Chương 7: Phương thức trị mất ngủ hiệu quả
Edit & Beta: Cafesvictim– Em tận mắt thấy cậu ta không mặc quần áo đứng trước mặt Augustine –Thịt bò trong nồi tỏa ra hương thơm, Dạ Phong Vũ lấy ra hai cái đĩa: “Sáng nay vừa xem tạp chí tài chính và kinh tế, trang bìa có một tin tức về anh.”
“Về việc thu mua trang viên Edinburgh?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ lấy thịt bò ra, thẳng thắn nói: “Còn chưa kịp xem nội dung, MOKA đã cướp tờ báo đi rồi.”
“Gâu gâu gâu!” Chó lớn gặm đồ chơi, đẩy cửa phòng bếp mạnh mẽ chạy tới.
“Tính khi nào thì về Pháp?” Augustine lấy lọ hồ tiêu đưa cho cậu.
“Cuối tuần sau.” Dạ Phong Vũ rửa tay, “Đã đặt vé xe lửa rồi, người nhà tôi cũng rất muốn gặp MOKA.”
“Đợi đến Paris, có tiện hứng thú chụp một bộ ảnh quảng cáo không?” Augustine thuận miệng hỏi.
“Quảng cáo không phải là chuyện có thể tiện thì quyết định.” Dạ Phong Vũ buồn cười, “Hơn nữa trong khi nghỉ phép, tôi không muốn bàn chuyện công việc.”
“Ngay cả kế hoạch cũng không có hứng nghe?” Augustine nhướng mi, “Biết đâu lại là một cơ hội khó có được.”
“Làm việc là để hưởng thụ cuộc sống cho tốt.” Dạ Phong Vũ lấy thịt bò ra, “Ba tháng nghỉ ngơi này, tôi không muốn bị quấy rầy bởi bất kỳ chuyện gì.”
Augustine từ bỏ: “OK.”
“Có điều vẫn cảm ơn ý tốt của anh.” Dạ Phong Vũ hỏi, “Hôm nay có thời gian không?”
“Hôm nay?” Augustine khó hiểu, “Có chuyện gì?”
“Để cảm ơn, dạy anh một phương pháp thư giãn giảm bớt áp lực.” Dạ Phong Vũ đưa ly cho anh, “Chỉ là cần ít nhất ba tiếng, cùng với thể lực hoàn hảo.”
MOKA ở phòng khách nhún nhảy lên xuống ở trên đệm dựa, tư thế cực độ không hài hòa.
Augustine mở chai rượu đỏ, vui vẻ đáp ứng.
Beefsteak độ chín vừa đủ, cắt ra nước thịt cùng hương vị thơm ngào ngạt. MOKA ngồi xổm bên cạnh bàn ăn nhìn một chút, chạy về ổ chó ngậm đến một ít bánh quy, ý đồ
tiến hành trao đổi
cùng chủ cũ.
Augustine suy nghĩ một chút, lần sau đến nhà trọ, có nên dẫn theo Elizabeth và Simba.
Đợi khi bữa tối kết thúc, MOKA đã nằm trên thảm ngủ, sau đó bị lay tỉnh thì rất không vui, thậm chí cả món đồ chơi plastic yêu thích cũng không có tâm tình gặm.
“Nghe lời.” Dạ Phong Vũ ôm nó xoa xoa, “Chúng ta đi ngắm trăng.”
“Gâu gâu.” MOKA mưu đồ cuộn tròn, kết quả lần thứ hai nhào vào chủ mới khêu gợi.
Augustine giơ tay kéo người ra.
“Gâu gâu gâu!” MOKA kháng nghị, còn chưa có được liếʍ một cái mà!
“Nó nhất định là thường xuyên cùng Phillip chơi trò này.” Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ.
Augustine mỉm cười: “Trở về lâu đài, tôi sẽ giúp cậu dạy dỗ nó.”
Ban đêm một mảnh yên tĩnh, xe thể thao màu đen lướt nhanh trên đường, MOKA ngồi xổm ở ghế sau, nhe miệng thở vù vù, hơn nữa còn cùng chủ cũ thi thoảng nhìn nhau một cái.
Augustine mặt không chút thay đổi hỏi: “Tôi có thể ngồi ghế trước không?”
“Không thể, MOKA sẽ quấy rầy tôi lái xe.” Dạ Phong Vũ lắc đầu.
Augustine đành phải tiếp tục chịu đựng cái lưỡi gần như liếʍ đến mặt mình.
Một giờ sau, xe đỗ tại ven một cánh rừng, bốn phía không có đèn, chỉ có chân trời đầy sao và trăng.
Augustine kéo MOKA xuống xe: “Rất giống hiện trường gϊếŧ người giấu xác.”
“Cũng có thể là hiện trường phim kinh dị về lâu đài quỷ hút máu đáng sợ.” Dạ Phong Vũ trêu chọc, đi vào trong rừng.
Augustine khẽ nhíu mày.
Một phút đồng hồ sau, bốn phía đột nhiên sáng bừng, vô số đèn nhấp nháy màu vàng nhỏ gắn trên ngọn cây, giống như trong lễ Giáng sinh.
