Chương 13: Tuyến tàu điện ngầm số 7(9) — Thứ đáng sợ nhất…

—————

Câu đầu tiên nó nói gì nhỉ, hình như nó chưa nói gì mà?

Tô Dao Linh lại quay đầu nhìn về phía những người khác, kêu bọn họ rời khỏi: “Không muốn chết thì mau rời sang toa khác.”

Trương Bằng Phi rốt cục phục hồi tinh thần, thấy rõ “thứ đồ vật” trước mặt cũng không phải mẹ của hắn, vì vậy lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế, hai chân còn đang phát run, nhưng cố dùng chút sức lực cuối cùng để chống đỡ, lui về phía sau vài bước.

“Sao, làm sao vậy?”

Lưu Tiểu Sa xác thực không muốn cùng một cái nữ thi đột nhiên xuất hiện này ở chung một toa xe, nhưng hắn cũng không muốn rời khỏi Tô Dao Linh.

Chiều tối hôm nay Tô Dao Linh nói không sai, hiện tại hắn tình nguyện đem tất cả đồ vật trên người có thể lấy ra toàn bộ giao cho cô coi như phí bảo hộ.

Chỉ mong Tô Dao Linh có thể bảo vệ một cái mạng chó của hắn.

—Đối mặt người giấy khủng bố mặt không hề biến sắc mà cướp bóc trắng trợn,

Động tác khâu miệng quỷ anh nhanh chóng thành thục,

Ngay cả bạt tai mười mấy cái lên mặt nữ thi tay cũng không hề run.

Nếu như trên tàu điện ngầm lần này có người có thể sống sót, ngoại trừ Tô Dao Linh còn có thể là ai?

Giang Lăng không mở miệng nhưng hiển nhiên không hề có ý tứ muốn rời đi.

Cũng không phải hắn muốn hỏi Tô Dao Linh muốn làm gì, mà là toa xe này có vấn đề, nữ thi trước mắt xuất hiện cũng rất quỷ dị, hắn lưu lại ít nhất còn có thể ứng phó một chút tình huống phát sinh ngoài ý muốn, chỉ có một mình Tô Dao Linh sẽ rất nguy hiểm.

Tô Dao Linh nhìn thấu suy nghĩ của mấy người, ngẩng đầu lên nói, “Không cần lo lắng,”

Cô nói, “Tôi rất an toàn, mấy người lưu lại nghe được cái gì không nên nghe ngược lại sẽ rất nguy hiểm.”

Đùa gì chứ, vé của cô cũng đã đưa cho Giang Lăng, ít nhất phải bảo vệ hắn không xảy ra chuyện gì.

Nhưng những người khác nghe vào trong tai thì lại không phải ý tứ này.

Cậu có thể đừng nói lời này trước mặt nữ thi với cây kéo sáng loáng vừa móc ra và đang cầm trên tay không?

Đừng lo lắng, tôi muốn ở một mình—

Đây là tuyên bố của đại lão?

Nữ thi cũng tức không chịu nổi: mày cho rằng tao chết rồi phải không?

Không đúng, mình vốn đã chết rồi mà.

Nhưng Giang Lăng đã lập tức hiểu ý cô, “Đi thôi, ở lại cũng chỉ gây thêm phiền toái thôi.”

Thông báo yêu cầu bọn họ tuyệt đối tin tưởng không có bất kỳ hành khách nào lên tàu ở trạm tàu điện ngầm Phía nam, bọn họ lưu lại chỗ này càng lâu, nhận thức trong đầu đối với việc “trạm Phía nam có một hành khách quỷ đi lên” càng sâu.

Giang Lăng cũng đã nói như vậy, hai người khác chỉ đành theo hắn đi về phía trước toa số 2.

Trước khi đóng lại cửa, Giang Lăng ngẩng đầu hỏi cô, “Thật sự không cần hỗ trợ sao?”

