Chương 1: Sinh tồn trong thời gian giới hạn 1 — Hãy cố gắng sống sót!

_________

10:07 tối

Mặt tường của ga tàu điện ngầm loang lổ tróc ra, lấm lem những vết đen không rõ nguồn gốc, những vệt đen giống vết bẩn này tựa như những khuôn mặt người đang nở nụ cười quỷ dị và gào thét, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm đám người đang tiến vào đại sảnh ga tàu điện ngầm.

Một thiếu niên từ trong đó tiến lên, móc ra di động bật đèn pin chiếu lên hàng chữ trên tấm biển loang lổ trước mặt.

“Hoan nghênh các vị đến với tuyến tàu điện ngầm số 7 của thành phố này, những điều cần biết khi ngồi chuyến tàu này:

1. Tuyến tàu điện ngầm này tổng cộng có 7 ga, ga này là điểm xuất phát và ga cuối… không rõ.

2. Mỗi một trạm có điều khoản đặc thù tương ứng riêng. Điều khoản tương ứng của trạm này là cấm bắt chuyện với bất kỳ hành khách nào.

3. Luôn luôn nhắc nhở chính mình rằng người sẽ không ăn người.

4. Dù điểm đến của bạn ở đâu, xin vui lòng không xuống tàu khi chưa đến trạm cuối cùng…

…”

Bên trong ga tàu điện ngầm không khí ướŧ áŧ lạnh lẽo, sau khi đọc xong, thân thể thiếu niên nhịn không được run rẩy, cậu ta quay đầu lại nhìn thoáng qua những bạn học khác.

Phía trước cách bọn họ không xa là lối kiểm tra an ninh, nhưng giờ phút này bên cạnh máy kiểm tra an ninh không một bóng người, ga tàu điện ngầm vốn nên đông đúc lại gần như yên tĩnh đến quỷ dị—— bọn họ là người sống duy nhất ở chỗ này.

Đại sảnh trống vắng mà lạnh lẽo, ánh đèn an ninh màu xanh lục hơi chớp lên cũng không cách nào chiếu sáng được sâu trong đường hầm đen kịt đáng sợ kia.

Có chút tách biệt đứng ngoài đám người chính là một nữ sinh tóc ngắn có dáng vẻ thanh tú, làn da trắng hơn so với người bình thường, mặt mày hơi có vẻ lãnh đạm, cô mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, mắt đang nhìn về cổng soát vé phía xa mà không nói một lời.

Nam sinh vừa đọc chữ trên tấm biển nhìn cổng soát vé hỏi: “Đi vào…sao?”

Bên cạnh cậu ta, một nữ sinh tóc dài mặc váy trắng run giọng nói, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi: “Nhưng…nhưng mà…”

“Thành phố này, căn bản không hề có tuyến tàu điện ngầm số 7 mà…”

***

Năm tiếng trước, bóng tối còn chưa buông xuống.

Ngay khi kỳ thi đại học vừa mới kết thúc, học sinh trường trung học số 2 thành phố tụ tập liên hoan tại một nhà hàng ngay cạnh trường.

Đối với mỗi người mà nói, đây đều là một ngày cực kỳ đặc biệt, từ hôm nay trở đi tất cả các bạn học cùng nhau ba năm đều mỗi người một ngả, đa số mọi người là có ân báo ân, có oán báo oán, có đối tượng thầm mến đều nắm chặt cơ hội để tỏ tình.

Năm giờ chiều, mọi người cơ bản đều đến đông đủ, sau khi chủ nhiệm lớp cao tam* phát biểu xong liền để cho bọn họ tự do giao lưu, toàn bộ nhà hàng đều bị trường trung học số 2 bọn họ bao hết, đám học sinh quen biết nhau tụ cùng một chỗ trò chuyện rôm rả.

