Anh ôm cô trong lòng, bàn tay khẽ vuốt ve theo sống lưng cô. Ánh mắt mệt mỏi không giấu được lo lắng trong đáy mắt. Trong lòng lại giống như có ngọn lửa nhỏ đốt lên, tuy nhỏ nhưng khiến cả tâm can anh đều bị lửa thiêu.
Anh để cô trong lòng mình, cúi người xuống mà hỏi: “ Đau ở chỗ nào ? ”
Cô vẫn lắc đầu, khuôn mặt hình như đau tới trắng bệch. Anh lại nói: “ Để anh gọi bác sĩ tới ”
Tiêu Nhiên đột nhiên thoát khỏi lòng anh một cách linh hoạt, lại ôm bụng cười ngặt nghẽo. Phong Lạc Ngôn bây giờ đã hiểu ra, hoá ra là cô trêu chọc anh. Lại không ngờ rằng thật sự có thể doạ anh trở nên vội vội vàng vàng.
Cô đột nhiên hôn lên môi anh một cái, nụ hôn nhẹ lướt qua như chuồn chuồn lướt qua mặt nước. Nhưng anh lại cảm thấy cảm nhận rất rõ ràng nụ hôn của cô. Tâm tình của anh đột nhiên bị cô cướp mất, lại đột nhiên giống như bị treo trên không trung. Phong Lạc Ngôn trầm mặc nhìn cô hồi lâu, cười khổ.
“ Có phải em biết bây giờ anh không thể làm gì em, nên mới cố ý dày vò anh không? ” Mặt anh đột nhiên sáp tới bên cô, yết hầu to lớn khẽ cử động.
Tiêu Nhiên mặt khẽ chuyển hồng, cầu xin không thành lại càng chuốc hoạ vào thân. Cô không dám nói thêm, sợ bản thân vừa nói ra liền kí©h thí©ɧ ý muốn săn mồi của anh.
Kết quả anh thực sự không làm gì cô, lại bình tâm cầm thuốc lên bôi giúp cô. Anh không nói, cô cũng không dám mở miệng. Nửa đêm có thể thức dậy chăm sóc cho một người phụ nữ, đây không phải tác phong của anh mà cô có thể nghĩ tới.
Có thể là hứng thú nhất thời !? Lại có thể là anh tìm kiếm niềm vui khác lạ…
Tất cả đều có khả năng !
Anh cất lọ thuốc qua một bên, lại kéo cô nằm xuống giường. Tiêu Nhiên có hơi hoảng, lặng nhìn anh kéo chăn đắp lên người anh và cô. Cô định quay lưng lại với anh, nhưng anh lại ôm chặt lấy, cánh tay khẽ vuốt ve tóc cô. Hơi thở ấm nóng phả lên khuôn mặt, Tiêu Nhiên khẽ cử động lại nhanh chóng bị ôm chặt lại.
“ Em còn cựa quậy nữa, anh sẽ ‘ăn sạch’ em ” Lời nói của anh thoáng qua bên tai cô, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo khí thế áp bức người khác.
“ Em có thể coi là cầu xin thất bại không? ” Cô chán nản nói, cụp đôi mắt biết nói của mình xuống, đành chấp nhận số phận vậy. Cô cũng không còn cách nào, xuống nước cũng đã xuống, nhưng nếu vẫn không thể lay động anh…
Cô cũng hết cách.
Phong Lạc Ngôn đột nhiên nâng cằm cô lên, đôi môi mỏng hôn lên cánh mũi cô. Ánh mắt sâu hoắm không quên thăm dò biểu tình của cô. Môi mỏng của anh khẽ cong: “ Không thất bại ”
Cô nghe vậy liền nâng mắt lên nhìn anh, nhìn thấy nơi khoé môi là một nụ cười lạnh. Rất lạnh, lạnh tới tận tim cô. Anh lại luồn tay ôm lấy đôi chân đang lạnh buốt của cô, đặt nó vào trong chăn. Đôi tay vẫn ôm lấy đôi chân trần của cô, anh khẽ xoa xoa làm ấm nó lên.
“ Việc của em bây giờ là nhanh chóng đi ngủ. Ngày mai anh nói với em có được không ” Giọng anh đột nhiên trùng xuống, rất nhỏ và nhẹ nhàng, cảm giác nuông chiều đột nhiên ập tới.
Tiêu Nhiên gật gật đầu, như con thú nhỏ sợ lạnh rúc vào gần anh để tìm cảm giác ấm áp. Anh cũng siết chặt lấy cô, lại kéo chăn lên cao hơn, gần như che tới phần đầu. Để lộ ra chiếc mũi cao của cô bên ngoài.
Cô cảm nhận vô cùng rõ ràng, rất ấm áp.
Nhưng cô luôn cảm thấy không chân thật, cảm thấy sự nuông chiều của anh cũng giống như mộng mị. Sau khi tỉnh dậy liệu còn được mấy hồi ?
________________________________
Tiếng búa của vị thẩm phán trong vụ án tranh chấp của tập đoàn Duy Từ gõ xuống.
Phiên toà kết thúc với kết quả khiến luật sư phía tập đoàn Duy Từ ai nấy lắc đầu bất lực. Họ không thể không chấp nhận, họ đã thua trước một luật sư tân binh.
Nhưng Tiêu Nhiên có hơi không tập trung, ánh mắt cô hơi đăm chiêu nhìn người đàn ông lặng lẽ ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Nhưng khuôn mặt cô đều không giấu đi sự vui vẻ hiện hữu lúc này. Cô đã thắng, vụ kiện mà cô dùng nửa cái mạng để bảo vệ.
Thần sắc của cô vẫn tiều tuỵ, vì vậy cô mới chọn son màu đỏ thắm, miễn cưỡng che đi sự tiều tuỵ trên gương mặt. Ánh mắt anh dán chặt lên người cô, cuối cùng vẫn nhăn mặt bởi thân hình hơi gầy gò.
“ Gia, có cần tôi báo cho phu nhân một tiếng không? ” Triết Nam đứng bên cạnh anh, khẽ cúi xuống hỏi. Hắn không thể nhận mình rất am hiểu anh, người hiểu nổi anh chỉ có *‘Lão thiên gia’. Nhưng hắn biết khi anh bình tĩnh nhất cũng là lúc anh tức giận nhất, khó đoán nhất.
Phong Lạc Ngôn giơ tay làm động tác, ý nói với hắn là không cần. Anh tựa vào thành ghế, chân vắt chéo hình chữ ngũ, đôi mắt chim ưng ghim chặt vào cô. Ánh mắt anh giống như tảng băng lạnh đang trôi.
Rất lạnh…rất lạnh.
Từ Khiêm ngồi bên dưới cũng nhìn thấy anh, ánh mắt hình viên đạn găm lên thân thể Phong Lạc Ngôn. Ông ta tới bây giờ vẫn không biết lí do Phong Lạc Ngôn dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy.
Với tính cách của Phong Lạc Ngôn, anh sẽ không bỏ qua. Nhất là khi, có người động vào thứ thuộc về anh !