Tô Dao Linh nói, “Giữ gìn vé của tôi thật tốt chính là giúp đỡ lớn nhất đối với tôi.”

Cửa đóng lại, trong toa tàu chỉ còn lại Tô Dao Linh cùng nữ thi hai mắt đối diện.

Nhìn cây kéo sắc bén trong tay Tô Dao Linh, nữ thi đại khái cũng hiểu được nếu mình lại chọc giận cô, kế tiếp cũng không chỉ đơn giản là bị bạt tai như vậy, “…… Đại ca, đại tỷ, đại lão! Tôi thật sự không biết tôi đã nói dối cô ở chỗ nào.”

Con quỷ treo một khuôn mặt phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, lại gọi cô là đại tỷ.

Tình cảnh vô cùng quỷ dị.

Tô Dao Linh lạnh lùng mở miệng, “Họ tên.”

“Không nhớ rõ… Đừng đánh, đừng đánh! Tôi là 334, là số hiệu của chúng tôi, tôi thật sự không nhớ rõ tên của mình là gì… Lời tôi nói đều là thật, sau khi chúng tôi chết, thứ có thể nhớ rõ rất có hạn, tôi chỉ nhớ đồ vật có thể bảo vệ tính mạng.”

“Trong này còn có những thứ khác sao?”

“Có, rất nhiều…”

“Vì sao cô có thể thực thể hóa? Còn những thứ khác đâu?”

“Tôi gϊếŧ người tương đối nhiều, oán khí càng nặng, năng lực càng mạnh, đương nhiên so với những con quỷ rác rưởi khác lợi hại hơn nhiều.” Nó còn cực kỳ đắc ý.

“Cho nên cô ra tới là vì muốn gϊếŧ chúng tôi?”

“A…… cái này,”

Nó cũng không dám nói dối nên chỉ có thể do dự ấp úng.

“Tại sao lại biến thành người này mà không phải người khác?”

“Chỉ cần bước lên tàu điện ngầm sẽ bị chỗ này ảnh hưởng, người có tinh thần yếu ớt một chút ký ức sẽ bị tiết lộ ra ngoài, tôi có thể tìm được cái gì sẽ biến thành cái đó…… Đúng rồi, tôi vẫn có chút không rõ, mẹ của hắn thật sự là dì của cô sao?”

Tô Dao Linh: “Cô nghĩ sao?”

Mẹ kiếp, trong nội tâm 334 thầm mắng to, tôi biết ngay mà!!

Gì mà bán máu, gì mà trộm tiền, đều là vì muốn đánh tôi mà bịa ra cả!

Vừa rồi nó bị đánh đến mức cả chính mình cũng tin.

“Mục đích?”

“…… Tấn công tinh thần của hành khách, như vậy càng dễ gϊếŧ chết bọn họ, hoặc là khiến bọn họ trở nên điên loạn, làm trái với quy tắc, nhiều người sau khi nhìn thấy người thân của mình cũng sẽ dễ dàng bị lừa, hoàn toàn không ý thức được người nhà xuất hiện ở chỗ này có vấn đề gì…”

Lời giải thích như vậy cũng coi như hợp lý, vô luận là người phụ nữ mang bầu hay là quỷ anh, đều nghĩ trăm phương ngàn kế khiến bọn họ trái với điều khoản đặc thù của nhà ga.

“Có nghĩa là,”

Tô Dao Linh hỏi, “Các cô cùng nhân viên phục vụ không phải là một phe?”

“Chúng tôi không cần phải đối phó đám người giấy kia, nhưng chúng nó cũng không quản được chúng tôi…”

Khóe miệng nữ thi lộ ra nụ cười mỉm quỷ dị: “Tôi còn có thể nói cho cô biết càng nhiều bí mật hơn nữa, người giấy cùng tàu điện ngầm số 7 cũng không phải là một phe, cô đừng cho rằng chúng thật sự là nhân viên công tác ở chỗ này, chúng nó cũng sẽ làm hại các người, thậm chí gϊếŧ chết các người, nhưng là cô có lẽ đã phát hiện, chỉ cần các cô không trái với quy tắc chúng nó cũng sẽ không làm gì cả.”

