Chương 17: Tuyến tàu điện ngầm số 7(11.1) — Đã được hoả táng tập thể và vô cùng hài lòng

_________

Trong hành lang phía dưới đều có thể ngửi được mùi của đám hoạt thi, số lượng rất nhiều, có thể so được với hiện trường của Lễ hội mùa Xuân.

Gã tóc dài chỉ có thể chạy về phía sân thượng, hắn vừa chạy lên liền nghe thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu nhìn lại thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đúng là Đàm Thanh đang dẫn theo đứa bé kia cũng hướng sân thượng chạy tới.

Đương nhiên, sau lưng còn có rậm rạp chằng chịt một đám hoạt thi đang đuổi theo bữa ăn ngon.

Mà thật vừa khéo, một bên sân thượng có một cửa ra vào hướng xuống phía dưới, gã tóc dài chạy rất nhanh, kế tiếp điều gã cần phải làm là để cho Đàm Thanh hấp dẫn đại bộ phận hoạt thi, chính mình dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới một lối ra khác, sau đó đem cửa khóa trái, là có thể đem Đàm Thanh vây tại sân thượng.

Còn có càng nhiều hoạt thi hơn nữa đang hướng nơi này chạy đến.

Thanh Hà Nhã Viên có vô số tầng lầu, với khoảng mười hộ gia đình trên mỗi tầng.

Đơn giản muốn chạy trốn là không thể!

Đàm Thanh đã bị cắn vài miếng, cánh tay phải không ngừng chảy máu, thể lực cũng tiêu hao cực lớn, hắn nhìn thấy trên một góc của sân thượng có một đống đồ vật lẫn lộn liền đem cô bé đặt vào bên trong một cái thùng sắt, hy vọng có thể trốn một chút.

Sau khi thả người vào, hắn định đi ra ngoài dụ đám hoạt thi kia rời đi.

Nhưng Hứa Tử Lạc nắm chặt cánh tay hắn không buông.

Cô nói, “Nguy hiểm, rất nguy hiểm!”

Mắt thấy thanh âm hoạt thi gào rú càng ngày càng gần, Đàm Thanh gấp gáp đứng lên: “Chú biết là rất nguy hiểm, nhưng nếu chú không đi ra ngoài, hai người chúng ta đều sẽ chết.”

Hứa Tử Lạc lại chỉ vào đỉnh đầu: “Nguy hiểm, mau trốn vào đây!”

Mắt thấy hoạt thi sắp vọt đến, Đàm Thanh khẽ cắn môi, quyết định đánh cược một lần cũng chui đi vào, may mắn thùng sắt rất lớn, có thể chứa được cả hai người bọn họ.

Thùng sắt là đổ trên mặt đất, Đàm Thanh dùng tấm ván gỗ bịt kín miệng thùng lại, trong lòng thầm cầu nguyện sẽ không bị phát hiện.

Nhưng tiếng bước chân của tử vong lại càng ngày càng gần.

Bỗng nhiên, bên ngoài nổi lên một trận cuồng phong, thổi một đống vật hỗn tạp kêu “rầm ào ào”, từ khe hở tấm ván gỗ hắn nhìn thấy một màn kỳ cảnh mà cả đời này cũng chưa từng gặp qua——

Bầu trời vốn đen nhánh lập tức quay cuồng nổi lên làn sóng mây đẫm máu, trong sương máu truyền đến tiếng trống kinh khủng, dồn dập khiến cho người điên cuồng, mây mù từng chút ép xuống, tia chớp vàng đỏ và xanh đậm xẹt qua.

Phương hướng gã tóc dài chạy trốn bỗng nhiên nứt ra một khe hở lớn.

Giống như có thứ gì đó xé toạc không gian, một thế giới sáng chói, trắng tinh không cách nào nhìn thẳng xuất hiện bên trong khe nứt.

Phía sau khe hở kia, mơ hồ nhìn thấy một cái bóng mờ.