(*cao tam: lớp 12)

Lưu Tiểu Sa liếc mắt nhìn Tô Dao Linh đang ngồi trong góc một mình nghịch điện thoại, quay đầu nói với bạn tốt: “Nhìn kìa, vừa mới thi xong cậu ta đã đổi ngay điện thoại đời mới nhất, trong nhà khẳng định rất có tiền, chờ đến lúc về chúng ta tìm cậu ta “đơn độc” tâm sự một chút.”

Lưu Tiểu Sa ở trong đám nam sinh được coi là lùn, nhưng bạn tốt của hắn—— Cao Tiền Tài cũng đồng dạng là thành phần khiến giáo viên đau đầu trong lớp lại vừa cao vừa gầy, trông y như cây cột điện.

Cao Tiền Tài chân có chút cà thọt, biệt danh là Qua Tử*.

(*qua tử: người què, người đi khập khiễng)

Đây cũng không phải lần đầu tiên hai tên này tìm đồng học “mượn chút tiền tiêu”, đa số mọi người đều là giận mà không dám nói.

Sở dĩ lúc trước vẫn không xuống tay với Tô Dao Linh là vì cô có tính cách quái gở, ít bạn bè và không hề có cảm giác tồn tại trong lớp học, thành tích bình thường và không thích nói chuyện, không ngờ hôm nay thấy cô đổi một chiếc điện thoại mới giá trị xa xỉ, mới biết hoá ra là nhà giàu ẩn hình.

Đối với bọn họ Tô Dao Linh không khác gì mấy đứa học sinh giỏi, dù bị bọn họ bắt nạt vơ vét tài sản cũng sẽ không dám nói gì, vừa vặn tốt nghiệp hai người muốn ra ngoài ăn mừng một chút nhưng trong thiếu chút tiền, vì thế liền nhắm ngay Tô Dao Linh.

Lần cuối tụ tập cùng mọi người, cho dù là ai cũng đều phải nhịn xuống, ngoan ngoãn mà giao tiền.

Định xong mục tiêu, Lưu Tiểu Sa liền đi tìm lớp trưởng nói chuyện phiếm gϊếŧ thời gian.

Lớp trưởng Trương Bằng Phi kiêm đại biểu phụ trách môn thể dục, điển hình của loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, Lưu Tiểu Sa vừa thấy ánh mắt hắn dừng trên người một nữ sinh ngồi bàn khác, liền biết hắn đang nhìn trộm hoa khôi lớp Lộ Liêu Liêu.

“Này, có muốn tao giúp mày kêu người ta đến không? Nếu không thổ lộ thì không còn cơ hội nữa đâu.“ Lưu Tiểu Sa cười hì hì huých tay cậu ta, hắn cũng không phải thật sự muốn giúp Trương Bằng Phi , chẳng qua là muốn trêu cợt hắn để xem náo nhiệt, ai mà không biết người Lộ Liêu Liêu thích là ai.

Quả nhiên nghe xong, Trương Bằng Phi lập tức đỏ mặt, ánh mắt bỗng chốc từ trên người thiếu nữ xinh đẹp mặc váy trắng buộc tóc đuôi ngựa thu về: “Tôi…tôi không có thích…“

Hắn không có dũng khí để thổ lộ, hắn cũng tự biết bản thân không xứng với nữ thần như Lộ Liêu Liêu, có lẽ chỉ có Giang Lăng… Đệ nhất học bá toàn thành phố mỗi lần thi cử đều đứng đầu mới xứng đôi với cô.

Giang Lăng hôm nay không mặc đồng phục, đại đa số mọi người cũng đều mặc thường phục như hắn. Chỉ có loại học sinh ngoan ngoãn giống như Tô Dao Linh và Trương Bằng Phi, ngay cả khi ra ngoài tụ tập lớp vẫn thành thật mà mặc đồng phục to rộng khó coi như vậy.

Hắn mặc một chiếc sơ mi trắng, vốn là chân dài, hiện tại ngồi ở một bàn bên cạnh cách Lộ Liêu Liêu không xa, nửa người dựa vào lưng ghế, thản nhiên nghe cái gì đó, ngẫu nhiên ánh mắt xẹt qua một góc hẻo lánh nào đó.

