Chương 32

Tiêu Nhiên trong lòng hoảng hốt, cầm ly rượu lên tay, uống một ngụm liền cạn sạch. Trong lòng cảm thấy thoải mái đôi chút, bắt đầu tựa lưng vào ghế.

Vài phút trôi qua, cô bắt đầu sốt sắng, đưa tay lên nhìn đồng hồ, chỉ mới qua trôi qua mười phút mà thôi. Cô buồn chán rót một ly rượu, đúng trong tầm mắt nhìn thấy một người đi về phía mình.

” Vị tiểu thư này, có thể mời cô một ly không? ” Một người đàn ông dừng trước bàn, bàn tay lịch thiệp đưa ra phía trước.

Tiêu Nhiên ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của người đàn ông. Cô ngây ra một chút sau đó cầm lấy ly rượu lên tay, đáp lại bàn tay của người đàn ông.

Xem ra kế hoạch này của cô bây giờ mới bắt đầu...

Cô đi theo người đàn ông tới quầy pha chế, anh ta ngồi bên cạnh cô, không lâu sau liền gọi ra một chai rượu đắt đỏ.

“ Cô có muốn uống một ly không ? ”

Tiêu Nhiên không hề có ý đáp lại, ánh mắt chăm chú nhìn một người ngồi ở bàn VIP phía xa xa. Hóa ra Phong Lạc Ngôn đã thực sự tới, lại có thể nhanh tới như vậy.

Không có can đảm tiếp tục nhìn anh ở phía xa, cô quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cười ủy mị.

“Có thể rót cho tôi một ly được không?”

Người đối diện khẽ cười, đẩy ly rượu vừa rót tới trước mặt cô: “ Cô tên là gì ? ”

Cô cầm cốc rượu lên tay, nhấp môi thử một ngụm rượu. Rượu này quả thật nặng !

“ Ngôn gia, nên làm như thế nào ạ ? ” Triết Nam ở phía sau nói một câu. Vừa dứt lời, anh liền giơ tay lên, ý nói hắn chưa cần ra tay.



Phong Lạc Ngôn cầm ly rượu lên, lắc nhẹ hai cái, rượu trong ly liền sóng sánh, trông đặc biệt hút hồn.

Anh cầm ly rượu trong tay nhưng không uống, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn cô ngồi ở phía xa. Triết Nam thấy Phong Lạc Ngôn ngồi đó nhìn họ nói chuyện rất lâu, nhưng rốt cuộc trên gương mặt anh một cái nhíu mày cũng không có.

Cho đến khi người đàn ông ở phía xa ôm lấy eo Tiêu Nhiên, còn có những hành động thân mật. Phong Lạc Ngôn uống hết cốc rượu trong tay, cầm theo cốc rượu vừa uống cạn từ từ bước tới quầy pha chế mà cô đang ngồi.

Phong Lạc Ngôn kéo tay người đàn ông khỏi eo cô, dứt khoát đập cốc rượu lên đầu anh ta. Người đàn ông thét lên, đau đớn ôm cái đầu đầy máu của mình.

“ Anh..anh là ai vậy ? Dám đánh tôi ? ”

Cánh tay vừa định vung lên của người đàn ông bị Triết Nam nắm lấy, không lâu sau liền ngã xuống sàn nhà.

Tiêu Nhiên không kịp đề phòng, bị một phen hoảng hốt, cô quay đầu nhìn anh. Sắc mặt Phong Lạc Ngôn tối lại, anh kéo cô lại bên cạnh mình, đưa cánh tay to lớn ôm lấy eo cô.

“ Ở đây giao lại cho cậu ”

Triết Nam cúi đầu, chỉnh tề tới mức lạnh lẽo: “ Vâng ! Ngôn gia ”

Tiêu Nhiên định lên tiếng, nhưng anh một câu cũng không nói lập tức đưa cô rời khỏi hộp đêm. Vừa lên xe, anh lập tức phủ lên môi cô một nụ hôn mạnh bạo. Cô bị hành động của anh làm cho ngớ người, hai tay liên tục đánh lên ngực anh.

Phong Lạc Ngôn nhíu mày, sau đó nhanh chóng nắm chặt đôi tay đang càn rỡ của cô, đặt lên trên thành ghế xe.

Cô không ngờ bản thân lại chọc anh phát điên, sợ hãi tới nỗi bật khóc, sau đó anh liền dừng lại động tác, thắt chặt dây an toàn, nhưng tuyệt nhiên trong lúc lái xe không hề nói với cô quá hai câu. Sau cơn say, cô chỉ nhớ duy nhất một câu mà anh đã nói: “ Đứa trẻ hư. Em làm như vậy, có từng nghĩ tới cảm giác của tôi chưa ? "



Lúc Tiêu Nhiên tỉnh lại đã không nhìn thấy anh, cô ôm cái đầu đau như búa bổ xuống giường, sau khi thay quần áo liền xuống lầu.

Trong Lạc Viên quả thật có nhiều người nhưng không khí luôn luôn lạnh lẽo, tới một chút không khí gia đình cũng tìm không thấy. Cô theo lối cầu thang xuống tầng một, nhìn thấy quản gia Lục đang bận rộn sắp xếp công việc.

Quản gia vừa nhìn thấy cô liền đi tới, chu đáo nói: “ Phu nhân, cô dậy rồi sao ? Tôi lập tức sai người chuẩn bị đồ ăn giúp cô "

Tiêu Nhiên vẫn không thấy bóng dáng anh, thắc mắc: “ Phong Lạc Ngôn đâu ? Anh ấy ra ngoài rồi sao ? ”

Lục quản gia đứng im một hồi, dường như không biết nên nói như thế nào cho đúng. Tiêu Nhiên không đợi được ông nói tiếp, lại nói: “ Lục quản gia, có chuyện gì rồi sao ? ”

“ Ngôn gia…hôm qua sau khi ngài ấy đưa cô về liền rời khỏi Lạc Viên ” Lục quản gia vốn dĩ không biết chuyện gì xảy ra, Phong Lạc Ngôn lại ít khi thể hiện sự tức giận của mình trên khuôn mặt, ông có muốn đoán cũng không đoán nổi tâm ý của anh.

Tiêu Nhiên cảm thấy có điều khác ổn, khựng lại một lát, sau đó liền nói: “ Vậy tôi ra ngoài trước, ông không cần chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi đâu ”

Sau khi đến trường Mẫn Thanh lại lập tức bắt cô tường thuật lại chuyện tối qua, tò mò giống như đang xem một bộ phim.

“ Vậy thì quá gay cấn rồi, Ngôn gia thật sự rất ngầu, không nói không rằng liền đập nguyên cốc rượu lên đầu người đàn ông đó ” Mẫn Thanh nói bằng giọng ngưỡng mộ.

Tiêu Nhiên nghĩ lại còn thấy sợ, không biết lúc ấy mình lấy đâu ra dũng khí làm vậy.

“ Không biết một ngày nào đó mình chọc phải anh ấy, anh ấy có làm vậy với mình không ”

Mẫn Thanh không hiểu lắm, đáp: “ Chắc là không đâu, sẽ không ai làm vậy với vợ mình ”

Tiêu Nhiên đột nhiên nở nụ cười: “ Sợ rằng anh ấy sẽ còn ác độc hơn như vậy cả ngàn lần ”