“ Phu nhân, tôi xin bà ” Dì Trương lật đật chạy tới che cho cô, nước mắt ngắn dài thi nhau chảy: “ Xin bà tha cho cô chủ đi mà phu nhân ” Tú Anh dừng lại động tác, ánh mắt cay nghiệt phóng tới chỗ dì Trương: “ Mau tránh ra ” Dì Trương một mực ôm lấy cô, lắc đầu: “ Cô chủ sẽ không làm chuyện đó, tôi tin cô ấy. Xin bà mà phu nhân ”
Cô ôm lấy dì Trương, dì vì cô mà quỳ xuống dưới chân Tú Anh cầu xin. Cuối cùng Tú Anh cũng tha cho cô, nhưng bà ta lại bắt cô đêm nay không được ngủ trong nhà, không cần quan tâm liền cho người kéo cô ra khỏi cổng.
“ Cô chủ, phu nhân nói hôm nay cô hãy ở bên ngoài suy nghĩ về hành động của mình. Khi nào nhận ra lỗi mới có thể về nhà ”
Quản gia vừa nói xong đã cho người đóng chặt cửa lớn, dì Trương ở bên trong cũng bị Tú Anh khó dễ không thể giúp cô. Tất cả mọi người đã đi, chỉ còn cô ngồi trên nền đất lạnh giá. Cái lạnh truyền từ gutay chân xuyên vào trái tim cô. Cô ngước mắt, mỗi lần muốn khóc cô đều sẽ ngước mắt lên nhìn trời cao. Bầu trời đen kịt không còn ánh sáng chỉ có một ánh sao trơ trọi trên bầu trời, cô đưa tay với lấy ngôi sao đó. Cảm giác lại chân thật tới khó tin, ngôi sao ấy biến mất và cô lưu luyến thu tay lại.
Chiếc áo sơ mi trắng của trường học bị vấy bẩn vài chỗ, cô đưa tay phủi sạch sẽ rồi bình thản bước đi. Cô không rõ bản thân đã đi bộ bao lâu, chỉ thấy hai chân đã mỏi nhừ không thể bước thêm nữa. Cô dừng lại ở một hẻm cụt, bóng tối bao phủ một góc quanh cô. Tiếng sấm đùng đoàng đột nhiên nổi lên khiến Tiêu Nhiên run rẩy ngồi xuống, cô lấy hai tay bịt chặt tai. Từ nhỏ cô sợ sấm nhất, từ sau khi mẹ mất cô ngủ một mình. Những đêm mưa gió đều sợ hãi bịt tay ngồi lủi thủi trong góc phòng. Có lẽ điều đó đã ám ảnh cô.
Tiêu Nhiên dùng hai tay ôm đầu gối rồi bịt chặt tai lại, mưa đã trút xuống nhưng sấm ngày càng to hơn khiến cô không biết làm cách nào. Sự sợ hãi khiến chân tay cô run lên, cô nhắm chặt mắt.
“ Tiêu Nhiên ” Một giọng nam vang lên, mưa được chiếc ô che khiến toàn thân Tiêu Nhiên run rẩy vì lạnh. Tiêu Nhiên không dám lên tiếng vì sợ, cô một mực nhắm chặt mắt không mở. Cô nhận ra giọng của Lâm Tư Thần nhưng không dám nói chuyện, thậm chí tới mở mắt đột nhiên cũng trở nên khó khăn. Lâm Tư Thần ném chiếc ô trong tay qua một bên, anh ngồi xuống nắm lấy hai tay đang bịt tai của cô: “ Tiêu Nhiên đừng sợ, mau mở mắt ra nhìn tôi ” Tiêu Nhiên miễn cưỡng mở mắt, quả nhiên là Lâm Tư Thần. Nhưng anh cũng ướt nhẹp giống như cô, cô hốt hoảng: “ Thầy..thầy Lâm. Sao lại là thầy ? ”
Cô ngồi trên chiếc Bentley của Lâm Tư Thần, toàn thân ướt đẫm nhìn ra bên ngoài trời. Vài hạt mưa rơi vào cửa kính xe làm mờ đi tầm nhìn. Một lát sau anh xách theo một túi đồ lớn lên xe, không cần quan tâm tới toàn thân mình ướt nhẹp liền đưa chiếc khăn vừa mua trong túi cho cô. Anh lấy ra một hộp đồ y tế trong túi, không nói không rằng liền kéo tay áo của cô lên. Tiêu Nhiên hoảng hốt hét lên: “ Thầy Lâm, thầy làm gì vậy ”
Lâm Tư Thần ngước mắt lên nhìn cô, bình thản đến khó tin: “ Đương nhiên là bôi thuốc cho em rồi ” Tiêu Nhiên lấy lại sự an tâm, cô cũng không biết tại sao anh lại biết cô bị thương. Từ lúc cô gặp anh ở hẻm, anh liền đưa cô tới chiếc xe. Có lẽ khi anh cõng cô đã vô tình nhìn thấy. Nghĩ lại chuyện vừa rồi được anh cõng, cô càng cảm thấy khó xử. Đây là lần đầu cô được một người đàn ông cõng, hơn nữa còn là thầy giáo của mình.
Sự đau đớn cắt ngang suy nghĩ còn dang dở của Tiêu Nhiên, anh thấy cô kêu liền bảo: “ Cố chịu một chút sẽ không đau nữa ” Cô không la hét cũng không oán than, trải qua một trận phong ba hóa ra vẫn có thể điềm nhiên vượt qua.
Cô không biết bản thân ngủ quên trên xe từ bao giờ, khi tỉnh dậy ánh nắng đã xuyên qua cửa kính trêu chọc đôi mắt. Dưới đôi tay có thứ gì vướng víu, cô đưa mắt nhìn xuống lại thấy chiếc áo của anh. Cô lấy chiếc áo ra, cẩn thận gấp gọn chiếc áo lại. Phát hiện không thấy anh, cô mới ngước mắt nhìn trung quanh. Sóng biển đập vào bờ cát tạo ra âm thanh mãnh liệt, ánh bình mình lại vừa nhô lên. Cô mở cửa xe ra ngoài hít thở không khí, anh đang đứng trước mũi xe. Vừa nghe âm thanh liền quay đầu: “ Dậy rồi sao ? ”
Cô gật đầu, anh lại ra hiệu cho cô lại gần anh. Cô đưa mắt nhìn sóng biển đập vào bờ cát, âm thanh lúc mãnh liệt lúc nhẹ nhàng khiến cô bị thu hút. Anh chăm chú nhìn cô, đột nhiên lại hỏi: “ Có phải em nên giải thích với tôi tại sao tối hôm qua lại dầm mưa ở đó không? ” Cô quay qua nhìn anh, đυ.ng phải một ánh mắt nghiêm túc. Cô chỉ biết cười để hóa giải tình huống khó xử ấy: “ Chuyện đó... hôm qua chỉ là một tình huống bất ngờ thôi ”