Mặc dù Lộ Liêu Liêu vẫn luôn vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn đỏ mặt, cũng không hề chú ý tới Giang Lăng thỉnh thoảng liếc nhìn người nào đó trong góc.

Tô Dao Linh.

Tô Dao Linh mười hai tuổi trở thành cô nhi, cha mẹ ngoài ý muốn mất sớm, để lại cho cô một số tài sản kha khá.

Số tài sản cũng không tính là nhiều, dù ngồi không hưởng thụ cũng không thành vấn đề, nhưng là miệng ăn núi lở nên từ nhỏ cô liền tự mình nghĩ cách kiếm tiền, có sẵn vốn, hơn nữa cô cũng thông minh nên nhanh chóng đạt được tự do tài chính.

Cha mẹ hai bên không có họ hàng gì thân thích, nên cũng không có ai quấy rầy sinh hoạt của cô.

Nhất bảng toàn thành phố người ta không lấy là vì không có năng lực.

Cô không lấy đệ nhất, là bởi vì không muốn.

Ở trong hiện thực, cô cũng không muốn nổi danh quá để bị người chú ý, một khi bị chú ý liền sẽ đưa tới bao người đố kị cùng thị phi. Trên mạng không ai biết đứng phía sau một đám ID kia là ai, cho nên cô dùng tên giả thoải mái ở trên mạng mà “sinh hoạt”, tuỳ thời có thể biến mất.

***

Thấy Trương Bằng Phi cơ bắp cả người cứng đờ, một bộ lúng túng khó xử, Lưu Tiểu Sa mất hứng không tiếp tục đề tài về hoa khôi lớp nữa.

“Này này này! Mau nhìn, Bán Già Nhãn* cập nhập tin tức mới!”

(*là ID của chị Tô đó, đại khái là che nửa con mắt, mình đoán ý là một người chỉ cần dùng nửa con mắt cũng đủ để kiêu ngạo khắp nơi:)))

Nam sinh bên cạnh đem điện thoại di động cầm lên, hắn vừa nói ra câu này liền hấp dẫn một đám nam sinh ở bàn bên cạnh thò đầu qua xem, những người khác chen vào không được liền sôi nổi lấy ra di động chính mình, lập tức mở ra danh sách chú ý.

“Mẹ nó, là thật!”

“Tình huống như thế nào… Tình hình thực tế tốc độ vượt ải độ khó cao nhất game kinh dị《Turn Class 2》? Trò chơi Turn Class 2 này không phải mới ra mắt được một ngày sao? Bán Già Nhãn vậy mà đã vượt ải?!”

“Video vừa mới đăng từ nửa giờ trước đã đột phá 50 vạn lượt xem, má ơi, thật không hổ là chủ bá* game kinh dị được theo dõi hàng đầu thế giới.”

(*chủ tài khoản của kênh livestream về mảng nào đó trong cuộc sống, có thể lộ mặt hoặc giấu mặt, tương tác với người xem, người hâm mộ qua internet, có thể xem là một nghề như streamer)

“Bán Già Nhãn đúng là bán thần*, liệu có gì có thể làm khó được hắn không?”

(*á thần, bán thần: con của thần, không phải người thường)

“Thời điểm trước tổ chế tác tuyên truyền có nói, nâng cấp độ khó gấp ba lần phiên bản cũ… Ngay lập tức bị bán thần vả mặt, đúng là quá mạnh!”

“Tao chơi qua Turn Class 1, độ khó cao nhất vòng đầu tiên đã ngỏm 80 lần… trò này mà có thể nhanh chóng vượt ải độ khó cao nhất thật sự không có khả năng.”

Đám nam sinh bàn tán sôi nổi, nói đến chủ đề trò chơi thì đúng là nói không hết chuyện.

