Chương 10.1

Edit : Panda

Beta : Mandy

Đoạn Dã thở hổn hển, động tác dưới hông lại càng ngày càng mạnh.

Đại dươиɠ ѵậŧ được thịt non ấm áp dễ chịu bao bọc, hạ thân càng thêm mãnh liệt. Hoa huyệt mềm yếu căng ra, trên thành ruột tầng tầng nếp gấp thịt bị giãn, hút côn ŧᏂịŧ của Đoạn Dã vào thật sâu.

Dịch nhầy dính dính nhão nhão của cả hai trộn bị trộn lẫn ở chỗ hai người đang giao hợp.

“Có phải lần trước tôi đem cậu thao tới thỏa mãn, lần này lại tới tìm tôi?”

Một bên Đoạn Dã hung hăng chụp đánh mông thịt Dư Phong, một bên ở trong nhục động mãnh liệt thao.

“Dâʍ đãиɠ! Đang ăn dươиɠ ѵậŧ còn giả bộ thanh thuần!”

“Ư a…… Cầu…… Cầu xin anh…… Không cần……” Sóng nhiệt trong hậu huyệt ngứa râm ran truyền khắp toàn thân, lòng tự trọng của Dư Phong vào giờ phút này đã bị Đoạn Dã nhẫn tâm giẫm đạp.

“A…… A…… Sướиɠ……”

Quá…… Quá sướиɠ……

Mông thịt non mịn của Dư Phong bị eo hông Đoạn Dã va chạm giống như cuộn sóng phập phồng.

Cậu giờ phút này đang nâng cao tiểu huyệt, dùng tư thế nhục nhã nhất nghênh đón đại dươиɠ ѵậŧ thao làm, còn không thể không thừa nhận loại kɧoáı ©ảʍ này, cậu chính là một con cɧó ©áϊ!

“Hậu huyệt cũng sẽ được tôi thao, còn nói không cần?”

Đoạn Dã tùy ý nhục nhã Dư Phong, côn ŧᏂịŧ thô tráng thọc vào rút ra bên dưới. Vách thịt sớm đã mở ra, theo thịt trụ mỗi lần rút ra cũng theo ra ngoài.

Vách thịt màu đỏ tươi bên trong bị qυყ đầυ đâm mở, rút ra toàn bộ côn ŧᏂịŧ khỏi hậu huyệt, lưu lại sự trống rỗng cho nhục động.

“Ha ha……”

Đoạn Dã rút dươиɠ ѵậŧ ra cười nhạo một tiếng.

Nhìn Dư Phong dựng thẳng hậu huyệt, tiểu huyệt đã bị làm không khép lại được, bên trong nhục động có thể thấy được rõ rang.

“Sướиɠ hay không sướиɠ!?”

Dư Phong cuối cùng cũng có thể thở dốc, cậu từng ngụm từng ngụm hít thở không khí, đền bù cho đại não bị thiếu khí oxy.

Trong miệng ấp úng nói không rõ.

“Đoạn, Đoạn Dã…… Con mẹ anh…… A!”

Đoạn Dã lại trực tiếp đem dươиɠ ѵậŧ đâm vào, tiểu huyệt bỗng nhiên bị quái vật khổng lồ xâm nhập mà hoảng sợ, kịch liệt co rút lại huyệt thịt, gắt gao bọc lấy nguyên cây dươиɠ ѵậŧ.

Cơ bắp trên đùi Đoạn Dã căng chặt, kɧoáı ©ảʍ bắn tinh hắn giống như mãnh thú nguyên thủy, thô bạo mà kéo đầu tóc của Dư Phong.

Từ phía sau, hắn nắm lấy cổ Dư Phong, làm như muốn đem cổ cậu bóp nát.

“A —— a a ——” Hạ thân Dư Phong còn đang thừa nhận tinh hoa của người nam nhân này bỗng nhiên kịch liệt

chống đối.

Trên người cũng bị hắn lôi kéo phát đau, nhiều thứ kí©h thí©ɧ làm cậu ý thức mình gần như sắp chết.

“Bé cưng! Cầu xin đi! Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn!”

Hạ thân Đoạn Dã đã đem mông thịt trắng nõn của Dư Phong đâm đến đỏ bừng một tảng lớn.

Hắn đem toàn bộ thân mình Dư Phong dựa lưng ở trước ngực hắn, giơ đầu Dư Phong lên, hung hăng nắm lấy yết hầu của Dư Phong.

