Chương 70

Tháng ba, vừa hay đang độ mùa xuân, mấy chồi non mơn mởn mọc trên cây, lai có không khí mát mẻ khiến cho lòng người cũng dịu lại. Mới qua tết một tháng vậy mà công việc của Tiêu Nhiên đã chất cao như núi. Một năm bận tối mắt tối mũi lại sắp tới. Cô đã như vậy, Phong Lạc Ngôn lại càng tồi tệ hơn, đã gần mười ngày nay cô không gặp anh.

Nếu như anh chỉ bị nhấn chìm bởi đống công việc ở công ty, vậy cô sẽ tìm tới đó. Đằng này là anh ra nước ngoài công tác cô cũng không thể bỏ đống công việc này bay theo anh được. Cô đang suy nghĩ miên man, cuối cùng lại bị một cuộc điên thoại cắt đứt dòng suy nghĩ. Tiêu Nhiên buông tách cà phê nóng hổi trên tay xuống, cầm di động lên ấn nghe.

“Đang làm gì thế?” Một tràng giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia. Cô nghe ra trong giọng nói của anh ẩn chứa mệt mỏi, còn có cả sự ấm áp ít khi xuất hiện.

Anh uống rượu ư?

“Em đang ở công ty” Cô sờ vào cốc ca phê nóng hổi, khóe miêng không nhịn được hơi cong lên: “Anh uống rượu à?”

Anh cười khẽ: “Có uống một chút” Dừng lại một chút anh bổ sung: “Với tổng giám đốc của LK”

Cô có nghe qua tên của người này, là một thương nhân rất lịch lãm, thu hút rất nhiều mỹ nữ bao vây lấy hắn.

“Sáng mai anh sẽ về nước, trước bảy giờ sáng sẽ về tới”

Cô đột nhiên thấy tâm trạng tốt lên, có lẽ là vì quá lâu rồi không gặp anh : “Vây em ở nhà chờ anh về nhé!?”

Cô vốn dĩ giữ được tâm trạng vui vẻ rất lâu, chiều tối lại nhận được điện thoại của mẹ kế. Cô do dự rất lâu, cuối cùng cũng ấn nghe.

“Tiêu Nhiên à? Lâu rồi không thấy con về nhà, gần đây rất bận có phải không?”

“Dì, ở nhà xảy ra chuyện gì sao”

Tiếng mẹ kế cười khanh khách ập vào tai cô, bà cười xùy: “Cũng không phải chuyện gì to tát. Chẳng qua là gần đây sức khỏe bố con không tốt lắm, Tiêu Hoa vừa mới cai quản công ty mà dự án lần này lại thiếu một chút vốn nữa..”



“Dì à, con không còn cách nào để tìm vốn cho Kinh Mộng nữa”

Rất nhanh mẹ kế đã thay đổi thái độ.

“Mày ăn nói hàm hồ” Tú Anh tức giận hét lên trong điện thoại: “Ở bên cạnh người quyền lực nhất, mày có mặt mũi nói là không có cách. Mày đừng có quên mày ở bên cạnh Phong Lạc Ngôn để làm gì”

Chuyện này quả thật đã ảnh hưởng tới tâm trạng của cô. Cô cũn biết gần đây công ty bắt đầu phải nợ lương một số bộ phân, khủng hoảng to lớn. Tối hôm đó cô không ăn cơm tối, sau khi tắm rửa xong liền chui vào ổ chăn ngủ. Trong lúc rảnh rỗi lai nhớ tới chuyện mà mẹ kế nói lúc chiều, sức khỏe của bố không tốt, Tiêu Hoa lại mới cai quản công ty. Cô biết rằng Tiêu Hoa làm không tốt, dự án mới nhận đầu tư đã sớm không ra gì.

Đêm đó cô gặp ác mộng.

Trong mơ cô nhìn thấy bản thân đứng giữa một vũng máu, hai chân cảm thấy bị nhão nhoét khó chịu. mùi máu tanh tươi bao vây lấy cô. Lúc cô đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện đang đứng ở phòng khách nhà họ Tiêu. Xung quanh đều lênh láng máu tươi, nhưng rốt cuộc máu ở đâu chảy ra cô cũng không biết.

Tiêu Nhiên thoát ra khỏi cơn ác mộng bật dậy trên giường, cả người đều đổ mồ hôi lạnh ,sống lưng lạnh toát. Điện thoại di động ở bên cạnh đã rung một hồi. Cô đợi đến khi bình tĩnh lại, kéo mấy sợi tóc mai bết dính trên má ra. Sau đó mới bấm nghe.

“ Chị ơi, bố bị đột quỵ bác sĩ nói không qua khỏi”

Rạng sáng, gió lớn muốn kéo phăng cả mấy cái cây to ngoài trời. Vậy mà Tiêu Nhiên lại mặc kệ tất cả lái xe tới bênh viện. Lúc tới bệnh viện, cả nhà họ Tiêu còn có mấy người họ hàng nữa cũng đã tới. Cô cảm thấy bên tai ong ong, hình như có người nói chuyện với cô nhưng cô lại không nghe thấy. Tiêu Nhiên đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiêu Minh Sơn hấp hối nằm trên giường bệnh. Hai mẹ con Tú Anh và Tiêu Hoa sớm đã quỳ bên giường mà khóc.

Tiêu Minh Sơn nhìn thấy cô, đôi môi tái nhợt mấp máy muốn nói nhưng laị không nói ra tiếng. Cuối cùng cô chậm chạp bước đến bên giường rồi quỳ xuống, ghé tai lại nghe ông nói.

“Bố xin lỗi” Cô chỉ nghe thấy ông nói một câu như thế. Ông cũng chỉ có thể dùng sức lực cuối cùng để nói một câu như thế. Cô cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn như bùn nhão,sống mũi cay cay chua xót. Bên tai lại luôn nghe thấy tiếng khóc.

Mẹ kế cầm khăn tay lau nước mắt khóc nấc lên nói: “Lão gia, ông đừng bỏ mẹ con tôi”

Tiêu Minh Sơn đảo mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng mới từ từ nhắm mắt lại. Lúc này tiếng khóc càng lớn hơn, hòa cùng với sấm rền bên ngoài. Đập tan lớp phòng tuyến cuối cùng của nhà họ Tiêu.