"Em gái Noãn! Hai người cãi nhau hả?" Âu Thường Hi chạy tới khoá trái cửa phòng ngủ lại.
"Không có, có chút hiểu lầm thôi" Diệp Sở Noãn cười cười giải thích.
"Haizz, em gái Noãn, đây là thứ chị tặng em, sắp tới chị sẽ ra ngoài hmm ngao du một chút hiếm khi không bị lão đại quản lý!" Hai mắt Âu Thường Hi sáng bừng lên, nghĩ tới chợ đêm và quẩy bar tới sáng đã thấy sung sướиɠ rồi!
"Một cái móc khóa sao?" Diệp Sở Noãn nhìn chiếc móc khóa được Âu Thường Hi nhét vào tay mình, màu vàng hình quả chuối bự bằng bàn tay.
"Ừm, vừa để trang trí vừa để tự vệ!"
"Tự vệ? Với quả chuối ư?" Quả chuối vàng này thì tự vệ kiểu gì?
"Đừng khinh thường nhé! Bấm thử vào cái móc trên đỉnh đi!"
Diệp Sở Noãn nâng quả chuối lên thấy cái móc nhỏ cỡ hạt đậu bấm nhẹ một cái "Xoẹt!" Một lưỡi dao hình vòng cung nhẹ lập tức bắn ra, lưỡi dao trắng sáng sắc bén, đầu dao nhọn hoắc. Diệp Sở Noãn nhìn con dao xuất hiện từ bên trong quả chuối không khỏi bất ngờ, như này cũng được sao?
"Haha! Xem biểu cảm của em kìa! Chị đây test thử cho nhé!" Âu Thường Hi nói xong liền cầm lấy con dao múa vài vòng trên tay tìm kiếm một vật dày dày chút. Cuối cùng cô nàng vớ đại quyển từ điển dày cộp trên bàn trà.
"Xem kĩ này!"
"Phập!" Con dao được Âu Thường Hi đâm mạnh xuống quyển sách sau đó rút dao ra, đem sách tới trước mặt Diệp Sở Noãn.
"Mở ra coi đi! Đảm báo xuyên qua một nửa quấn!"
Diệp Sở Noãn mở ra lật từng tập giấy, quả nhiên là xuyên qua trang giữa của quyển sách, sức công phá của loại vũ khí này thật tốt, nhưng mà cô chưa từng cầm dao...lại mang theo vũ khí...
"Không cần lo chỉ cần ấn móc là lại trở thành vật trang trí quả chuối đáng yêu rồi!"
"Cảm ơn chị!" Diệp Sở Noãn nhận lấy cái móc khóa, có lẽ cô cần làm quen với mấy thứ này thì hơn, để có thể hoà nhập với mọi người, ai ai cũng mạnh mẽ đều biết dùng vũ khí.
"Không cần khách sáo! Vậy chị đi trước nhé! Bái bai!" Âu Thường Hi nói xong quay người bật người nhảy ra ngoài cửa sổ bám vào cột lớn rồi tụt xuống sân vườn sau đó hiên ngang lái chiếc MX-5 mui trần màu cam rời khỏi địa phận Lãnh gia.
Điện thoại của Diệp Sở Noãn trên bàn rung lên, có tin nhắn từ Âu Thường Hi: Chị quên không nói một tiếng với Lãnh đại ca, em giúp chị nói nhé! À nhớ giữ bí mật với lão đại của chị!
Diệp Sở Noãn phụt cười rồi gửi một icon đồng ý.
Bỗng có tiếng khoá cửa vang lên, cánh cửa chỉ trong 3 giây lập tức bật mở, giọng nói Lãnh Ngụy Thần vang lên: "Em khoá cửa làm gì?"
"Em...em định thay quần áo nên mới khoá cửa..." Diệp Sở Noãn tìm đại một lý do.
Vốn anh định nói rằng cô lừa trẻ con à trong này chỉ có tủ đồ ngủ lấy đâu ra quần áo mà thay, muốn thay đồ phải tới phòng thay đồ chứ, thì nhìn thấy quả chuối màu vàng trên tay cô chợt hiểu ra không hỏi thêm nữa, cầm bát cháo đặt lên bàn: "Em đi rửa mặt đi rồi lại ăn cháo, dì Nhan mới nấu sáng nay"
Diệp Sở Noãn ồ một tiếng rồi xuống giường đi vào nhà tắm. Anh vậy mà lại tự mình mang cháo lên cho cô, đây được coi là chăm sóc nhỉ? Ít nhiều hiện tại cô cũng cảm thấy thoả mãn, anh cuối cùng cũng chịu chấp nhận cô rồi sao?
