Chương 8: Đây có phải thú vui của việc yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao? (H)

Dường như không mong đợi câu trả lời của Lâm Thiển, Bùi Hành Trì cầm lấy ngón tay cô, nhanh chóng cởi bỏ lớp vải màu vàng nhạt trên người, tìm vị trí của âʍ ɦộ rồi đút ngón tay cô vào.

Đôi môi rực lửa của anh ghé vào tai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em có biết cái này gọi là gì không?”

Giọng người đàn ông hơi khàn, điều này lại khiến Lâm Thiển cảm thấy xấu hổ. Gương mặt trắng nõn nà của cô lại xuất hiện một tầng ửng đỏ, bao phủ từ gò má đến đuôi lông màu, kết hợp với một tầng nước trong veo nơi đáy mắt cô lại khiến Lâm Thiển trông thanh tao lạ thường.

Vẻ mặt ngượng ngùng của cô khiến Bùi Hành Trì càng thêm phấn khích. Người phụ nữ trong vòng tay cô có làn da mềm mại mịn màng như tơ lụa, người đàn ông thuần thục mà chơi đùa hai bầu ngực, nhẹ nhàng mà cũng dứt khoát, cảm giác chạm vào nơi ấy quả thật rất tốt. Càng về cuối, hơi thở của Bùi Hành Trì càng trở nên gấp gáp, giống như mang theo một tia tiếc nuối sâu sắc:

"Lâm Thiển, nhìn bộ dạng xấu hổ của em kìa, ai không biết còn tưởng em vẫn là một trinh nữ nhỏ và không có kinh nghiệm trong chuyện trai gái này. Vậy tại sao em lại kết hôn?"

Anh nắm tay người phụ nữ vuốt ve tiểu huyệt đang sưng đỏ, rồi đột ngột tăng lực trên tay, đưa ngón tay của cô len lỏi vào giữa hai cánh hoa rồi đi vào sâu bên trong nhanh chóng.

"A ..." Một tia sáng trắng xẹt qua tâm trí cô, Lâm Thiển không kìm chế được rêи ɾỉ, cô không quan tâm người đàn ông đang âu yếm cô là chồng của người khác mà mềm nhũn ngã vào vòng tay anh.

"Thoải mái sao? Như vậy thật ướŧ áŧ nha?"

Bùi Hành Trì lấy đầu ngón tay vẫn còn dính thứ nước mật ngọt bôi lên da thịt hồng hào, ở nơi đó chất lỏng chảy ra càng ngày càng nhiều, anh thỏa mãn đưa ngón tay dính đầy nước đầy nước cho người phụ nữ nhìn ngắm.

Lâm Thiển vẫn đang thở hổn hển, không nói được gì, cô có thể cảm nhận được nước chảy ra ngày càng nhiều ở phía dưới mình, hai chân cô run rẩy, người đàn ông này chỉ cần một ngón tay đã khiến cô đạt cực khoái.

Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đât, liệu đây có phải là niềm vui của việc yêu đương vụиɠ ŧяộʍ không?

Bùi Hành Trì nhịn không được mà xoa xoa bờ mông mịn màng của cô, kéo chiếc thắt lưng mỏng manh trên eo của người phụ nữ ra, lớp vải mỏng thấm nước trượt lên tay anh.

"Đừng ..."

Ánh mắt đầy du͙© vọиɠ của người đàn ông làm cho Lâm Thiển có chút sợ hãi, nhưng cô vừa vặn có thể miễn cưỡng an ủi bản thân, cô không vượt qua giới hạn cuối cùng với Bùi Hành Trì, nhưng nếu bọn họ tiếp tục thì không ai có thể đảm bảo được điều gì sẽ xảy ra. Cả hai đều đã kết hôn….

"Cởi ra cho tôi ..."

Bùi Hành Trì không cho cô cơ hội lùi xuống, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô để giải thoát cho côn ŧᏂịŧ đang nổi gân xanh của mình ra. Hai cơ thể trần trụi áp vào nhau, anh có thể cảm nhận rõ ràng. nhịp tim của người phụ nữ dần dần tăng nhanh. Khuôn mặt nhỏ xinh ửng hồng vì du͙© vọиɠ khiến người ta ngứa ngáy.

"Có lớn không? Sẽ làm cho em rất thoải mái."

Anh dịu dàng hôn người phụ nữ trong tay mình, ngón tay thon dài lại một lần nữa tìm đến giữa hai chân, nhẹ nhàng vuốt ve hoa huyệt mẫn cảm, côn ŧᏂịŧ to lớn nằm trên bụng dưới mềm mại, diễu võ dương oai bắn vài cái, nhiệt tình phun ra chất nhầy.

Lâm Thiển có chút bối rối, cô vặn vẹo người để trốn.

Người đàn ông này cao hơn chồng mình vài cm, thứ này cũng vậy, qυყ đầυ to hơn quả trứng, có màu đỏ tía trông thật dữ tợn, tỏa ra hơi nóng.

"A ..."

Pei Xingchi đột nhiên ôm lấy cô, côn ŧᏂịŧ dài và nóng của anh áp sát vào cái miệng nhỏ của tiểu huyệt, cấp bách đến mức muốn “phá cửa” xông vào.

"Làm ơn, đừng ..." Đầu dươиɠ ѵậŧ chạm vào da thịt mẫn cảm của cô, hoa huyệt vẫn còn đang run rẩy, du͙© vọиɠ dần dần chiếm quyền kiểm soát đại não của Lâm Thiển.

"Không? Tại sao không? Nhìn em ướt như thế nào! Em cũng muốn đúng không?"

"Ở đây không có bαo ©αo sυ ..." Cô lắp bắp là có lý do.

Bùi Hành Trì thấp giọng cười, anh ta đẹp trai đến nỗi Lâm Thiển nhất thời cảm thấy choáng váng, giọng nói dịu dàng khiến người ta có ảo tưởng rằng bản thân được nâng niu:

"Hôm nay không có bαo ©αo sυ thì tôi sẽ không bắn vào trong đâu, chỉ đút vào một chút rồi rút ra thôi, đừng sợ, sẽ không khiến em khó chịu đâu.

Đầu Lâm Thiển ong ong, cơ hồ như mất tự chủ, tiểu huyệt chặt chẽ, co rút không ngừng, gắt gao hút chặt, được qυყ đầυ của người đàn ông lấp kín đến tột cùng, khó khăn lắm lắm hoa huyệt mới hút trọn được côn ŧᏂịŧ ấy, cảm giác tê dại mang theo một chút đau đớn, nhưng cảm giác kɧoáı ©ảʍ có vẻ lấn át tất cả.

Qυყ đầυ to lớn cọ xát qua lại, cuối cùng hoàn toàn lấp đầy bên trong đó, không ngừng tiến vào bên trong “mở mang bờ cõi”.

“Tôi đâm vào có được không?” Anh ta hỏi.