“Ngô, ngô…… Cầu xin…… A a a…… Xin anh…… A, nhẹ nhàng……”

Nước mắt theo gương mặt Dư Phong nhỏ giọt chay xuống cánh tay Đoạn Dã

“Nhẹ thôi…… A…… Lão công, a a…… Cầu xin anh……”

Trên mặt Đoạn Dã lộ ra một nụ cười đắc ý.

Thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dư Phong là ở trong sân thi đấu bóng rổ.

Dư Phong ăn mặc bình thường nhất, sơ mi trắng cùng quần jean màu lam nhạt, nhưng quần áo bình thường mặc ở trên người Dư Phong có vẻ nổi bật.

Ở trong một đám nam nhân cao lớn thô kệch, Dư Phong như là một thiếu niên nhà bên thuần trắng không tì vết.

Lúc ấy hắn liền muốn nếm thử xem cái nhục động của tiểu bạch hoa này có tư vị như thế nào.

Hiện tại, đem người ấn ở trong lòng ngực mạnh mẽ thao, ham muốn chinh phục của hắc cực kì thỏa mãn.

“A a…… Ô ô……”

Trong thanh âm của Dư Phong mang theo tiếng khóc nặng nề, cậu cao trào, bị Đoạn Dã dùng loại phương thức thô bạo, nhục nhã này mà lêи đỉиɦ.

Một cỗ dịch trắng từ phía trước bắn ra, theo mỗi một lần nhục động bị đâm vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phía trước đều bắn xa hơn.

Dươиɠ ѵậŧ Dư Phong thậm chí đều còn không cương nữa, cứ như vậy bị dươиɠ ѵậŧ phía sau nhét vào thao bắn.

Trong huyệt thịt non nớt hùng hổ mυ"ŧ vào côn ŧᏂịŧ lớn, Dư Phong gắt gao cắn răng.

Bụng nhỏ cũng bắt đầu ẩn ẩn đau.

Nhìn bụng mình, cậu tựa hồ có thể nhìn ra hình dáng của qυყ đầυ đang ở trong thân thể cậu bộ dáng kích động.

“Đ!t !!!!”

Đoạn Dã hung hăng mắng một tiếng, gầm nhẹ ở nhục động bắn tinh.

Ở vách động thịt mềm mại, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn vào dũng đạo ấm áp bên trong.

Đoạn Dã bắn xong tinh, động tác cuối cùng trở nên ôn hòa một chút.

Hắn buông cổ Dư Phong ra, trên cổ trắng mịm bị hắn thít chặt ra tạo nên vết đỏ.

Đại dươиɠ ѵậŧ vẫn ở bên trong tràng đạo run lên mà ma sát.

Hắn đưa đẩy hông, dùng bàn tay bao bọc lấy hai cánh mông của Dư Phong, chậm rãi bẻ ra, sau đó rút côn ŧᏂịŧ của bản thân ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c pha lẫn dịch nhầy từ huyệt khẩu sưng đỏ chảy xuống theo đùi cậu.

Thân mình Dư Phong run rẩy, đôi tay còn bị Đoạn Dã cột vào phía sau, trên đùi một vệt nước ấm áp xuống chảy phía dưới, nhỏ giọt trên ghế da, cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu vừa bắn ra trộn lẫn thành một mảng hỗn độn.

“Liếʍ sạch sẽ cho tôi, tôi sẽ tha cho cậu.”

Đoạn Dã nhìn dươиɠ ѵậŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, thế là liền đem dươиɠ ѵậŧ có chút mềm nhũn đưa đến trước mặt Dư Phong, bắt cậu dùng đầu lưỡi liếʍ sạch sẽ.

Dư Phong gắt gao nắm chặt tay, dùng đôi mắt phẫn hận mà trừng hắn, hô hấp có chút khó khan.

“Đoạn Dã, anh cảm thấy tôi thích anh, anh liền có thể đối xử với tôi như vậy?”

“Ngoan, nghe lời, liếʍ sạch sẽ cho tôi, tôi sẽ tha cho cậu.”

Đoạn Dã đối với lời nói của Dư Phong ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đưa dươиɠ ѵậŧ lại gần mặt Dư Phong.

Qυყ đầυ no đủ dính đầy dịch đυ.c, hương vị tanh nị xông vào mũi, Dư Phong nghĩ đến vừa rồi chính mình bị hắn nhục nhã bằng thứ đồ vật trước mắt này.