Gã tóc dài đang chạy, trong nháy mắt bị cuồng phong bốn phía xé thành mảnh nhỏ!

Trốn ở trong thùng sắt, tầm mắt Đàm Thanh tuy có hạn nhưng trong đầu lại phảng phất như “nhìn thấy” tất cả hình ảnh.

Hắn “nhìn thấy”—

Bóng mờ kia chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn đám hoạt thi này một cái, chúng liền kêu thảm thiết hoá thành huyết vụ trong tiếng trống dồn dập.

Hắn “nhìn thấy”—

Một tòa cư dân này từ trên xuống dưới bốc lên sương máu, đó là kết quả thi thể bị đập nát thành bụi phấn.

Hắn “nhìn thấy”—

Đám hoạt thi còn chưa chạy đến sân thượng đã chạy trốn tứ tán, tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp, không kịp chạy thoát đều đã hóa thành huyết vụ.

Mãi cho đến khi khe hở biến mất, trời đất khôi phục bộ dáng nguyên trạng, huyết vụ lắng xuống trên mặt đất, trải lên một tầng huyết sắc đỏ tươi.

Đàm Thanh đợi thật lâu, bên ngoài cũng không hề có bất kỳ động tĩnh gì hắn mới mang theo Hứa Tử Lạc bò ra, nhìn đầy đất xung quanh sân thượng đều là thịt nát cùng một tầng “thảm đỏ huyết sắc”, bị khϊếp sợ không nói nên lời…

Cho đến nay bị đám hoạt thi ở chỗ quỷ quái này đuổi gϊếŧ, hắn đều chỉ có thể lựa chọn trốn đông trốn tây, mà cái bóng mờ bên trong khe hở kia lại có thể không tốn một chút sức lực đem tất cả tồn tại này xóa sổ.

Thứ kia, rốt cuộc là cái gì?

Tại sao lại không gϊếŧ bọn họ?

Trong lúc khϊếp sợ, hắn mơ hồ nhìn thấy cửa tiểu khu phía xa đã mở ra.

***

Đàm Thanh cực kỳ kinh hãi, nhưng hắn không biết là, giờ phút này trong một thế giới hỗn độn mà điên cuồng khác.

“Nó” vô cùng cố gắng mở ra một đường khe hở nhỏ, nhìn thấy thế giới xấu xí kia.

Liếc mắt nhìn,

Lại liếc mắt nhìn.

Tại sao vẫn không nhìn thấy mặt trời nhỏ của nó.

Lại đi nhầm?

Nghĩ tới đây nó có chút khổ sở, sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi, tàn tật, thống khổ không chịu nổi, tại trong thế giới tràn đầy hỗn độn cố gắng thử mở ra khe hở kế tiếp.

Nó rất mệt, rất đau, rất muốn nhìn thấy cô.

***

【Thanh Hà Nhã Viên bởi vì ngoài ý muốn đóng cửa, yêu cầu người chơi may mắn còn sống sót trong vòng mười phút rời khỏi, yêu cầu người chơi may mắn còn sống sót trong vòng mười phút rời khỏi! 】

Thanh âm đã không có vẻ vui đùa như lúc đầu, lúc này lại mang theo mùi vị dồn dập cùng nghiêm trọng.

Đàm Thanh chỉ có thể mang theo Hứa Tử Lạc xuống lầu, hành lang trên đường đi trống rỗng, không có hỗn loạn giống như lúc trước nên tốc độ nhanh hơn không ít.

Mãi cho đến khi đi ra khỏi cửa lớn tiểu khu, cũng không gặp phải bất kỳ ngăn trở nào.

Bên ngoài nổi lên sương mù, mà đám quái vật không mắt giống như đã biến mất sau đó.

Người sống sót đi ra Thanh Hà Nhã Viên chỉ có hai người bọn họ.

Đàm Thanh nhớ rõ, thời điểm vừa mới đi vào, bọn họ ít nhất có đến hai ba mươi người.