“Gâu gâu!” MOKA lập tức hưng phấn lên.
“Đây vốn là một nơi để quán bar tổ chức tiệc, vào lúc không có tiệc dã ngoại, có thể tạm thời mượn một chút.” Dạ Phong Vũ đưa cho anh một chai nước, “Ở đây có thể nghe được tiếng gió.”
“Như vậy có thể thư giãn giảm áp lực?” Augustine nhướng mi, “Trẻ con có khi sẽ thích.”
“Anh cũng có thể tỏ vẻ rất thích.” Dạ Phong Vũ ngồi lên một tảng đá, “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi diễn vai bác sĩ chữa bệnh, cần người bệnh cổ vũ.”
Augustine gật đầu: “Xem xét chất lượng bữa tối, có thể phối hợp.”
MOKA
vui vẻ
lăn lộn
trên mặt cỏ.
“Tiếp tục đi lên trên một chút, có thể ngắm ánh trăng dưới dòng suối nhỏ trong rừng.” Dạ Phong Vũ tựa cằm lên hai cánh tay, “Đêm nay sao rất đẹp.”
“Đó là chòm sao bọ cạp.” Augustine ngồi bên cạnh cậu.
“Tôi nghĩ là anh chỉ có hứng thú với tài phú.” Dạ Phong Vũ cười cười, lười biếng nhắm mắt lại.
“Cậu phải giúp tôi thả lỏng tâm tình.” Augustine trêu chọc.
“Không phải tôi, là thiên nhiên.” Dạ Phong Vũ nhếch khóe miệng, mắt vẫn như cũ không chịu mở ra, “Trong rừng cũng sẽ có nhạc hội.”
Gió nhẹ thổi qua ngọn cây, mang đến tiếng xào xạc, tiếng ếch cùng ve sầu kêu liên tiếp, không gian giống như trong chuyện cổ tích.
“Ngao hú~!” MOKA làm như mình là sói.
“Đang nghĩ gì?” Sau một lát, Dạ Phong Vũ quay đầu hỏi anh.
Augustine nhìn sao trời: “Về việc thu mua trang viên Edinburgh.”
Dạ Phong Vũ thở dài: “Quả nhiên tôi không phải là một bác sĩ tâm lý đủ tư cách.”
“Nhưng nơi này đúng là rất yên tĩnh.” Augustine ngồi xuống, “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Có thể nhận thấy, việc thu mua trang viên Edinburgh đối với anh rất quan trọng.”
“Không phải quan trọng hay không, chẳng qua nó đích xác có thể làm cho tài sản của tôi tăng lên.” Augustine nhìn không gian trước mắt, “Ngày mai đến phòng khám bác sĩ Grater, có cần tôi đến đón không?”
“Tôi không phải bé gái.” Dạ Phong Vũ gọi MOKA về, “Yên tâm, sẽ đến đúng giờ.”
Sắc trời dần trắng, xe thể thao đỗ lại trước cửa lâu đài, Dạ Phong Vũ kéo MOKA xuống xe: “Ngày mai gặp.”
“Cậu đi về như thế nào?” Augustine hỏi.
“Đi bộ, MOKA hiện cũng rất có tinh thần.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Hẹn gặp lại.”
“Trị an của thành phố này cũng không tốt.” Augustine nhíu mày.
“Chỉ cách hai con phố mà thôi.” Dạ Phong Vũ lắc lắc dây xích trong tay, “Huống hồ tôi không nghĩ là sẽ có người muốn khıêυ khí©h một anh bạn Alaska to như sư tử.”
MOKA há miệng ngáp một cái, chảy nước miếng nhìn rất ngu.
Augustine lắc đầu: “Ở lại lâu đài một đêm, hoặc là tôi gọi người đưa cậu về.”
Dạ Phong Vũ nhún vai: “Nghe như là lo lắng cho bé gái vị thành niên.”
Augustine ấn chuông gọi người.
Dạ Phong Vũ giơ tay đầu hàng: “OK, tôi ngủ lại.”
Lại trở lại lâu đài, MOKA lập tức cảnh giác vạn phần, thập phần lo lắng cho việc mình sẽ bị giữ lại lần nữa, vì thế một bước cũng không rời Dạ Phong Vũ, cái tai dựng đứng thẳng tắp.
Quản gia dẫn cậu đến phòng cho khách: “Ngủ ngon.”
“Cảm ơn.” Dạ Phong Vũ đóng cửa phòng, kéo MOKA đi tắm.
“Ngao ngao!” Chó lớn bám cửa kháng nghị.
“Ngoan, ngày mai phải thật sạch sẽ đi gặp bác sĩ và Cindy.” Dạ Phong Vũ tẩy sạch bọt xà phòng trên người nó.
MOKA vươn chân trước, tận tình vuốt ve bả vai và cơ ngực chủ mới.
Cửa sổ phòng ngủ có tiếng động bất thường, Dạ Phong Vũ khẽ nhíu mày, tiện tay quấn một chiếc khăn tắm đi ra.