Nhất thời lửa giận bộc phát, hướng về phía hắn phun nước miếng.

Đoạn Dã sắc mặt trầm xuống, tiến lên nâng cằm Dư Phong lên, từ trên cao nhìn xuống cậu, một cái tay khác không nhẹ không nặng đánh lên gương mặt cậu:

“Dư Phong, tôi cũng không muốn đánh cậu, không có nghĩa là tính tình của tôi tốt.”

Hơi thở trên người Đoạn Dã khô nóng kết hợp hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tanh dũng mãnh bay vào xoang mũi, Dư Phong đem thân mình nhích lại về phía sau.

Bất đắc dĩ đôi tay bị vớ trắng buộc chặt sau lưng, cậu chỉ có thể tiếp tục chật vật dùng tư thế bất kham này quỳ gối trước hông Đoạn Dã.

“Đã làʍ t̠ìиɦ như vậy, cậu còn muốn cái gì nữa?”

Đoạn Dã không để Dư Phong trả lời tiếp tục nói “Muốn ta làm bạn trai cậu? Muốn tình yêu đơn thuần? Đừng có mà ấu trĩ.”

Đoạn Dã thoáng dùng sức trên tay đẩy cậu, Dư Phong cả người liền ngã ngửa vào ghế da.

“Tê ——” thân mình Dư Phong bị làm cho cứng đờ khó chịu.

Cậu nỗ lực điều chỉnh tư thế của mình, nỗ lực không làm cánh tay của chính mình bị thương.

Đoạn Dã cười trầm ngâm nhìn thoáng qua tư thế của Dư Phong lúc này.

Phía trước, đùi Dư Phong trắng nõn cùng ghế da đen bóng tạo thành một hình ảnh đối lập.

Vòng eo kiều mềm hào phóng bại lộ ở trước mắt hắn, Dư Phong cau mày, gắt gao cắn răng điều chỉnh tư thế, quần áo nửa che nửa lộ ở trên da thịt, cực kì dụ hoặc.

Tính dục lại tới nữa.

“Dư Phong, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu còn không nghe lời…”

Đoạn Dã phát ra một tiếng cười trầm thấp, tiếp tục nói, “Tôi đây liền đem cậu thao đến ngoan ngoãn phục tùng thì thôi.”

Dư Phong đang muốn từ ghế da ngồi dậy, lại nghe thấy quầy để đồ phía sau phát ra một tiếng vang thật lớn, cậu trong lòng cả kinh, ánh mắt nhìn tới nơi âm thanh kia phát ra.

Tay Đoạn Dã đang vuốt ve ở đùi Dư Phong cũng dừng lại, ánh mắt hướng tới quầy để đồ.

“Ai!?” Đoạn Dã chậm rãi đứng lên hỏi.

Một nam sinh cao lớn phía sau quầy để đồ thấp bé đứng lên, mặt đỏ bừng mà liếc mắt nhìn thoáng qua Dư Phong đang nằm trên da ghế.

Sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía Đoạn Dã, gãi gãi đầu nói:

“Đội trưởng, em…… Em cái gì cũng không nhìn thấy, hai… hai ngươi cứ tiếp tục đi, em lập tức đi ra ngoài!”

Đoạn Dã lạnh nhạt mà nhìn nam sinh này một cái, là đội viên mới gia nhập đội bòng rổ.

Dáng người cao, hình thể so với Đoạn Dã còn muốn cao lớn hơn, vừa rồi thời điểm khóa cửa thế mà không chú ý tới.

“Tiết Hàng, cậu không có bạn gái sao?” Đoạn Dã đi đến trước cánh cửa khóa, chặn cậu ta lại.

Tiết Hàng mặt đỏ đến lợi hại, lắc lắc đầu, ánh mắt không biết nên nhìn về phía nào.

“Chuyện vừa rồi đều thấy được đúng không?” Đoạn Dã khóe miệng mang theo ý cười không dễ bị phát hiện.

“Học được chưa?”

Tiết Hàng vẻ mặt nghi hoặc, không biết tại sao Đoạn Dã lại muốn hỏi như vậy.

“Dươиɠ ѵậŧ đã cương lên, không cần giả vờ.”

Đoạn Dã nhìn lướt qua Tiết Hàng đương nhiên thấy được phía trước bị phồng lên một túp lều.

“Có muốn thử không?”

“A!?”

Trái tim Tiết Hàng không chịu nổi mà nhanh chóng nhảy lên.