Hai người dọc theo làn khói trắng trong sương mù đi lên con đường nhỏ có thể nhìn thấy duy nhất phía trước.

Bốn phía rất yên tĩnh, dọc đường đi cũng không gặp phải đám quái vật mà những người lúc trước trốn ra ngoài trông thấy, ngược lại vết thương trên người Đàm Thanh lại lấy tốc độ cực nhanh tự động khép lại.

Những thứ sương trắng này tựa hồ có hiệu quả trị liệu kỳ diệu.

Hứa Tử Lạc hỏi, “Chúng ta đi đâu vậy?”

Hắn sờ lên đầu của cô bé, không muốn để cô nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của mình.

“Đi đến nơi có thể sống sót được.”

***

Đây là một con đường nhỏ tràn đầy sương mù, không có lối rẽ bốn phía cũng chỉ có sương mù, mà trong không gian trắng xóa mơ hồ truyền đến tiếng xì xào bàn tán.

Như là tiếng thì thầm của ma quỷ trong cơn ác mộng, hay là thanh âm khe khẽ phía sau lưng trong khu rừng rậm âm u.

Đàm Thanh không dám xông loạn vào trong sương mù, chỉ đành dọc theo con đường này một mực tiến về phía trước.

Cũng may đi chưa được bao lâu đã đến cuối con đường nhỏ.

Xuất hiện trước mặt hai người chính là một thông đạo đen kịt hướng xuống phía dưới.

Đàm Thanh mở ra đèn pin, cũng may còn có thể sử dụng, lúc đó hắn không phải rất tín nhiệm ban quản lý tiểu khu kia, nên toàn bộ đồ vật Đàm Thanh đều đặt ở trên người.

Đương nhiên hắn cũng không có nhiều đồ lắm, chỉ có một chiếc đèn pin, một bộ còng tay cùng một chiếc điện thoại không cách nào có thể sử dụng để liên lạc, và một chai nước còn thừa lại, coi như đồ vật chung của hai người.

Từ ngày hôm qua đến bây giờ, đồ ăn của hai người cũng chỉ có bánh bao.

Hứa Tử Lạc đương nhiên rất đói, mà đối với một người đàn ông trưởng thành như Đàm Thanh lại còn tiêu hao thể lực vô cùng lớn mà nói, một chiếc bánh bao lại càng không đủ lót dạ.

Nhưng bọn họ cũng không có lựa chọn khác.

Đàm Thanh nắm chặt tay Hứa Tử Lạc, hai người cứ dọc theo cầu thang hướng phía dưới thông đạo mà đi.

Cạch,

Cạch cạch.

Cầu thang cũng không dài, độ cao đại khái khoảng hai tầng lầu đã đến một hành lang thẳng tắp bình thường, trong thông tạo không khí nổi lên lạnh lẽo, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.

Tiếng bước chân quanh quẩn trong không gian vắng vẻ, chỗ này không có ánh đèn, tầm mắt lờ mờ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng đại khái, ánh đèn pin nhoáng lên, Đàm Thanh Lập tức phát hiện phía trước cách đó không xa có bóng người.

“Ai?”

Đàm Thanh cảnh giác mà kéo Hứa Tử Lạc về phía sau lưng mình, ngăn trước người cô bé.

“Ôi mẹ ơi, làm tôi sợ muốn chết.”

“Là người, người sống!”

“Anh là ai?!”

Rõ ràng đối phương không chỉ có một người, hơn nữa cũng ôm tâm hoài nghi cùng cảnh giác đối với hắn.

“Tôi không có ác ý,”

Đàm Thanh cẩn thận bảo vệ cô bé sau lưng, nói ra thân phận của mình, “Tôi là Đàm Thanh, là cảnh sát.”

“Cảnh sát? Thật sao?”

Là thanh âm vui mừng của một nữ sinh.

“Hiện tại cảnh sát thì có thể làm được gì? Cần tìm đại sư bắt quỷ kìa!”

