó có một linh cảm kỳ quái đối với Tô Dao Linh, nếu nó vừa lên đã giả thần giả quỷ, Tô Dao Linh không những không tin tưởng mà còn một phát tóm nó ném ra khỏi tàu.

— Đương nhiên, nếu cô có thể làm được điều đó.

Tô Dao Linh gật đầu: "Rất tốt, vấn đề thứ hai, tại sao tôi phải giúp cô?"

"Mạnh Âm" nói: "Tôi biết rất nhiều bí mật về trạm phía sau chiếc tàu điện ngầm này. Tôi đã đi qua đó vài lần, bao nhiêu lần... tôi không nhớ rõ lắm, trí nhớ của tôi đã bị tổn hại, nhưng tôi vẫn có rất nhiều kinh nghiệm phong phú."

Nhìn thấy Tô Dao Linh khẽ cau mày, "Mạnh Âm" vốn không ý thức được mình đã hoàn toàn bị cô thao túng, vội vàng lấp liếʍ: "Cô yên tâm, tình báo của tôi không hề vô giá trị như tên 334 ngu xuẩn đó."

"Tôi biết rõ thông báo ở trạm này có điểm kỳ quái, tôi còn biết nhiều thứ hơn, chẳng hạn như— tại sao vé lại biến mất trong mắt một số người. Vừa nãy tại sao nam sinh kia lại nói rằng dê ở bên cạnh cô, tại sao ăn uống trên tàu điện ngầm bị cấm, và tại sao nhân viên lại khâu miệng những hành khách bị mất vé ... "

"Lại ví dụ như, trạm cuối của chuyến tàu này ở đâu."

"Mạnh Âm" mỉm cười: “Cô không muốn biết tại sao vô luận là thông báo trên tàu, hay là biển hiệu sân ga bên ngoài đều không có tiết lộ qua tin tức có liên quan đến trạm cuối cùng sao?"

_________