“Nhưng cô có thể bảo đảm mỗi một điều khoản đều không vi phạm sao? Cho nên, cô tốt nhất nhân cơ hội đem những người giấy này gϊếŧ chết.”

“Làm sao để gϊếŧ?”

Nữ thi vậy mà biết gì nói nấy, “Chúng nó kỳ thật vô cùng yếu ớt, thời điểm không xử phạt hành khách, chúng nó chẳng qua là được làm từ giấy mà thôi, xé nát hoặc là thiêu hủy đều có thể, cô có lẽ cũng phát hiện, trên chuyến tàu này chỉ có một nhân viên phục vụ mà thôi.”

“Vậy tại sao cô không xé nó ra”

“Cái này…”

Khuôn mặt nữ thi lộ vẻ xấu hổ, “Tôi là người chết, đối với tôi mà nói nó cũng không đơn giản chỉ là người giấy.”

Tô Dao Linh cũng mặc kệ nó là nói thật hay giả, nhưng khả năng lớn nó không thể hạ thủ đối với người giấy là thật.

“Trạm này khi nào thì đến?”

“Tôi cũng không biết… Chúng tôi không thể điều khiển tàu điện ngầm này, lúc nào đến ga còn phụ thuộc vào tàu điện ngầm, chúng tôi cũng chỉ là hành khách mà thôi…… Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, tuyến tàu điện ngầm này càng đi về sau lại càng nguy hiểm, chúng tôi sẽ ở trạm tiếp theo đi xuống, các cô tốt nhất cũng nên lập tức xuống tàu.”

“Cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cô sao? Chính miệng cô nói, các người muốn dụ dỗ hành khách làm trái với quy tắc, tôi nếu như xuống ở trạm tiếp theo, không phải sẽ làm trái với quy tắc của hành khách sao?”

Sự nghi vấn của Tô Dao Linh đối với nữ thi là rất bình thường, nữ sinh này thoạt nhìn tinh thần rất mạnh mẽ (mạnh mẽ quá đáng), không dễ dàng bị dụ dỗ cùng mê hoặc, không có khả năng hoàn toàn tin tưởng lời nó nói, nhưng có tin hay không cũng không sao cả, mục đích của nó đã đạt được.

Vì vậy nữ thi tiếp tục kiên nhẫn giải thích nói, “Quy tắc hành khách là do đám người giấy chế định, cô cho rằng đó là quy tắc của chính tuyến tàu điện ngầm này sao? Người giấy đều chỉ vì chính chúng nó thôi, giúp các người hay là hại các người, chỉ xem đối với chúng có lợi hay không. Nếu các người tiếp tục ngồi tàu điện ngầm này chỉ sẽ khiến mức độ đồng hóa càng nặng hơn, thà bây giờ đi xuống còn hơn biến thành thứ đồ vật kia.”

“Thứ gì? Bị cái gì đồng hoá?”

“Tôi không biết là thứ gì, nhưng từ một khắc các người bước lên tuyến tàu điện ngầm này, các người có khả năng bị đồng hóa. Cho nên, vô cùng có khả năng là do hoàn cảnh nơi này ăn mòn ý thức các người. Càng tiến vào sâu phía sau, lực lượng ăn mòn càng mạnh, bạn của cô có phải hay không càng ngày càng có vấn đề, thậm chí nổi điên?”

Nữ thi cười một cách khó hiểu, “Cô đừng nhìn tôi chỉ là một con quỷ, nhưng ít ra tôi còn có ý thức. Tin tôi đi, cô tuyệt đối sẽ không muốn trở thành thứ kia đâu, chết ở trong tay của tôi có lẽ hạnh phúc hơn nhiều so với chết đi như thế.”