Theo khoa học kĩ thuật phát triển, ngành công nghiệp thể thao điện tử cùng với trò chơi ở thời điểm hiện tại đang đứng ở thời kỳ hoàng kim, vô luận là mức độ đón nhận từ lĩnh vực khác hay vẫn là phát triển thương nghiệp, đều vô cùng tốt đẹp.

Hơn nữa tốc độ phổ biến trong quần thể thanh thiếu niên cũng vô cùng lớn mạnh, đi cùng với việc trò chơi được đông đảo người trẻ tuổi yêu thích, người làm trong lĩnh vực này —— tuyển thủ thể thao điện tử hoặc là chủ bá được nhiều người quan tâm, đều trở thành tồn tại trên đỉnh.

Bán Già Nhãn chính là chủ bá trò chơi đứng hàng đầu thế giới hiện tại, mặc dù ở nước ngoài cũng có đến trăm triệu fans, càng không cần nói đến trong nước.

Video hắn đăng tải đều trải qua xử lý âm thanh, không phân biệt được nam nữ, nhưng bất kể là trò chơi nào, thao tác đều là đỉnh lưu, thậm chí có người đoán hắn là tuyển thủ thể thao điện tử nổi danh nào đó, nếu không thật khó lý giải sao hắn có được trình độ cao đến vậy.

Hiện tại game kinh dị không chỉ có khảo nghiệm tố chất tâm lý, còn bao gồm cả khả năng động não, năng lực chạy trốn sinh tồn, so đấu mưu trí,… Nếu không có tố chất cao cấp về mọi mặt, thật đúng là đừng nghĩ lăn lộn.

Đem trò chơi coi như là hồng thuỷ mãnh thú đã là chuyện bị ném lại thế kỉ trước, hiện tại trường học thậm chí còn kết hợp chương trình học cùng trò chơi lại với nhau, giúp học sinh nâng cao năng lực tư duy cùng luyện tốc độ phản ứng, ví như nếu không giải được hàm số lượng giác, không nêu ra được trọng điểm lịch sử cận đại sẽ bị quỷ tóm được chết bất đắc kỳ tử gì đó.

Ở dưới hoàn cảnh giống như vậy, series 《Turn Class》 trở thành game kinh dị cấp thế giới cũng không có gì lạ.

Qua Tử ghé lại gần, nói: “Tao nghe trên mạng nói Bán Già Nhãn vẫn còn là học sinh cao tam, đại học thành phố cho hắn một xuất tiến cử, đều bị hắn từ chối!”

Bán Già Nhãn cũng là thần tượng của Lưu Tiểu Sa, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Qua Tử, “Không có khả năng, đồn đãi vớ vẩn như vậy mày cũng tin?”

Đồ ngốc mới có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy, trừ khi Bán Già Nhãn không muốn học đại học!

Hơn nữa bán thần lợi hại như thế, sao có thể chỉ là học sinh cao trung?

Con gái không hề có hứng thú với trò chơi như đám con trai, ngồi cạnh Lộ Liêu Liêu là khuê mật của cô, một nữ sinh hơi mập kêu là—— Tống Quế.

Tống Quế ở trong lớp học có tiếng là tốt bụng.

Giờ phút này cô càng vì chuyện chung thân đại sự của khuê mật mà lo lắng: “Cậu rốt cuộc khi nào mới chịu nói cho cậu ấy biết đây, hôm nay không nói về sau muốn gặp lại càng khó khăn, lấy thành tích của Giang Lăng thì vào đại học thành phố là không thành vấn đề, nhưng hai chúng ta không nhất định có thể đi thủ đô…”

Lộ Liêu Liêu nhanh chóng nhìn thoáng qua Giang Lăng phía xa, nhỏ giọng đáp, “Chờ lúc về rồi nói sau, bây giờ…. có quá nhiều người.”

***

Cùng lớp học lại có người suy nghĩ khác nhau. Lúc này, Tô Dao Linh đang nghĩ đến một sự kiện khác.

