Chương 19: Bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên bờ mông trắng nõn (H)

“Anh đứng lên đi...”

Bị vật sắc bén như lưỡi dao ở dưới háng người đàn ông cường hữu lực mà chiếm hữu, Lâm Thiển duỗi tay đẩy anh, vừa cào vừa đánh, móng tay ở trên ngực của người đàn ông rạch ra từng vết đỏ ửng.

“Bị đau sao?”

Hơi thở của Bùi Hành Trì có chút gấp gáp, thả chậm tốc độ chậm rãi thọc vào rút ra, côn ŧᏂịŧ bị âʍ đa͙σ nhỏ chặt của cô kẹp đến cực kỳ thoải mái, tầng tầng lớp lớp nếp gấp ở trong tiểu huyệt không ngừng mấp máy, giống như là vô số cái miệng nhỏ mυ"ŧ rồi nuốt cắn, cũng sắp cắn nuốt luôn hồn của anh theo cô luôn rồi...

Lâm Thiển che mắt lại, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra bên ngoài, người đàn ông dừng động tác lại, duỗi tay lau nước mắt cho cô, Lâm Thiển đột nhiên đem anh từ trên người mình đẩy xuống, đi chân trần chạy tiến vào trong phòng vệ sinh, hu huu khóc lớn lên.

Một trận xấu hổ vây quanh cô, tâm trạng không hài lòng của mình cũng đang dày vò cô, Lâm Thiển gắt gao nhắm mắt lại, dựa vào gạch men sứ lạnh băng trên tường khụt khịt.

Bùi Hành Trì không có đi vào quấy rầy cô, dựa ở cạnh cửa lẳng lặng nhìn cô chăm chú, anh biết Lâm Thiển không phải là đau, cô chỉ là không tiếp thu được loại quan hệ khác thường này, cô gái nhỏ này tuy rằng đã kết hôn, nhưng vẫn còn mang theo sự ngây thơ hồn nhiên của thiếu nữ, giống y như đúc khi anh gặp cô nhiều năm trước...

Chờ cô khóc được một lát, cảm xúc ổn định lại rồi, Bùi Hành Trì mới chậm rãi đi qua lại gần cô ngồi xổm xuống, đem một ly nước có bọt khí màu hồng nhạt đặc biệt của đảo Cách Lăng vào trong tay cô.

Lâm Thiển thoải mái khóc một trận, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, mở mắt ra nhìn người đàn ông, quần áo anh hỗn độn, bộ dáng chật vật, vài sợi tóc ngắn thấm ướt dán ở trên trán, mấy vết thương ở trước ngực đang rịn ra chút máu, đang ưu nhã nhìn cô.

Thật ra cô không có hận Bùi Hành Trì, người đàn ông này luôn bày ra vẻ mặt anh tuấn, ánh mắt nhìn cô giống như vừa thâm tình lại chuyên chú, làm sự ủy khuất và bất lực trong lòng của cô có một tia an ủi, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác được trân trọng...

Cổ họng đúng là khô khan đến khó chịu, Lâm Thiển nhận lấy ly nước có ga đưa lên miệng nhỏ uống một ngụm, chất lỏng mát lạnh lướt qua thực quản, chảy tới dạ dày, làm cả người cô thoải mái hơn nhiều.

Bùi Hành Trì đem ly nước cô uống được một nửa để lại ở trên bồn rửa tay, dùng khăn lông to rộng đem cả người cô trùm lại rồi bồng cô về lại ghế sô pha, nhưng không có tiếp tục chuyện vừa rồi nữa, tay xoa bóp ở bả vai cô để cô có thể thả lỏng.

Phòng khách to rộng trong biệt thự, điều hòa gió lạnh thổi đến làm người ta thoải mái thích ý, tay của người đàn ông ôn nhu lướt qua da thịt non mềm của cô, Lâm Thiển nhắm mắt lại, giống như lại trở về trong căn phòng SPA ngày hôm qua, tại sao mình lại bất tri bất giác mà bị nhân viên mát xa xa lại kia xâm nhập vào trong thân thể, hiện tại lại cùng với người đàn ông tên Bùi Hành Trì này xảy ra quan hệ, cô lại không phản cảm, thậm chí còn rất hưởng thụ cao trào do tình ái mang lại, chẳng lẽ cô từ trong xương cốt đã chính là người phụ nữ dâʍ đãиɠ rồi sao?

“Tôi cho rằng vừa rồi là em nguyện ý...”

“Về sau nếu như em không muốn, thì nói với tôi, tôi cũng sẽ không cưỡng bách em, tôi luyến tiếc em...”