Nói xong nó lại hạ giọng, dùng thanh âm khàn khàn nói, “Kỳ thật cho dù bạn của cô có ở chỗ này tôi cũng sẽ nói như vậy. Tuyệt không có nửa lời nói dối, cô hoàn toàn không cần phải đuổi bọn họ rời đi.”

Tô Dao Linh ngước mắt lên.

Trên khuôn mặt trắng nõn thờ ơ viết mấy chữ lớn.

— “Mày đang dạy tao phải làm gì sao?”

Nữ thi nghẹn họng, sắc mặt có chút xấu hổ, “Tôi chỉ đưa ra đề nghị, đề nghị mà thôi,”

“Dựa theo cô nói, chỉ có sau khi thực thể hóa tôi mới có thể nhìn thấy cô. Những con quỷ khác cũng không có năng lực giống như thế, vậy chúng nó làm sao để hoàn thành công trạng?”

“Hoàn thành công trạng?” Nữ thi nghe không hiểu.

Tô Dao Linh liếc mắt nhìn nó, “Các cô không phải muốn gϊếŧ chết chúng tôi sao? Cái này không phải công trạng thì là gì?”

“Đúng, sự thật đúng là như vậy,”

Nữ thi đưa tay xoa xoa máu trên mặt, “Chúng nó cũng không phải hoàn toàn không bị trông thấy, chẳng qua hiện hình cần có oán khí, với lại trạng thái tinh thần của các người càng tệ, lại càng dễ nhìn thấy chúng nó.”

“Chúng tôi vi phạm quy tắc cũng sẽ không chết, vậy các người dụ dỗ chúng tôi trái với thì có lợi gì.”

Không thể không nói Tô Dao Linh thật sự đúng là chuyên gia thẩm vấn, chuyên hỏi đúng điểm mấu chốt.

Nữ thi vội vàng nói, “Vi phạm quy tắc, các người sẽ bị người giấy xử phạt, sau khi bị xử phạt không điên cũng tàn, đối với chúng tôi đương nhiên càng có lợi, hơn nữa càng tiến về phía trước, trạng thái tinh thần của các người nhất định sẽ càng kém, nơi đó sẽ có những thứ khác ra tay với các người.”

“Thứ gì?”

“Tôi, tôi không dám đi tiếp nên tôi không biết……”

“Vấn đề cuối cùng,”

Tô Dao Linh hỏi, “Làm sao mới có thể gϊếŧ chết các ngươi?”

Nữ thi: “…”

Không phải chứ, cô còn dám hỏi vấn đề này? Hay cô thật sự cảm thấy tôi sẽ trả lời sao?

Sau nửa ngày, nó lộ ra nụ cười nham hiểm, “Cô sẽ không gϊếŧ chết được chúng tôi.”

Tô Dao Linh dừng lại, “Ah, đã như vậy cô vì sao lại nguyện ý đem nhiều chuyện như vậy tiết lộ cho tôi biết, chẳng lẽ chỉ vì sợ đau sao?”

Nữ thi im lặng: “… Cô, cô muốn nghĩ như vậy cũng không sao, tôi chỉ là một con quỷ không thể chịu được gian khổ, đặc biệt là một con quỷ không muốn bị trừng phạt.”

“Tôi cảm thấy cô rất có năng lực chịu phạt, vừa rồi tôi đánh cô sáu mươi lăm cái bạt tai, cô mới xin tha.”

Nữ thi: ??

Là tôi muốn kiên trì đến cái thứ sáu mươi lăm sao? Căn bản là cô không cho tôi cơ hội mở miệng nói chuyện đó biết không hả!

“Vậy nên,”

Ngữ khí Tô Dao Linh lạnh xuống: “Nếu như tôi căn bản là không thể uy hϊếp đến sống chết của cô, cô lại nguyện ý nói cho tôi nhiều chuyện như vậy, thấy như thế nào cũng không thích hợp, hay là nói— cô căn bản vẫn luôn lừa tôi?”

