“ Ở bệnh viện Từ Ái, nhà tang lễ... ” Tiêu Nhiên không nghe hết lời đối phương nói đã buông thõng điện thoại, phó mặc cho ánh mắt khó hiểu của mọi người. Cô như phát điên chạy thục mạng trên đường phố. Có lẽ chưa bao giờ con đường tới bệnh viện lại xa như hôm nay. Cô không quan tâm xe cộ trên đường, chỉ thục mạng chạy. Có người không quan tâm, có người quay lại mắng chửi cô. Nhưng chỉ giống như gió thoảng mây bay, nước mắt bị gió tạt khiến mắt cô cay xè.
Cô thở hổn hển chạy trên hành lang bệnh viện, hỏi thăm vài y tá, cuối cùng cô cũng tìm tới nhà tang lễ. Một cô gái mặc váy lam trước cửa, tay đỡ lấy người phụ nữ gần như sụp đổ. Cô như chìm dưới đáy nước, mơ hồ như nghẹt thở, giống nbhư dòng nước lạnh lẽo ôm lấy, bao trọn cả trái tim.
Người phụ nữ quay lại trừng một cái, ánh mắt sắc như dao đang cứa vào xá© ŧᏂịŧ: “ Tôi sẽ gϊếŧ cô, cô mau trả con trai cho tôi...mau lên..mau.. ” Người phụ nữ lao tới nắm chặt vai, lay mạnh khiến cánh tay cô đau nhức. Cô như cái xác không hồn bị lay, cả thân thể nhũn ra, thiếu chút ngã nhào ra đất.
Cô gái đi tới, tay đỡ lấy người phụ nữ: “ Bác gái, là cháu gọi cô ấy tới. Lúc Tư Thần còn sống coi cô ấy như sinh mạng, nhất định cũng muốn gặp cô ấy ” Người phụ nữ gần như ngã khụy, tay bám vào vai cô gái: “ Tại sao lại gọi cô ta tới ? Nếu không vì cô ta, Tư Thần sẽ không gặp tai nạn. Cô ta mới là người đáng chết ”
Cô đồng tình với câu nói của bà, cô mới là người đáng phải chết, anh tài giỏi như vậy, dịu dàng như vậy. Nhất định là đáng có được sự sống hơn kẻ như cô, mất đi anh, mất đi người duy nhất yêu thương cô trên đời này. Cô cho dù có đầu bạc răng long, sống tới trăm tuổi, cũng có ý nghĩa gì ?
Lê bước đi vào trong, cô thực sự muốn bật khóc nức nở, nhưng cô không thể làm vậy. Cô sắp gặp được anh, sắp được nhìn thấy anh, anh không thích nhìn cô lúc khóc. Anh hay nói cô không được khóc, cô lúc khóc trông rất xấu. Nếu bây giờ cô đã không nhịn được mà khóc, cũng không thể bật khóc nức nở, không thể không nghe lời anh. Cô cắn chặt môi, ngăn cho tiếng khóc phát ra, nhà tang lễ vắng lặng không một bóng người, còn rất tối khiến cô không tìm thấy mảnh ánh sáng cùa mình. Cô bước tới trước linh đường, di ảnh của anh cũng ảm đạm, bức ảnh anh mặc sơ mi trắng bây giờ lại có sự bi thương khó tả. Cô không thể kìm chế giơ tay vuốt ve khuôn mặt anh trong ảnh, khuôn mặt mà mãi về sau sẽ không còn thuộc về cô nữa. Cô tiến lên vài bước, nhìn thấy " chiếc giường xấu xí " đang bao bọc lấy anh từ bốn, nước mắt làm nhòa đi tầm mắt cô. Hiện tại, cô đến nhìn mặt anh lần cuối, nói với anh một câu " Em yêu anh " cũng không còn cơ hội nữa.
Cô gục đầu bên chiếc giường đang ôm trọn người cô yêu nhất, giọng cô nhỏ và run: “ Em xin lỗi, xin lỗi anh..không phải đã nói sẽ ở phía sau em sao ? Tại sao lại bỏ em lại, anh là người xấu...không giữ lời hứa.. ” Đôi môi bị cô cắn chặt gần như bật máu, trái tim bị vỡ ra thành từng mảnh, nhưng từng mảnh từng mảnh đều là hình ảnh anh: “ Lâm Tư Thần, anh biết không. Em yêu anh, thực sự rất yêu anh! ”
Một cánh tay từ phía sau kéo mạnh khiến cô suýt chút ngã, cảm giác đau đớn của cô gần như đều hóa thành tro, chỉ còn sự chua xót. Đối phương mắng: “ Cô đừng động vào con trai tôi, mau cút. Đừng để tôi thấy cô nữa ” Cô bị kéo ra khỏi nhà tang lễ, đối phương mạnh mẽ đẩy cô. Người con gái vừa rồi từ bên ngoài đi vào, xoa dịu cơn thịnh nộ của bà, lại muốn nói chuyện với cô. Họ tìm một hành lang bệnh viện vắng vẻ, đối phương đưa cho cô một tờ giấy, xúc động nói: “ Thư này được phía cảnh sát tìm thấy trong xe của Tư Thần, có lẽ là viết không lâu trước khi anh qua đời. Nhưng họ nói không phải Tư Thần tự sát, có lẽ chỉ là bức thư mà anh viết cho người yêu thôi. Tôi nghĩ là anh ấy viết cho cô ” Cô nhận lấy bức thư, lưu luyến vuốt ve bức thư trước khi cất đi, giọng khản đặc: “ Cảm ơn cô ”
Đối phương hiền hậu nhìn, ánh mắt đâu đó còn có sự buồn bã:“ Bác gái nói ngay hôm nay sẽ đưa Tư Thần qua Canada rồi để anh yên nghỉ ở đó, cũng sẽ không tổ chức tang lễ trong nước. Mong cô đừng quá đau lòng ” Dừng lại chừng nửa phút, đối phương lại nói tiếp: “ Tôi thực sự rất ngưỡng mộ cô, cô xinh đẹp như vậy, Tư Thần lại yêu cô như vậy. Cô thực sự rất may mắn...”
Cho dù cô thực sự có may mắn như cô ấy nói, không phải vẫn không thể giữ lại người cô yêu sao ?
Đối phương đã rời đi, cô mới mở bức thư vừa cất ra, cẩn thận mở ra. Bức thư không dài, nhưng đủ để khiến cô hiểu tâm ý của anh. Cô run run đọc lên đoạn cuối: “ Xin em hãy tin tưởng rằng tôi thực sự rất yêu em, bất kể phát sinh việc gì, tôi đều tin tưởng em. Tôi yêu em Tiêu Nhiên ! ”
Cô không nhịn được khóc nấc lên, nước mắt theo gương mặt chảy xuống bước thư trên tay cô. Anh sẽ tới Canada, sau này cơ hội gặp anh cô cũng sẽ không có nhiều, thậm chí không thể gặp được nữa...
________
Cô ngồi xuống bãi cỏ gần sân bay, tay nắm chặt bức ảnh mà anh đưa cho cô trên bãi biển. Đôi mắt sâu thẳm hướng lên bầu trời cao, chiếc máy bay trở theo người cô yêu nhất vừa cất cánh, nước mắt cô làm nhòe đi bức ảnh trên tay.
“ Tạm biệt anh, Tư Thần. Em yêu anh ”
Thì ra mùa hè năm cô tốt nghiệp, cũng là mùa hè mang người cô yêu thương nhất ra đi, mãi mãi không về nữa.