Nam sinh trẻ tuổi phản bác cô.

Xuất hiện trước mặt hắn là một đám người trẻ tuổi.

Mấy người trao đổi tin tức, kỳ thật cũng không có gì để dấu diếm, bọn họ là từ công viên trò chơi bên cạnh đến đây, căn bản gặp phải sự tình cùng Đàm Thanh không sai biệt lắm.

Trong thời khắc sinh tử, một bóng mờ xuất hiện…

Đem cả đoàn trong khu công viên trò chơi diệt sạch.

Đúng vậy, dùng lời nói của một nam sinh trẻ tuổi trong đó mà nói, “Cái kia đơn giản chính là thần tích! Đoán chừng BOSS cũng không có lợi hại giống như thứ kia!”

“BOSS?” Đàm- không chơi game- Thanh phát ra nghi vấn.

Nam sinh đeo kính bên cạnh nam sinh hoạt bát nâng lên kính mắt, “Cậu ta là Triệu Phi Cốc, bình thường rất thích chơi game, cho nên thường xuyên sử dụng một số thuật ngữ chuyên nghiệp mà chúng tôi cũng nghe không hiểu, đúng rồi, chúng tôi đều là sinh viên đại học thành phố.”

Cậu ta đưa tay tỏ vẻ thân thiện: “Tôi là Chung Điển, khoa chuyên văn đại học năm bốn. Cô ấy là Trần Y Nam, năm ba chuyên khoa âm nhạc.”

Trần Y Nam vóc dáng cao gầy, nhìn ra được dáng người cùng khí chất đều không tệ, mặc một chiếc áo khoác của ai đó.

Đàm Thanh cùng cậu ta bắt tay, “Tôi là Đàm Thanh, đây là cô bé tôi gặp được trên đường, các cậu có phương pháp cầu viện sao?”

Chung Điển lắc đầu: “Không có, chúng tôi chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.”

“Dựa theo lời của các cậu, toàn bộ quái vật trong công viên trò chơi đều tan thành mây khói, các cậu ở lại đó không phải sẽ an toàn hơn sao?”

“Chúng tôi cũng định như thế, nhưng sau đó công viên trò chơi lại phát thông báo, yêu cầu chúng tôi lập tức rời khỏi nơi đó, nếu trước lúc công viên trò chơi đóng cửa không kịp rời đi sẽ phải vĩnh viễn ở lại đó!”

Triệu Phi Cốc nói cùng sự tình Đàm Thanh trải qua giống nhau đến tám chín phần mười, xem ra bọn họ đều là bởi vì bóng mờ bên trong khe hở mà bị cưỡng chế rời khỏi.

Hơn nữa, mấy người so sánh một chút thời gian bọn họ ở tại công viên trò chơi cùng tiểu khu căn bản không giống nhau, có lẽ mấy chỗ kỳ quái này, tốc độ thời gian lưu chuyển là bất đồng.

“Chỗ này giống như là một cái ga tàu điện ngầm…”

Triệu Phi Cốc nhìn quanh bốn phía, phát hiện cái gì đó: “Nhìn kìa, có một tấm biển, phía trên giống như có chữ viết!”

Đàm Thanh tiến lên, dùng đèn pin chiếu vào đọc lên dòng chữ phía trên: “Hoan nghênh các vị đến với tuyến tàu điện ngầm số 7, những điều cần biết khi ngồi chuyến tàu này…”

“Bà mẹ nó, lại là cái nơi quỷ gì?!”

Sau lưng mọi người lại vang lên một hồi tiếng bước chân.

Đàm Thanh nhìn lại, chỉ thấy một người mặc áo ba lỗ màu đen, người đàn ông hơn hai mươi tuổi cùng mấy tên giống như dân xã hội cùng nhau đi tới.

