Chương 38

“ Anh sẽ không chết dễ dàng như vậy ” Anh ôm cô trong lòng, bình tĩnh nói: “ Đây là cuộc sống thực sự của anh. Nhiên, đối với anh, chuyện này giống như cơm bữa vậy. ”

Cô nắm chặt tay đang ôm anh, nghĩ lại một màn vừa rồi, càng sợ hãi hơn.

Anh lại bình thản nói: “ Cuộc sống của anh chỉ có chém và gϊếŧ, làm người phụ nữ của anh, em phải quen với điều đó. Quen với việc mạng của bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tay kẻ khác ”

“…” Cô không nói gì, lặng lẽ nghe nhịp tim mãnh liệt của anh.

“ Nhưng Nhiên Nhiên, anh sẽ không để em chết. Nhất định ” Anh vuốt ve tấm lưng nhỏ của cô, nụ cười vừa rồi hình như không mang ý cười. Lại có chút lạnh lẽo, kèm theo gió bên ngoài cửa sổ xe bị vỡ thổi vào, lạnh tới nổi da gà, chân tay không theo chủ ý mà run lên cầm cập.

Mất ba tiếng đồng hồ Triết Nam mới tìm thấy chỗ bọn họ, sau đó lập tức hộ tống Phong Lạc Ngôn về Lạc Viên, vội vàng gọi cho bác sĩ riêng của Phong Lạc Ngôn tới.

Sau lần đó cô kinh hồn bạt vía mất một thời gian, đó là lần đầu cô chứng kiến cảnh phim hành động mà chính mình đang đóng chính..

Phong Lạc Ngôn tĩnh dưỡng ở nhà mấy ngày, sau khi vết thương đỡ một chút liền đi làm trở lại. Từ sau bữa tiệc hôm đó, ảnh của anh và cô ngập trên mặt báo, tuỳ tiện cầm một tờ báo lên cũng có thể thấy hình ảnh của cô và anh. Tiêu đề của mỗi bài báo đều không giống nhau, có bài nói cô là nhân tình của anh, có bài lại nói cô được anh bao nuôi. Tư duy của các nhà báo này cô đều cảm thấy vô cùng phong phú, nếu là một đạo diễn cô nhất định mời bọn họ làm biên kịch.

Phong Lạc Ngôn biết chuyện này, anh có lần đã đề cập với cô nhưng cô đều gạt đi, chỉ nói không cần.

Sau bữa tiệc đó, cuộc sống của cô tương đối bình yên, không có khó khăn gì lớn. Phong Lạc Ngôn lại càng bận rộn, từ sau khi anh lộ diện, cổ phiếu của Dụ Phong ngày càng lên như diều gặp gió. Tập đoàn Dụ Phong giống như hổ mọc thêm cánh, cho dù muốn cũng khó có thể đánh bại.

Thời gian này cô tập trung vào việc học, mỗi ngày đều bắt đầu với việc đến trường và kết thúc bằng việc gấp lại cuốn sách luật. Thời gian như hạt cát nằm trong bàn tay, càng muốn nắm chặt càng dễ dàng để vụt mất. Phút chốc, mùa hạ đã tới, Tiêu Nhiên chính thức tốt nghiệp đại học. Cũng mở ra phía trước một con đường mới, càng khó biết được là tốt đẹp hay không!

Sau khi chụp cùng lớp một vài bức ảnh, cô dự định tìm một nơi nào đó ngồi một lát. Ai ngờ lại gặp Cố Minh Triết, anh mặc chiếc áo cử nhân trên người, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu nhìn về phía cô.



“ Cậu ở đây sao ? ” Tiêu Nhiên nhìn anh, nở một nụ cười tươi.

Cố Minh Triết nhìn cô, ánh mắt chăm chú dán trên gương mặt người con gái. Cuối cùng không Cố Minh Triết nhìn cô, ánh mắt chăm chú dán trên gương mặt người con gái. Cuối cùng không nghe thấy câu trả lời, cô đành nói tiếp: “ Không phải hôm nay lễ tốt nghiệp sao ? Sao cậu không ở cùng lớp ? ”

Một hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng, câu trả lời lại không hề liên quan đến câu hỏi của cô: “ Cậu hôm nay rất xinh đẹp ”

“…”

Không khí xung quanh cũng đột nhiên trở nên rất ngột ngạt, cô cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Minh Triết. Tiếng nói của mọi người xung quanh đột nhiên giải thoát cô khỏi tình huống ngại ngùng lúc bấy giờ. Bên tai Tiêu Nhiên chỉ còn lại tiếng rôm ra của các tốp nữ sinh, khi ngửng đầu lên lại phát hiện chiếc xe vô cùng quen mắt vừa tắt máy.

Phong Lạc Ngôn từ trên xe bước xuống, ánh mắt liếc xung quanh tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở vị trí đứng của Tiêu Nhiên. Trước tiên là một nụ cười, sau khi nhìn thấy Cố Minh Triết, đôi đồng tử nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.

Anh rảo bước đi về phía cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, phút chốc trở nên gượng gạo.

“ Không phải anh đi nước ngoài sao ? Nói là đi mười ngày, hôm nay mới qua ngày thứ tư mà ” Cô chật vật đảo mắt một cái, tất cả ánh mắt đều dồn về cô. Thật ra đây cũng là điều dễ hiểu, thân phận của Phong Lạc Ngôn bây giờ ai cũng đều biết cả. Chỉ cần có sự xuất hiện của Phong Lạc Ngôn, đều thu hút mọi người chú ý.

Cô không ngờ anh lại ôm một bó hoa cát tường màu tím từ sau lưng tới trước mặt cô, ngón cái khẽ miết nhẹ bên má, cưng chiều nói: “ Là anh cố ý về sớm hơn, không phải em tốt nghiệp đại học sao ? Anh có thể không đến ư ? ”

Cô ôm bó hoa to lớn vào lòng, ánh mắt có tia ngọt ngào lại không tự chủ mang theo chua xót. Cô nhớ về Lâm Tư Thần, anh từng nói ngày cô tốt nghiệp anh nhất định sẽ mang một bó hoa to tới trước mặt cô, sau đó rước cô về nhà…

Tia chua xót trong lòng dường như hoá thành từng đợt sóng của biển cả, mặn chát dâng lên. Bây giờ nhắc lại còn có ích gì, tất cả đều đã bám một lớp bụi của tháng năm. Đều giống như một mảnh kí ức đẹp đẽ, khiến người ta đau lòng không thôi.