Lúc ăn cháo thỉnh thoảng Diệp Sở Noãn cứ liếc nhìn Lãnh Ngụy Thần, anh ngẩng đầu lên khỏi máy tính nhìn cô thầm thúy: "Em nhìn tôi thế làm gì? Trên mặt tôi dính gì à?"
"Không có! Em đâu có nhìn!" Diệp Sở Noãn lập tức phủ định lại cúi xuống ăn cháo tiếp.
Sau đó Diệp Sở Noãn vẫn tiếp tục nhìn anh, cuối cùng anh nhịn không nổi đứng dậy đi về phía cô, cúi người chống một tay lên thành ghế tay còn lại nắm cằm Diệp Sở Noãn ép cô nhìn mình: "Em còn nói là không nhìn tôi?"
"Em thật sự không nhìn mà!"
"Hay lắm, vẫn còn chối, vậy để tôi xem em chối kiểu gì!" Anh thẳng thừng đặt bát cháo xuống bàn sau đó đẩy Diệp Sở Noãn xuống ghế rồi cúi xuống hôn cô ngấu nghiến. Bàn tay hư hỏng di chuyển liên tục rồi luồn vào bên trong áo cô.
"Á! Ưʍ..." Diệp Sở Noãn muốn dùng tay cản anh lại bị anh cố định tay ở trên đỉnh đầu.
"Thừa nhận ngắm tôi khó đến thế à?" Lãnh Ngụy Thần nhìn đôi môi sưng đỏ kia lên tiếng trêu đùa.
"Em không có nhìn mà..."
"Ha...vậy được, em không thừa nhận tôi thừa nhận giúp em!" Lãnh Ngụy Thần nói xong lại cúi xuống tiếp tục hôn.
"Ưm!" Ai cần anh thừa nhận hộ chứ!
Nụ hôn kéo dài một hồi lâu, tới khi Diệp Sở Noãn không thở nổi hơi ngọ nguậy anh mới bằng lòng nhả ra. Nhìn "Tơ nhện" được kéo dài dính trên khoé miệng hai người mặt Diệp Sở Noãn đỏ lên.
"Không cần phải ngại, sau này sẽ giúp em làm quen nhiều hơn" Lãnh Ngụy Thần ngồi thẳng dậy đưa tay kéo Diệp Sở Noãn ngồi dậy theo sau đó với một tờ giấy mềm lặng lẽ lau khoé miệng cô rồi lại lau miệng mình.
"Đúng rồi, có chuyện này em muốn nói, chị...."
Diệp Sở Noãn còn chưa nói hết câu đã thấy anh cười: "Tôi biết cả rồi"
"Anh biết chị ấy đi rồi sao?" Diệp Sở Noãn kinh ngạc vừa nãy Âu Thường Hi đi lại bằng đường cửa sổ mà, làm sao mà anh biết được?
Lãnh Ngụy Thần gật đầu chỉ vào quả chuối nhỏ trên giường: "Nhờ nó, là cô ấy đưa cho em đúng không?"
Diệp Sở Noãn gật đầu: "Sao anh biết là của chị ấy?"
"Phong cách làm vũ khí độc lạ thế kia cả thành phố này chỉ có một mình cô ấy" Làm vũ khí hình quả chuối đã là gì chứ, cô ta còn làm nhiều loại hình oái oăm khác nữa cơ.
"Nhưng mà làm sao anh biết được chị ấy đã đi?" Vũ khí cũng đâu thể đoán được khi nào người ta đi nhỉ?
"Em ngốc thật hay giả ngốc thế? Không đi thì tặng vũ khí cho người ta làm gì? Còn trèo cửa sổ nữa" Lãnh Ngụy Thần gõ nhẹ lên đầu cô. Phong cách của Âu Thường Hi anh cũng quá quen thuộc rồi, con gái mà tướng đàn ông, bảo sao mới chỉ 1 năm mà tên Lục Nhất Nam kia già hẳn ra.
Lục Nhất Nam đang làm nhiệm vụ đột nhiên hắt xì: "Mẹ nó! Đứa nào nói xấu ông đấy?"
Diệp Sở Noãn nghe xong liền hiểu. Cô chợt nhận ra hôm nay anh kì lạ vô cùng, bình thường không phải là ghét cô lắm ư ngoại trừ làm chuyện đó thì chẳng bao giờ chung giường cả vậy mà hôm qua lại ôm cô ngủ cả một đêm tới khi mặt trời lên cao, còn nói chuyện với cô, mang thuốc, mang cháo...bỗng nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh*
*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng mà sợ hãi.