Mấy người này thoạt nhìn không dễ ở chung, người đàn ông mặc áo ba lỗ trực tiếp đi đến trước tấm biển hành khách cần biết, ngửa cổ nhìn mấy lần, quay đầu hướng Đàm Thanh quát, “Cút ngay, đừng cản trở ông mày!”

Đàm Thanh không có ý định cùng mấy người này phát sinh xung đột, nhường ra một lối đi, mà thời điểm mấy người này đến trong đầu mọi người lại vang lên giọng nói non nớt kia.

【Người chơi [Đàm Thanh], bạn đã tiến vào phó bản tuân thủ, tuyến tàu điện ngầm số 7.】

【Người chơi [Chung Điển], bạn đã tiến vào phó bản tuân thủ, tuyến tàu điện ngầm số 7.】

【Người chơi [Triệu Phi Cốc], bạn đã tiến vào phó bản tuân thủ, tuyến tàu điện ngầm số 7.】

Mỗi người chỉ có thể nghe được tên của mình.



Một đoạn lời thoại này lúc trước bọn họ đi vào tiểu khu hoặc là công viên trò chơi cũng đã nghe qua.

Tại sao phó bản tân thủ còn có thể lại mở ra?

【Hãy cố gắng sống sót!”

Một câu nói kia kết thúc, đám người Triệu Phi Cốc đã biết rõ, chuyến tàu điện ngầm này căn bản cũng không phải chuyện gì tốt.

Thời điểm bọn họ ở trong công viên trò chơi cùng tiểu khu, đã bị cưỡng chế dùng hết kim tệ bên trong tài khoản, nhưng Hứa Tử Lạc lại là một người duy nhất còn có kim tệ.

Ngoại trừ Hứa Tử Lạc, những thành viên khác đều mắc nợ.

Sau khi mua xong vé, tài khoản trở thành -10 kim tệ.

Tiến lên đầu tiên chính là người đàn ông mặc áo ba lỗ thoạt nhìn khá là hung tợn, Đàm Thanh cùng mấy sinh viên không có ý tứ cùng nhóm người kia đứng chung một chỗ.

Đã trải qua một loạt sự tình không hợp lẽ thường, hiện tại trước mặt mọi người bỗng nhiên xuất hiện một người giấy bán vé cùng nhân viên soát vé, v.v.. Tuy lúc đầu có hơi bị doạ hoảng sợ nhưng tốc độ mọi người tiếp nhận cũng nhanh hơn gấp bội.

Có lẽ bởi vì bọn họ mở ra phó bản tân thủ lần hai, Đàm Thanh phát hiện đây cũng không phải là trạm khởi điểm.

Dòng thứ nhất của hành khách cần biết có viết, tuyến tàu điện ngầm số 7 có bảy trạm, trạm hiện tại là trạm thứ năm, trạm cuối mơ hồ không rõ.

Nói cách khác, chỉ cần vượt qua hai trạm, bọn họ là có thể thông qua khảo nghiệm.

Nghe qua đơn giản hơn so với phó bản sinh tồn ba ngày lúc trước.

Miệng người giấy soát vé không hề động đậy, khuôn mặt treo nụ cười mỉm nhìn cực kỳ doạ người.

【Lúc, lên, tàu, cấm, mang, theo, 】

【Đồ, ăn, chất, lỏng, vũ, khí. 】

Đây là một câu duy nhất mà nó nói.【Xin, hãy, đọc, kỹ, thông, tin, cần, biết, trước, khi, lên, tàu. 】

Đã có kinh nghiệm từ trước, mấy người đem nội quy hành khách cần biết nhìn qua vài lần, xác định đã nhớ rõ mới dám tiếp tục tiến lên phía trước.

Không thể mang theo nước, Đàm Thanh đành phải cùng Hứa Tử Lạc chia nhau nửa chai, còn thừa lại một nửa liền đưa cho đám sinh viên kia.

Mấy người bọn họ tựa hồ đến bây giờ cũng không ăn được cái gì, chạy trốn tiêu hao không ít thể lực, sau khi cảm ơn Đàm Thanh một người một ngụm chia nhau uống hết.

