Đêm hôm đó, tại biệt thự Lãnh gia.
Trong thư phòng của hắn, một cô gái mặc đồ đen lẻn vào từ ngoài cửa sổ, cô đã xem sơ đồ biệt thự nên có thể dễ dàng tìm đến đây.
Trong bóng tối, cô loạt soát khắp căn phòng nhưng vẫn không thấy vật muốn tìm.
“Có lẽ hắn giấu trong phòng ngủ”_ Nghĩ vậy, cô theo đường cũ nhảy ra ngoài cửa sổ, thuần thục tìm đến thư phòng hắn.
Chỉ dùng một chiếc kim nhỏ, nhay chóng cô lại mở được cửa sổ như vừa rồi, động tác nhanh nhẹn nhảy vào.
Năm phút sau, kết quả vẫn như vừa rồi, cô tở ra một hơi vì mệt nhọc.
Nhìn lại căn phòng một lượt, cô cắn môi.“Không giấu trong công ty, ở nhà cũng không có,… chẳng nhẽ…”
Suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, cô có chút hốt hoảng.
Đang lúc này, một trọng nam trầm thấp vang lên: “Em đang tìm thứ này?”
Căn phòng bỗng chốc sáng rực, cô cũng theo âm thanh phát ra mà quay lại, hắn đứng ngoài cửa tay cầm sợi dây chuyền, ánh mắt nhìn cô mang đậm ý cười.
Cô bình thản nhìn hắn, việc này cô đã sớm đoán ra.
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế, cô muốn đến nhà hắn lấy đồ, hắn lại không có ở nhà, an ninh tuy rất nghiêm ngặt nhưng mà cô vẫn có cảm giác hắn đã giăng bẫy đợi cô đến. Chỉ là, vì sợi dây chuyền đó, dù có là bẫy cô cũng phải đến.
Thanh âm của cô trở nên lạnh lùng: “Trả đồ cho tôi’
Lãnh Ngạn Thần cho sợi dây chuyền vào túi, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Vậy phải xem em có bao nhiêu thành ý”
Nhược Tịnh Yên nghe vậy không tức giận, nhìn hắn đút sợi dây chuyền thậm chí ánh mắt còn mang ý cười, nói châm biếm: “Không ngờ, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Lãnh thị lại đi trộm đồ của người khác. Việc này truyền ra ngoài, e rằng…”
Nhược Tịnh Yên cố tình nói lấp lửng, nếu đã giăng bẫy để cô đến, vậy xem ra là có mục đích. Cô không thể để hắn dễ dàng thành toàn cho hắn được. Cô tin rằng, với trí thông minh của hắn, ắt hẳn sẽ hiểu cô nói gì.
Lãnh Ngạn Thần có chút giật mình nhưng nhanh chóng khôi phục lại, vẻ mặt như chưa hiểu ý cô, cố tình giả ngu: “E rằng gì vậy? Trộm? Chẳng phải em cũng trộm sợi dây chuyền này ở nhà họ Từ sao? Trộm cắp là không tốt, có cần tôi giúp em trả lại? ”
Xem ra người phụ nữ của hắn không phải dạng vừa, cô ấy đến đây đã chuẩn bị đầy đủ, ngay cả khi bị hắn bắt gặp vẫn không chút hoảng sợ, khiến hắn được một phen mở tầm mắt. Hắn muốn biết cô sẽ làm gì để thoát khỏi hắn đây, nhưng cho dù là cách gì hắn cũng sẽ ép cô ở lại ở bên cạnh.
Nhược Tịnh Yên nghe mà tức nổ phổi, con mẹ nó hắn còn có liêm xỉ không? Mới một ngày không gặp, tại sao đã thành thế này? Chắc chắn là không có, nếu không hắn đã không dám nói như vậy.
Cô biết hắn không phải loại người dễ đối phó, nếu không hắn sẽ không thể dễ dàng đạt được thành quả như ngày hôm nay.
Nhược Tịnh Yên bắt đầu mất kiên nhẫn, nhìn hắn: “Lãnh Ngạn Thần, anh không cần giả ngu. Trộm cắp là không tốt?”
Nói đến đây, cô đột nhiên ngẩng đầu, cười lớn, sau đó nhìn hắn: “Con mẹ nó, nếu trộm cắp là không tốt chẳng lẽ gϊếŧ người như anh mới tốt? ”
Lãnh Ngạn Thần bị nói trúng tim đen, cũng không tức giận: “Em nói đúng, nhưng mà tôi gϊếŧ người đường đường chính chính, dám làm dám chịu, còn hơn người nào đó phải lén lút trộm đồ.”
Nhược Tịnh Yên bị nói ngược lại, nhất thời không biết phải làm thế nào, cô chỉ biết nếu nói thêm nữa chắc chắn sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Cô lườm hắn, thanh âm lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm: “Lãnh Ngạn Thần, anh tốt nhất ngoan ngoãn trả lại tôi sợi dây chuyền, nếu không đừng trách tôi độc ác.”
Lãnh Ngạn Thần biết mình chiếm ưu thế, tâm tình cũng vui hẳn lên, nhìn cô thâm tình, cũng không trêu chọc cô nữa: “Hay là thế này đi, em ở bên cạnh tôi, đợi khi nào tôi sơ hở thì lấy lại sợi dây chuyền.”