Một người đàn ông cao lớn hùng dũng trèo vào.
………….
“Gâu gâu!” MOKA ướt sũng nhiệt tình bổ nhào.
“Thượng đế trên cao chứng giám, xin mày không cần kêu!” Phillip chặn ngang miệng nó.
“Ngao~! Gâu! Ư ư ư!” MOKA phát ra đủ loại tiếng kêu, trong màn đêm tiếng vang dồn dập.
Hành lang truyền đến tiếng bước chân, Phillip tuyệt vọng ôm đầu.
“Xin chào, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Quản gia gõ cửa.
Dạ Phong Vũ nhìn vẻ mặt sắp hỏng mất của Phillip, bình tĩnh nói: “Đừng lo, không có việc gì.”
“Augustine tiên sinh?” Quản gia thăm dò nhìn người bên cạnh.
Augustine sắc mặt xanh mét xắn cổ tay áo sơ mi, một cước đá văng cửa phòng.
MOKA chấn kinh sâu sắc, nhanh chóng trốn về phòng tắm.
………..
Phillip khóc lóc kể lể biện giải: “Em chỉ là muốn quay về phòng ngủ của mình thôi mà.”
“Cho nên?” Augustine mặt không chút thay đổi.
“Đây là đường tắt.” Phillip nghẹn ngào, “Chứ không phải muốn trộm MOKA.”
Augustine nhướng mày.
Phillip thức thời biến mất.
Augustine buồn rầu xoa mi tâm: “Hy vọng không có quấy nhiễu cậu.”
“Lần đầu tiên ở lâu đài, chỉ là lưu lại chút kỷ niệm đáng nhớ mà thôi.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Không sao.”
Xác định đã không còn nguy hiểm, MOKA từ phòng tắm chạy chậm ra ngoài, thuận tiện đυ.ng rớt khăn tắm của chủ mới.
…………
“Hôm nay ………… A, em cái gì cũng không có thấy!” Giữa đường vòng lại Phillip hoa dung thất sắc, lập tức che mắt.
“Rất xin lỗi.” Dạ Phong Vũ xoay người nhặt khăn tắm lên, quay về phòng tắm.
Augustine quét
mắt
về phía cửa.
“Em nghĩ các anh chỉ là bạn bè bình thường!” Phillip khẩn trương lùi lại, chứ không phải cái loại có thể cởϊ qυầи áo này.
Augustine tiếp tục mặt không chút thay đổi: “Bọn anh đúng thật chỉ là bạn bè bình thường.”
Phillip gật đầu
bằng lương tâm: “Em cũng nghĩ như vậy.”
“Từ ngày mai, Simba sẽ chia sẻ phòng ngủ với
mày.” Augustine lạnh lùng nói.
Phillip khóc lóc kể lể: “Em thật sự tìm anh có việc, là về trang viên Edinburgh.”
“Cùng với đồ ăn.” Augustine tiếp tục bổ sung.
Phillip thức thời câm miệng, cảm thấy sống không bằng chết.
Đợi khi Dạ Phong Vũ từ phòng tắm đi ra, MOKA đã ngủ trên thảm trải sàn, Augustine đang ngồi trên sô pha xem một quyển tạp chí.
“Màu sắc rất được.” Dạ Phong Vũ cầm lên một ly rượu trên cái tủ thấp.
“Gọi là Thiên sứ Ireland.” Augustine tựa trên sô pha, “Tên không ra gì, rượu thì lại không tệ.”
Dạ Phong Vũ nếm thử: “Rất mạnh.”
“Cho nên có tác dụng ru ngủ.” Augustine bỏ xuống cái ly không.
“Tôi không nghĩ ngày mai Cindy muốn gặp hai ông chú say xỉn, hơn nữa để trị chứng mất ngủ, có nhiều phương pháp tốt hơn so với rượu mạnh.” Dạ Phong Vũ cười cười, nhưng không có nói thêm, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Augustine buông ly, giúp cậu đóng cửa lại, quay về phòng mình sau đó tiện tay nhấc điện thoại vừa gọi đến.
“Phương pháp có hiệu quả trị mất ngủ hơn so với rượu mạnh?” Đối phương là hoa hoa công tử thời thượng nổi danh, sau khi nghe cười trêu ghẹo, “Đương nhiên là một hồi tình ái nhẹ nhàng vui vẻ say đắm, thế nào, muốn giới thiệu cho cậu mấy cô em không?”
Augustine sắc mặt cứng ngắc, để điện thoại xuống.
Bên kia, Phillip đang gọi điện thoại đường dài xin giúp đỡ từ Nghiêm Khải: “Đúng, chính là Dạ Phong Vũ………. Ôi trời ạ, bọn họ thế mà lại yêu nhau, em cần bình tĩnh một chút……….. Không không, em tận mắt nhìn thấy cậu ấy không mặc quần áo đứng trước mặt Augustine…….. Dáng người không tồi……….. Sau đó? Sau đó em về phòng ngủ……. Đúng đúng là tự mình đi về, không phải bị đánh trở về……….. Anh nhất định phải tin tưởng em, vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?”