Tay người đàn ông ở trên người cô ôn nhu mà âu yếm, hôn môi cô cùng lỗ tai, hơi thở nóng rực phun ở lỗ tai cô, có chút ngứa, nhưng lại có càng nhiều sự thoải mái hơn.

Người đàn ông này đúng thật là cao thủ, kỹ xảo thành thạo, lời âu yếm mê người, luôn làm cho cô bất tri bất giác buông đề phòng với anh, anh mềm nhẹ hôn từ vành tai trượt xuống, yêu thương mà hôn khắp toàn thân cô, thân thể Lâm Thiển dần nóng lên, kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© tê ngứa lại bị khơi mào trở lại.

“Ưʍ...”

Một chân bị nâng lên, là Bùi Hành Trì từ phía sau vọt tiến vào, lần này không có xâm lược giống như mưa rền gió dữ như vừa nãy, dươиɠ ѵậŧ thô tráng nóng như lửa chiếm cứ đường đi trong cô, còn đang không ngừng to lên, Lâm Thiển có thể cảm thụ được gân xanh trên thân gậy đang chặt chẽ dán sát vào thịt non bên trong tiểu huyệt, trướng đến tràn đầy chân thật.

Cho dù không có cử động, côn ŧᏂịŧ cũng đang đâm ở chỗ sâu nhất trong thân thể của cô, vừa trướng lại vừa phong phú, từng đợt tê nhức kɧoáı ©ảʍ dâng lên, tuy rằng cô đã cực lực nhẫn nại, nhưng cái loại cảm giác tê ngứa này giống như con kiến đang bò, lại giống lông ngỗng nhẹ nhàng cọ đến, vô cùng khó chịu.

Tay người đàn ông bắt lấy xoa xoa hai bầu ngực thịt trước ngực, khi nhẹ khi nặng xoa nắn chúng, hai nơi mẫn cảm khắp cơ thể đều ở trong tay anh bị anh khống chế, Lâm Thiển kẹp chặt thân mình không cho anh cử động, nhẹ nhàng xoắn mông nhỏ, huyệt thịt non cọ xát dươиɠ ѵậŧ người đàn ông, giảm bớt cái loại da^ʍ ngứa khó nhịn này.

“Tê...”

Bùi Hành Trì bắt đầu cử động lên, động tác ôn nhu có thừa, lại có tiết tấu, phần hông dính chặt vào mông thịt của cô, chà qua chà lại, không nhanh không chậm đưa đẩy.

Côn ŧᏂịŧ nóng như lửa ở mật huyệt ra ra vào vào, đâm đến Lâm Thiển vô cùng sảng khoái, kɧoáı ©ảʍ che trời lấp đất dần dần dâng lên, cô hốt hoảng nghe được một tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của người phụ nữ, âm thanh kia vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, là chính mình đang rên sao?

Người đàn ông thọc vào rút ra đột nhiên nhanh hơn, dươиɠ ѵậŧ trước tiên hung hăng đảo động vài cái, qυყ đầυ ở trong nhục huyệt của cô đỉnh ép xuống, ngoái động trái phải, tìm kiếm khối mềm thịt mẫn cảm kia.

“A... A...”

Địa phương mẫn cảm nhất bị anh đυ.ng vào, Lâm Thiển kêu lớn lên một tiếng.

Nghe được tiếng rêи ɾỉ không thể khống chế được của người phụ nữ, khóe miệng Bùi Hành Trì khẽ cong lên, biết đã tìm được đúng chỗ, bắt đầu phát lực đâm vào khối thịt nhô lên kia, gia tốc mà đâm nó, đâm được một hồi liền cảm giác được âʍ đa͙σ chặt chẽ dưới thân bắt đầu co rút kịch liệt lại, như có vô số cái miệng nhỏ mổ lên côn ŧᏂịŧ của anh, mạnh mẽ mà đè ép liếʍ mυ"ŧ, hút đến anh thần hồn điên đảo, sảng khoái đến cực điểm.

Tốc độ anh thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, chặt chẽ ma sát mấy cái, xung quanh bộ phận giao hợp của hai người bị đâm thành bọt biển màu trắng, dính đầy địa phương giao hợp.

Lâm Thiển cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng bay bổng, linh hồn giống như muốn bay ra khỏi cơ thể vậy, cô nhớ tới thiếu nữ khi chèo thuyền trong công viên Bắc Hồ ở Dung thành, trên mặt hồ yên tả, cầu vồng treo ở trên không trung, hiện tại cô đang bay về phía cầu vòng, một khắc chạm vào cầu vồng kia, trước mặt cô chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, cả người giống như bị điện giật mà co rút lại.

“Ưʍ... Lâm Thiển...”

Người đàn ông kêu tên cô, kêu rên đem phân thân của mình nhanh chóng rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn ở trên mông trắng nõn của cô...

Hết