Đám người nhìn qua không giống người tốt kia lập tức từ trong túi ném ra vài thanh dao bầu.

Kỳ thật tên cầm đầu mặc áo ba lỗ vốn không muốn giao ra thứ này, cho đến khi hắn nhìn thấy trong bóng tối phía trước loé lên khuôn mặt của hơn mười người giấy.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn dứt khoát đầu hàng.

Mọi người cuối cùng thông qua cổng soát vé, đứng tại sân ga đợi một lúc, từ sâu trong đường hầm đen kịp một đoàn tàu dần hiện ra.

Từ chỗ này có thể nhìn thấy thân tàu loé lên ngọn đèn u ám.

Tiếng vang ù ù cũng càng ngày càng gần.

Tất cả mọi người đứng trên sân ga đều khẩn trương lên.

Thời điểm vào trạm, bọn họ cũng đã xem qua quy tắc hành khách.

Sau khi trải qua những điều cần biết ở Công viên trò chơi cùng nội quy cư trú Thanh Hà Nhã Viên xong mọi người đều rõ một điểm—

Chiếc tàu điện ngầm cũng đều có nội quy này khẳng định không phải là tàu điện ngầm đứng đắn gì.

Mà tàu điện ngầm lần này hình như đã có hành khách.

Nhưng ai có thể biết được hành khách xuất hiện trên tàu điện ngầm giờ phút này là người hay quỷ?

Đàm Thanh nhìn cánh cửa từ từ mở ra chợt nhớ đến một sự kiện.

Hắn đã từng xem qua quảng cáo của Thanh Hà Nhã Viên.

Thanh Hà Nhã Viên vốn là một cái nghĩa trang.

Một đám gian phòng kia chính xác là mộ của một đám người chết.

Cho nên Hứa Tử Lạc ở bên trong mới có thể cảm thấy khó chịu.

Cho nên trên cửa nhà mới có thể dán “ảnh chụp” đen trắng của cư dân.

Đàm Thanh phục hồi tinh thần lại, cửa mở ra, ánh vào tầm mắt mọi người——

Đầu tiên chính là một khối mơ hồ có thể nhìn ra hình người, nhưng cũng không hơn một cỗ thi thể.

“Hì hì…”

Phần đuôi tàu còn quanh quẩn tiếng cười kinh khủng của một cô gái, cùng với tiếng lẩm bẩm điên loạn.

“Vé tàu……!!”

“Vé… vé tàu của tao đâu rồi?” Thanh âm kia vẫn điên dại kêu gào.

Mọi người đứng trên sân ga không nhịn được bưng kín tấm vé trong túi của mình.

Cách thi thể gần nhất, đúng lúc đứng ở cửa khoang tàu số 3 Chung Điển:…

Tàu điện ngầm lần này khủng bố quá rồi?

***

Các hành khách bước lên tàu từ sân ga đã sợ đến hai chân mềm nhũn.

Mà một đám “hành kháh” nhìn không thấy thì đã ngay tại trạm này đi xuống, đi xa hơn nữa cũng không phải là địa bàn của chung đó.

334: Chờ xem, hoạt thi lên tàu từ Thanh Hà Nhã Viên có đem Tô Dao Linh xé thành mảnh nhỏ hay không.

777 quét mắt nhìn sân ga, chỉ thấy mấy người mới sắc mặt tái nhợt, tiều tụy hốc hác, còn có một người đàn ông dắt theo một đứa bé: Vậy sao? Hoạt thi đâu?

Mãi cho đến khi cửa đóng lại cũng không thấy bóng dáng một cái hoạt thi nào xuất hiện.

334: ?? Hôm nay quái vật ở trạm này nghỉ phép sao?

Hoạt thi: Cảm ơn vì lời mời, thi tại Thanh Hà, đã hỏa táng tập thể và vô cùng vừa lòng.

_________