Cô cất di động, ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đang dần u ám. Trong lòng dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt.

Cha mẹ cô sau khi qua đời, trừ bỏ để lại di sản, còn để lại một ít bút ký kỳ quái.

Trong đó có vài trang viết một đống công thức khó hiểu, sau khi giải mã được đến đáp án, chính là ngày hôm nay.

Nhưng hôm nay, cho tới bây giờ đều không có phát sinh bất luận cái gì dị thường hay là chỗ đặc biệt.

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cô, cùng các bạn học ăn một bữa chia tay, không có gì đặc biệt —— chỉ có, nếu như trời tối sớm hơn so với bình thường cũng coi như là dị thường mà nói.

Lúc gần kết thúc bữa liên hoan đã là hơn tám giờ tối.

Dựa theo vị trí địa lý của thành phố này mà nói, giờ phút này hẳn nên là vừa mới bắt đầu trời tối, nhưng hôm nay không hiểu sao trời phá lệ tối sớm hơn bình thường, nhìn qua phảng phất như đã là đêm khuya, bầu trời không có sao, ngay cả mặt trăng cũng không biết trốn đi nơi nào.

Cũng may thành thị đèn đuốc sáng trưng, đèn xe ven đường cùng ánh đèn cửa hàng sáng như ban ngày, cũng khiến không ai chú ý đến trời tối khác thường.

Tô Dao Linh không có bạn bè nên dứt khoát rời khỏi.

Cô vừa mới ra cửa, Lưu Tiểu Sa liền kéo Qua Tử lặng lẽ theo sau.

Người thứ tư ra cửa là Giang Lăng, trước đó hắn đã từ chối lời mời của bạn mà đến một mình.

Bởi vì Giang Lăng rời đi trước, nên Lộ Liêu Liêu thiếu chút nữa không tìm được hắn, vẫn là Tống Quế tinh mắt, khi thấy thân ảnh Giang Lăng biến mất ở cửa liền lập tức lôi kéo Lộ Liêu Liêu đuổi theo.

Lớp trưởng Trương Bằng Phi vốn đang tính cùng đồng học trò chuyện một hồi. Thấy Lộ Liêu Liêu đứng lên, nghĩ đêm đã khuya nữ sinh về nhà một mình không an toàn, liền lấy cớ đưa người về nên liền theo sát phía sau rời khỏi quán ăn.

Vì thế, một sợi dây liên kết kỳ quái xuất hiện….

Cách quán ăn 1km chính là ga tàu điện ngầm, xung quanh giao thông sầm uất, Tô Dao Linh đi đến chỗ bóng tối phía dưới cầu vượt liền ngừng lại.

Nữ sinh ngẩng đầu nhìn lên không trung đen nhánh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lưu Tiểu Sa thấy cô tự mình chọn một nơi yên tĩnh mà hẻo lánh như vậy cảm thấy vô cùng hài lòng. Hắn đến gần hơn một chút, dùng mắt ra hiệu Qua Tử vòng đến phía trước Tô Dao Linh, hai người chia ra ngăn chặn trước sau.

Lưu Tiểu Sa: “Tô đồng học, cho chúng ta mượn chút tiền tiêu đi.”

Tô Dao Linh cũng không thèm để ý tới hắn.

Qua Tử ở bên cạnh thấy Tô Dao Linh ngó lơ Lưu Tiểu Sa liền cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn ho khan vài tiếng soát cảm giác tồn tại, sau đó hung ác nói, “Mày điếc lại còn mù sao? Muốn an toàn về nhà lập tức nộp hết tiền trên người ra đây, mọi người đều là bạn học, phí bảo kê này hôm nay bọn tao mới đến thu đã coi như tiện nghi cho mày lắm rồi.”

Tô Dao Linh rốt cuộc có phản ứng, cô hỏi, “Phí bảo kê?”