Nữ thi bị giọng điệu thất thường của cô dọa sợ, “Không, không có, không thể nào, làm sao có thể, tỷ, đại tỷ à, cô hãy nghe tôi nói, chuyện là như thế này…”

“Cô cảm thấy lời tôi nói không đủ hữu ích sao? Tôi có thể nói cho cô biết một bí mật, cô không muốn biết chúng tôi rốt cuộc là như thế nào thần không biết quỷ không hay xuất hiện trên tàu điện ngầm này sao, rõ ràng cô không hề trông thấy chúng tôi lên tàu.”

***

Trong một toa xe khác.

Cửa đóng chặt, hiệu quả cách âm khá tốt nên ba người chỉ có thể nghe được giọng nói của Tô Dao Linh ở toa bên cạnh, còn có thanh âm khàn khàn khủng bố như ẩn hiện.

Nhưng cũng không về rõ đang nói cái gì, nhất là tàu điện ngầm chạy phát ra tiếng ồn rất lớn.

“Thứ kia, thứ kia rốt cuộc là cái gì, là quỷ, hay là xác chết vùng dậy?” Lưu Tiểu Sa khẩn trương nhìn thoáng qua cửa xe, “Một mình Tô đồng học ở cùng với nói sẽ không sao chứ?”

Trương Bằng Phi cũng có chút sợ hãi, “Đã lâu như vậy rồi…… Chúng ta có cần đi qua đó nhìn một chút không?”

Giang Lăng lại nói, “Các cậu đang nói gì vậy?”

Lưu Tiểu Sa: “Hả?”

Giang Lăng không thể không biết bọn họ đang nói cái gì chứ?

Ai ngờ Giang Lăng nói tiếp: “Bên trong toa số 2 chỉ có một mình cậu ấy thôi,”

Hắn nói, “Không phải sao?”

Trương Bằng Phi buột miệng: “Thế nhưng chúng ta—”

“Chúng ta vừa rồi không có nhìn thấy gì hết, trong toa bên cạnh ngoại trừ Tô Dao Linh ra thì không có bất kỳ thứ gì cả.”

Ngữ khí của hắn tự nhiên mà kiên định, thế nên khiến cho hai người nghĩ rằng vừa rồi chính mình sinh ra ảo giác.

Nhưng thật sự là như vậy sao?

Ngay lúc này, Trương Bằng Phi chợt phát hiện—

Tấm vé trong túi áo của hắn không thấy đâu.

Không chỉ có như thế—

Giọng nói Lưu Tiểu Sa vang lên khiến da đầu hắn tê dại: “Đợi đã, các cậu có nghe thấy không?”

Thân thể thấp bé của thiếu niên run bần bật, “Vừa rồi… Tôi nghe thấy có tiếng dê kêu.”

Đầu óc Trương Bằng Phi đã rối loạn, bởi vì hắn cũng nghe thấy âm thanh kia.

Bọn họ không phải phát hiện thi thể dê, hay trí nhớ bị hỗn loạn.

Mà là ngay tại giờ phút này, rõ ràng đều đồng thời nghe được vài tiếng dê kêu như có như không.

Chiếc tàu điện ngầm này thật sự có dê!

“Không sao cả, không có việc gì,”

Lưu Tiểu Sa sắc mặt tái nhợt, “Trạm trước đó đã qua, trạm này cho dù có gặp động vật cũng không cần phải sợ.”

Trương Bằng Phi gật gật đầu, nhớ tới không thể cùng động vật ở chung một toa xe đã là chuyện của trạm trước.

Ánh đèn đơn lờ mờ đem bóng dáng ba người kéo dài.

Bỗng nhiên, Trương Bằng Phi nhìn về phía sau lưng Lưu Tiểu Sa, vẻ mặt kinh hãi: “Cậu, cậu cậu……”

Ngay sau lưng Lưu Tiểu Sa, có một khuôn mặt mà lúc này bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Má hồng đỏ thẫm, bờ môi mỉm cười, con mắt vô hồn và khuôn mặt giấy trắng toát—

Không biết từ lúc nào, nhân viên phục vụ đã xuất hiện ở sau lưng bọn họ.

