Chương 19.1

Khi Dư Phong sắp đi ra khỏi khu dạy học vẫn cảm thấy phía sau có người đi theo, cậu quay đầu lại nhìn, một nam sinh thân hình nhỏ yếu đang khẩn trương mà nhìn cậu.

Trên mặt nam sinh còn mang theo vết máu bầm, sắc mặt tái nhợt bệnh trạng, hốc mắt đen xì, cả người thoạt nhìn yếu đuối mong manh.

Thấy Dư Phong dừng lại, kia nam sinh đi đến trước mặt Dư Phong, hai mắt như không có ánh sáng mà mở miệng nói:

“Dư Phong……”

Dư Phong nhìn kỹ bộ dáng của nam sinh một lần nữa, cậu chắc chắn mình không quen biết người nào như thế này.

“Dư Phong, tôi biết cậu qua trò chơi.”

Âm thanh nam sinh phát ra gần như không thể nghe thấy, có lẽ là do thân thể suy yếu đến cực độ của cậu ta.

Dư Phong không rõ nguyên do, nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.

Quy tắc trò chơi rõ ràng đã cảnh báo mọi người, không được nhắc tới bất kì nội dung gì có liên quan đến trò chơi trong đời sống hiện thực, nhưng nam sinh trước mắt này hình như cũng không có ý định tuân thủ quy định.

“Tôi là người chơi bị trò chơi đào thải ……” Đáy mắt nam sinh hiện lên một tia hoảng sợ

“Như cậu thấy, tôi đang phải chịu sự trừng phạt của trò chơi.”

Nam sinh tiếp tục nói: “Tôi biết nhiệm vụ hiện tại của cậu là gì, tôi cũng đã trải qua giai đoạn này, lần này tới tìm cậu là muốn giúp đỡ cậu……”

Dư Phong càng thêm nghi hoặc “Giúp tôi cái gì?”

Nam sinh không dấu vết nhìn thoáng qua xung quanh, nói: “Tôi bị trò chơi trừng phạt sở dĩ là bởi vì tôi thật sự không thể tiếp thu những nhiệm vụ về sau mà trò chơi tuyên bố, cậu biết không? Nhiệm vụ trò chơi là đem cơ thể tôi cải tạo thành người song tính……”

Dư Phong mở to hai mắt nhìn.

“Nhiệm vụ này căn bản không có khả năng hoàn thành ……” Nam sinh oán hận mà nói “Tôi từ chối nhiệm vụ đó, sau lại trở thành món đồ để người ta phát tiết……”

Dư Phong rất khó tưởng tượng nam sinh này đến tột cùng đã trải qua những cái gì, liên tưởng đến mấy ngày này chính cậu càng ngày càng làm những hành vi khác người. Ánh mắt Dư Phong thất thần mà nói câu:

“Cậu có thể lựa chọn báo cảnh sát……”

Giọng nói vừa cất lên, Dư Phong cảm thấy mọi người xung quanh đều dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn cậu. Nhưng khi Dư Phong cùng bọn họ đối diện, ánh mắt những người đó lại vội vàng dời đi.

Dư Phong chú ý tới nam sinh kia khóe miệng hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện, sau đó trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Dư Phong nửa quỳ ngồi trên đệm mềm, đầu vẫn nặng trĩu, tầm mắt bị một miếng vải đen bịp kín hoàn toàn, đôi tay bị trói lại với một cây trụ, trên cổ cũng có một cái vòng cổ, như là một con chó bị chủ nhân răn dạy trói lại.

Đầu đau quá…… Cậu đang ở đâu?

Cuối cùng, có tiếng bước chân vang lên, trái tim Dư Phong nhảy lên lên tục, cậu chỉ nhớ ở khu dạy học gặp một cái nam sinh kỳ quái, người người họ có nói chuyện về nội dung trò chơi, sau đó liền thức dậy ở nơi này.