Qua Tử đắc ý mà cười, “Đúng vậy, ba năm phí bảo kê —— những người khác đều đã nộp, chỉ có mày bọn tao vẫn luôn không thu, hôm nay sau khi giao nộp đầy đủ, mày mới có thể rời đi.”

Tô Dao Linh nói, “Ừm, quả thật nên nộp phí bảo kê.”

Lưu Tiểu Sa sắc mặt vui vẻ, lại nghe cô nói tiếp, “Nhưng phải là các cậu nộp cho tôi mói đúng?”

Lưu Tiểu Sa: “??”

Qua Tử: “???”

Tô đồng học, cậu can đảm vậy sao?

Lưu Tiểu Sa nhặt lên tấm ván gỗ trên mặt đất định đe doạ cô.

Vừa mới giơ lên, lại bị người trực tiếp bắt lấy cổ tay vặn ngược về phía sau, xương cốt cánh tay phát ra tiếng vang răng rắc, tấm ván gỗ trong tay Lưu Tiểu Sa loảng xoảng rơi xuống trên mặt đất, đau đớn hét lên: “Ai, ai! Mau thả tay ông mày ra!”

Thời điểm Lộ Liêu Liêu, Tống Quế cùng với Trương Bằng Phi đi ở cuối cùng đuổi tới, liền nhìn đến một màn Giang Lăng anh hùng cứu mỹ nhân ——

Lộ Liêu Liêu: Giang Lăng với cô ấy có quan hệ gì?

Tống Quế: Nhiều người như vậy lát nữa Liêu Liêu làm sao dám thổ lộ đây?

Chỉ có Trương Bằng Phi lòng đầy căm phẫn: Lưu Tiểu Sa cùng tên Qua Tử này đúng là hai tên bại hoại của lớp số 4, ngày thường tìm hắn thu phí bảo kê liền không nói, hiện tại ngay cả Tô đồng học yếu ớt đáng thương đều không buông tha!

Giang Lăng buông ra cánh tay Lưu Tiểu Sa đang kêu thảm thiết, lập tức đi đến trước mặt Tô Dao Linh, nói, “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Tống Quế đầy đầu mờ mịt, Tô Dao Linh ở trong lớp giống như “người vô hình”, Giang Lăng là từ khi nào quen biết cô ấy, từ từ, hắn không phải là tìm Tô Dao Linh tỏ tình chứ?? Chuyện này không có khả năng……

Đường cao tốc trên đỉnh đầu có một đoàn tàu gần rú bay nhanh mà đến, tốc độ lại càng ngày càng chậm, cuối cùng thẳng tắp dừng lại ngay trên đỉnh đầu mấy người đang đứng.

Tô Dao Linh lắc đầu, đối Giang Lăng làm một động tác im lặng.

Sau đó, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Tô Dao Linh có một loại dự cảm kỳ quái, lập tức sẽ có chuyện gì đó sảy ra.

Quả nhiên, sau một khắc, dừng lại không chỉ có đoàn tàu trên đỉnh đầu, mà là toàn bộ thành thị —— từ biên giới thành thị đến vùng trung tâm thành phố, từng dãy ánh đèn kiến trúc dần dần tắt ngúm, hệt như là bị người ngắt đi công tắc nguồn điện toàn thế giới.

Nơi xa, cửa hàng nhỏ ven đường vốn dĩ đang phát nhạc cũng đột nhiên im bặt.

Không gian tĩnh mịch đầy quỷ dị vây quanh đám người.

Cùng lúc đó, trong đầu mọi người đều vang lên một giọng nói non nớt.

【Trò chơi sinh tồn toàn cầu đã chính thức bắt đầu!】

【Các bạn có thời gian mười phút tìm kiếm điểm ẩn núp〜Nhiệm vụ sinh tồn trong thời gian giới hạn dành cho người mới đã mở ra! Hãy cố gắng sống sót!】

Một màn đếm ngược đẫm máu xuất hiện trên bầu trời tối đen như mực.

09:59

_________