Trong tay nó cầm cây kéo mới tinh, sáng loáng khiến cho lòng người lạnh lẽo.

Nếu như Tô Dao Linh ở đây nhìn thấy thanh vũ khí mới sắc bén này, nhất định hai mắt toả sáng lấp lánh.

Nhưng cô lại không có ở đây.

Lưu Tiểu Sa cùng Trương Bằng Phi cũng đã có một cái ý niệm khắc sâu trong đầu mà ngay cả bọn họ cũng không ý thức được.

Bọn họ vô thức cho rằng thứ đồ quỷ quái kia là từ trạm vừa rồi đi lên.

Điều này trái với quy tắc nên nhân viên phục vụ xuất hiện.

***

Cuối tàu điện ngầm, toa số 7.

Một nữ sinh mặc váy trắng đỏ loang lổ, lỗ tai dính sát lên cửa xe, trên mặt có mảng lớn vết bẩn, nét mặt quỷ dị khủng bố.

“Xuỵt,”

Cô nói, “Nghe kìa, dê, đến,”

Bên kia cửa, cũng chính là toa số 6, một bóng người hơi béo đang ngồi tựa lưng vào thân tàu chỗ cánh cửa nối tiếp đang đóng chặt, mà chốt cửa lại bị cô dùng áo khoác buộc lại.

Từ xa, bóng người hơi mập kia đã nhạy cảm bắt được một trận tiếng dê kêu.

Nhưng cô chỉ im lặng, như cũ tựa trên cửa xe không nhúc nhích.

Tàu điện ngầm chạy trên đường ray lắc lư phát ra tiếng ma sát lộn xộn, nhưng bên trong lỗ tai các cô tiếng dê kêu đột ngột càng thêm bắt tai hơn.

“Quế Quế, chúng ta không phải là bạn tốt sao? Mau mở cửa RA….,”

Nữ sinh dán trên cửa xe, phát ra tiếng cười kinh dị, “Mau mở cửa RAAA…, đưa vé của cậu cho tôi rồi chúng ta cùng nhau đi tìm dê, sau đó báo cáo cho nhân viên phục vụ, nói không chừng nó sẽ giúp chúng ta mua thêm vé, chúng ta sẽ không có chuyện…”

Người nói chuyện là Lộ Liêu Liêu.

Nhưng sau đó, cô bắt đầu lên cơn điên mà mắng: “Nhân viên phục vụ chết tiệt, tao muốn gϊếŧ nó, chờ tao bắt được nó, nhất định khiến nó sống không bằng chết!”

Làn váy của cô vốn là trắng tinh, một phần vải bị máu thấm ướt đẫm có chút khô lại, hiện ra màu sắc chết chóc, nhất là phần thân trên tất cả đều bị nhuộm thành màu đỏ.

Phía trên bờ môi xiêu vẹo méo mó của cô có một loạt lỗ máu, trên mặt đất còn có một đầu sợi bông dính máu do cô thật vất vả gỡ ra, nếu không thì…

“Mở cửa, mở cửa ra! Quế Quế, Tống Quế…”

“Mày là đồ ăn trộm, con khốn! Mày giấu vé của tao ở chỗ nào! Mau mở cửa ra!”

Thanh âm Lộ Liêu Liêu dần trở nên điên cuồng, sau đó cô dùng sức tông mạnh vào cửa.

Rầm!

Thùng thùng!

Cho dù đυ.ng đến bả vai máu me đầm đìa, lòi cả xương cốt, cô giống như không hề cảm thấy đau đớn mà vẫn điên cuồng tông cửa—

***

Tô Dao Linh có thể nghe được toa xe phía sau truyền đến tiếng va đập mơ hồ, còn có tiếng hét bén nhọn của nữ sinh.