Tim đập càng lúc càng nhanh, cái trán chảy ra tầng mồ hôi mỏng, ngực giống như sắp bị trái tim nhảy lên phá tan, hắn cật lực hít sâu, ý đồ giảm bớt cảm xúc khẩn trương.

Dư Phong nhấp môi, đối phương chưa đi đến trước mặt cậu, chỉ nghe tiếng bước chân đi trên đệm, cậu không biết khung cảnh xung quanh như thế nào, tình trạng này làm cả tâm hồn lẫn thể xác cậu đều mệt mỏi.

“Ai vậy?”

Dư Phong bỗng nhiên nhíu mày, cậu có thể cảm nhận được, kia tiếng bước chân quá hỗn loạn, hình như không chỉ có một người.

Không ai trả lời, tiếng bước chân cũng ngừng lại, Dư Phong ngừng thở, ngay sau đó liền cảm giác được có người ở nách và tai cậu hít thở, đồng thời lỗ tai bên kia cũng bị một bàn tay thô ráp che lại.

Ít nhất có hai người!

Dư Phong càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, cậu giãy giụa muốn đem bịt mắt gỡ xuống, nhưng mà đôi tay đã bị trói lại, chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

Một đôi bàn tay to vuốt ve cánh mũi Dư Phong, cảm giác rắn chắc mà thô ráp, Dư Phong có thể phán đoán ra đối phương là một người có dáng người cường tráng hơn mình rất nhiều.

“Rốt cuộc là ai vậy!?” Dư Phong có chút sốt ruột, quát lớn.

Bốn phía chỉ có cậu cùng hai người đàn ông im lặng ở trước mặt, trong đó có một người không ngừng dùng thứ cứng rắn cọ xát va chạm vào phần lưng cậu, còn người còn lại không để ý tới cậu.

Hai cái đùi người kia chống hai bênphía sau lưng Dư Phong, Dư Phong không được tự nhiên nghiêng về phía một bên tránh né, lại vừa vặn đυ.ng phải hai cái đùi. Cách một tầng vải dệt, cũng có thể cảm nhận được hình dạng kích cỡ nơi đó.

Không chờ Dư Phong có phản ứng tiếp theo, một đôi bàn tay to đã vuốt ve vυ" cậu, ngón tay không nhẹ không nặng mà xoa nắn, đem toàn thân cậu bị xoa bóp sôi trào, thân thể không chịu khống chế mà run rẩy.

“Cậu phạm quy”

Người đàn ông nói nói, “Báo cảnh sát, là hành vi chúng tôi khinh thường nhất, cậu ở trước mặt mọi người nói ra, cho nên phải chịu trừng phạt.”

Dư Phong lúc ấy căn bản không có nghĩ nhiều như vậy, khi nhìn thấy nam sinh suy yếu trước mặt, cậu không tự giác thả lỏng đề phòng.

“Tôi cũng không muốn phạm quy……”

“Cậu không cần lo lắng, bởi vì cậu là bá chủ mới lại xếp ở hạng nhất, cho nên lần trừng phạt này cũng không phải là trừng phạt đúng nghĩa đâu”

Nam nhân cười nhẹ một tiếng, “Có lẽ sẽ làm cậu thích cảm giác bị ‘ trừng phạt ’ ……”

Cậu chưa từng chịu qua kí©h thí©ɧ như vậy, bị một người nam nhân chơi đùa đầṳ ѵú, động tác tay nam nhân ngày lúc càng nhanh hơn, trái tim Dư Phong cũng theo đó kịch liệt nhảy lên.

“Ân…… A……”

Dư Phong vẫn luôn căng chặt thân mình nháy mắt mềm xuống, ngoan ngoãn mà nằm ở trong lòng ngực rắn chắc của nam nhân, mặc kệ ngón tay hắn ở trước ngực chính mình du tẩu.

“Đúng là tiểu dâʍ đãиɠ, như thế liền cứng”

Một âm thanh trầm thấp khác ở trước mặt vang lên.