Thời điểm vừa rồi khi đang xem hai người bọn họ làm, cậu liền cứng đến lợi hại.

Nam sinh xinh đẹp đáng yêu như vậy bị đội trưởng ấn ở trong lòng mãnh liệt thao, làm cậu xem mà cũng thấy hưng phấn không thôi, chính mình liền tự vuốt ve an ủi, một không cẩn thận gây ra động tĩnh quá lớn, làm quầy để đồ vang lên.

“Thao cái tiểu dâʍ đãиɠ này, muốn chơi không?”

Đoạn Dã nhàn nhạt nói.

Tiết Hàng hô hấp trở nên dồn dập lên, cậu nặng nề mà gật gật đầu, rồi đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, hỏi:

“Chính là cậu ấy…… Không phải người của đội trưởng sao?”

Đoạn Dã đẩy Tiết Hàng đi đến hướng nơi ghế da mà Dương Phong đang nằm, cười nói:

“Một món đồ chơi, cùng nhau chơi mới thú vị.”

Hắn không thích đáy mắt Dư Phong có sự cao ngạo.

Mặc dù Dư Phong bị hắn thao đến thần hồn điên đảo, nhưng Dư Phong căn bản không phục tùng với hắn, làm hắn không thể hoàn toàn chinh phục được đến kɧoáı ©ảʍ.

Cho nên hắn phải dùng các loại phương thức nhục nhã Dư Phong, làm Dư Phong cao quý ở trước mặt hắn hoàn toàn biến mất, cho dù là loại phương pháp này.

“Sẽ không xảy re chuyện gì chứ?”

Tiết Hàng có chút lo lắng, cậu vừa rồi nhìn thấy Dư Phong như vậy.

Hẳn là không có kinh nghiệm phong phú gì, bị hai người cùng nhau thao, sẽ không đem người sống sờ sờ làm chết đi?

“Không có việc gì, cái loại dâʍ đãиɠ đến tận xương tủy này rất thích hai căn đại dươиɠ ѵậŧ cùng nhau thao mình.”

Đoạn Dã vỗ vỗ vai Tiết Hàng.

Dư Phong vốn dĩ cho rằng có người ngoài ở đây, chính mình có lẽ sẽ được cứu trợ, chính là không nghĩ tới Đoạn Dã súc sinh lại có loại suy nghĩ này, cậu hoảng sợ mà nhìn về phía Tiết Hàng, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu.

“Bạn học! Mau cứu tôi! Cứu tôi với!”

Tuyệt vọng cùng bất lực giống như vực sâu vạn trượng đem cậu cắn nuốt.

Cậu coi Tiết Hàng một cây rơm cứu mạng cuối cùng mà bắt lấy, liều mạng kêu gọi.

Đáng tiếc sự việc không thành, Đoạn Dã lại đem cậu dựng lại tư thế xấu hổ vừa rồi, làm tiểu huyệt cậu mới vừa bị thao lần nữa dựng thẳng, đối diện với mặt sau nam nhân.

Tiết Hàng nuốt một ngụm nước miếng, phấn nộn huyệt thịt còn chưa hoàn toàn khép kín lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp còn đọng trên nếp gấp thịt ở khẩu huyệt, ánh sáng từ bóng đèn chiếu vào càng thêm phiếm mịm nhẵn nhụi.

“Cái chỗ này vẫn còn mở rộng, trực tiếp làm đi.”

Đoạn Dã ngồi xổm trước mặt Dư Phong, cố ý lớn nói tiếng, đem biểu tình thống khổ trên mặt Dư Phong thu hết vào mắt.

“Học trưởng, em, xin lỗi.” Tiết Hàng nhỏ giọng nói, một bên cởϊ qυầи đùi ra, dươиɠ ѵậŧ lớn mạnh lập tức bắn ra ngoài, đánh vào rãnh mông của Dư Phong.

Tiết Hàng dùng qυყ đầυ dính chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, theo kẽ hở tinh tế bóng loáng, chậm rãi hướng lên trên, ở khẩu huyệt, chỗ hội tụ một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙, hoàn mỹ mà bôi trơn lên qυყ đầυ thô ráp cùng tiểu huyệt.

“A…… A……” Giống như ngàn vạn con kiến nhỏ bò qua da thịt mang theo cảm giác ngứa ngáy, Dư Phong nhịn không được khóc nức nở rêи ɾỉ ra tiếng.

“Học trưởng, em muốn đi vào.”