Đại loại như cái gì mà mở cửa ra mở cửa ra, mày có bản lĩnh trộm vé của tao thì phải có bản lĩnh mở cửa, vân vân.

Đương nhiên không phải rất chính xác, nhưng tám chín phần mười là vậy.

Tuy nhiên ngay từ đầu động tĩnh cực kỳ đáng sợ, nhưng tiếp tục về sau đã dần mất đi lực uy hϊếp—

Nếu vẫn đang tiếp tục tông cửa, vậy khẳng định vẫn không thể phá mở được, đã thế tạm thời không cần quản.

Điều cô càng cảm thấy hứng thú hơn cả.

Là nữ thi trước mặt.

Nữ thi:…

Khá khen cho sự chuyên tâm của nó.

Tô Dao Linh: “Vấn đề kế tiếp.”

“? Không phải vừa rồi đã là vấn đề cuối cùng sao?”

Cô nâng mắt, sờ sờ cây kéo trong tay: “Cô có ý kiến?”

“Không có, không có ý kiến, cô mau hỏi đi!”

“Ở trạm thứ nhất vì sao không thể bắt chuyện với hành khách?”

“Trạm thứ nhất là tầng ngoài cùng cấp độ thấp nhất của thế giới, chỉ cần “giao lưu” với những sinh vật khác ở đó sẽ bị tàu điện ngầm phát hiện rồi bị đồng hoá.”

“Giao lưu? Đúng là một cách đánh giá kỳ quái, vậy tại sao phía sau lại có thể nói chuyện?”

“Không phải tôi đã nói rồi hay sao, trạm thứ nhất là tầng ngoài cùng thế giới. Càng tiến xa hoàn cảnh càng hỗn loạn, đó là một loại hoàn cảnh mà các người… kể cả chúng tôi cũng không thể cảm thụ được, ở trong thế giới hỗn loạn này, thanh âm “giao lưu” giữa các hành khách với nhau đã hoàn toàn không cách nào phân biệt.”

Nữ thi phân tích còn rất kỹ càng: “Nhưng tới những sân ga phía sau, tiêu chuẩn bị tàu điện ngầm đồng hoá là gì tôi cũng không rõ lắm…… Nếu như tôi bị đồng hoá, hiện tại cũng không thể xuất hiện ở chỗ này cùng cô nói chuyện.”

Nó giống như nhớ đến thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, toàn thân run rẩy một trận, sau đó mới nói, “Tôi chỉ biết rõ, vi phạm quy tắc sẽ tăng nhanh tốc độ đồng hoá, một khi bắt đầu đồng hoá, trạng thái tinh thần của các người sẽ càng ngày càng kém, lúc này cũng là thời điểm ra tay tốt nhất của chúng tôi.”

Bọn họ không thể giống như sát nhân trong hiện thực trực tiếp gϊếŧ chết hành khách, nếu có loại năng lực này họ đã sớm chính diện xông lên rồi, sao còn phải như thiêu thân làm mấy thứ mệt mỏi như vậy.

Ngay cả lực lượng khổng lồ mà quỷ anh dùng để vặn tay nắm cửa cũng cần thời gian làm mát, sao có thể sử dụng liên tục được? Bản thân năng lực của quỷ anh thiên về tấn công tinh thần hơn chứ không phải về mặt vật lý.

Quái vật xuất hiện ở mấy trạm phía trước cũng sẽ không quá mạnh, nếu không nó cũng sẽ không bị một người sống đè xuống ghế tát điên cuồng như vậy.

Người sống nhìn thấy bọn họ, không phải là cuống quýt chạy thục mạng, la hét chói tai, hai chân nhũn ra, thì cũng sẽ như Trương Bằng Phi vừa rồi, sợ tới mức nó chỉ cần thò tay ra cũng có thể đơn giản bóp chết, hái xuống cái đầu.

Nhưng…

Sự kiện gặp Tô Dao Linh, nguy hiểm chưa bao giờ tưởng tượng nổi xuất hiện.

Cho nên, những “hành khách” khác cảm thấy rất may mắn và biết ơn 334 đã xả thân đi trước dò mìn.

Cảm ơn 334

Cảm ơn 334+1

Cảm ơn 334+2



Nhóm hành khách này không dễ đối phó, toa xe bên kia có nhân viên phục vụ đang công tác, chỗ này lại có nữ sinh tóc ngắn so với quỷ còn khủng bố hơn, còn lại hai nữ sinh ở đuôi tàu…

Chúng nó muốn gϊếŧ cũng không dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên chúng nó không tham làm cùng nóng vội như 334.

Trước kia khi tàu điện ngầm còn chưa hoàn toàn mở cửa, chẳng qua chỉ có vài hành khách không may đi lạc vào đây, người bây giờ thì khác, sau này càng sẽ có nhiều hành khách đến hơn, chúng nó có thể “ăn no nê” bất cứ lúc nào.

Cho dù chúng nó thả những hành khách trên chuyến tàu này đi, không có nghĩa là những hành khách này có thể sống đến cuối cùng.

Tàu điện ngầm vẫn còn hai ga nữa mới đến trạm cuối.

Chúng không phải là thứ đáng sợ nhất trên tàu điện ngầm.

Thứ đáng sợ nhất chính là bản thân tàu điện ngầm.

Đó là một tồn tại mà ngay cả người giấy cũng phải sợ hãi.

***

Tô Dao Linh thay đổi thất thường so với quỷ còn doạ người hơn, 334 rốt cục kiến thức được cái gì gọi là âm tình bất định, quỷ kế đa đoan.

Thấy Tô Dao Linh nghi ngờ tính xác thực của lời nó nói, nó vội vàng đề nghị dùng một bí mật khác chứng minh trong sạch: “Mức độ bị tàu điện ngầm đồng hoá càng lớn, càng khiến tinh thần trở nên bất ổn, nhưng cô không phát hiện ra một chuyện sao?”

“Từ lúc các người bắt đầu lên tàu đã đi qua mấy trạm rồi đi, tôi khẳng định cô có đồng bạn đã nổi điên.”

Trên khuôn mặt dính máu loang lổ của nữ thi loé lên vẻ âm độc, “Nhưng ở những trạm trước đó bọn họ không hề nhìn thấy chúng tôi, có lẽ các người đã nhìn thấy những thứ khác, nhưng những thứ kia khác với chúng tôi, chúng tôi có thể nói là một loại u linh, hay là ác linh.”

“Cho nên?”

“Cho nên, chúng tôi kỳ thật là lên tàu từ trạm Phía nam, cô nhất định là cảm thấy nội dung thông báo của trạm này rất kỳ lạ phải không, tại sao thông báo lại nói không có hành khách nào lên tàu ở trạm này trong khi rõ ràng không ai nhìn thấy bất kỳ thứ gì đi lên, vì sao sự thật bày ra trước mắt như vậy còn cố ý thông báo nhắc nhở, hơn nữa đặt làm điều khoản đặc thù.”

Tô Dao Linh gật đầu: “Cô nói có lý, vậy thì tại sao?”

“Lúc trước khi tàu đến ga, thời điểm mở cửa cô có cảm thấy gió lạnh thổi vào, hơn nữa nhiệt độ cũng thấp hơn so với trạm khác, chúng tôi chính là những hành khách lên tàu từ trạm này!”

Tô Dao Linh bừng tỉnh đại ngộ mà “Ah” một tiếng: “Đây chính là bí mật cô nói tới sao? Nhưng tôi tựa hồ có thể tự mình đoán được.”

Đột nhiên, Tô Dao Linh phát giác được cái gì nên lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Chỉ thấy toa tàu vốn dĩ trống rỗng bỗng nhiên đầy ắp người!

_________