Chương 7

Mốc dịch

Fei Yang beta

Vân Nam ngày dài đêm ngắn, mặt trời ló rạng muộn.

Mới năm rưỡi Dư Nam đã tỉnh giấc, bầu trời màu đen nhạt ép lên những đám mây dày.

Trời còn chưa sáng hẳn, thị trấn cổ xưa vẫn đang ngủ say.

Cô đứng dậy ra ngoài thu quần áo, tối qua giặt, gió thổi một đêm, sáng nay khô hoàn toàn.

Cô lấy quần áo vào phòng thay.

Khi mặc áσ ɭóŧ, vô ý chạm một cái, chỗ đó vẫn còn âm ỉ đau, là "tác phẩm" của người tối qua.

Trong đầu cô tự động tái hiện lên khung cảnh hai người đối mặt hôm qua, đôi mắt sâu xa ấy đã khảm sâu vào trí óc cô, như hình với bóng.

Hơi thở của anh, giọng nói của anh, sự đυ.ng chạm của anh, đến bây giờ vẫn hiện rõ mồn một và sâu sắc.

Cô nhanh chóng mặc áo vào, sau đó cầm lấy quần, tay vô tình sờ tới túi quần, chỗ đó hơi gồ ghề. Cô khựng lại, dùng tay lật ra, hai đầu thuốc lá lủng lẳng sắp gãy rơi xuống đất, lớp giấy và sợi thuốc bên trong đã ướt sạch.

Là thuốc của Du Tùng.

Dư Nam nhìn một lúc, lấy tay phủi đi, mặt không biểu cảm mặc quần vào.

Khác với hôm qua, hôm nay cô mặc thêm áo chống nắng và tất dài.

Nhẹ nhàng tiện lợi, gần như mười năm nay vẫn như thế.

Dư Nam đánh răng rửa mặt xong, đeo ba lô, vừa cào cào tóc vừa đi tới sân sau.

Sân sau im lặng như tờ, cửa các phòng trên lầu vẫn đóng kín, nhưng đèn ở phòng Thạch Minh đã sáng.

Dư Nam đứng nguyên tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi, sáng sớm hơi lạnh vẫn còn, cô cầm cốc giữ nhiệt uống từng hớp nhỏ.

Sáu giờ đúng, người ở hai phòng lục tục ra, Chương Khải Tuệ ngáp một cái: "Chị Dư, chào buổi sáng."

Dư Nam mỉm cười: "Chào buổi sáng."

Cô thấy Trương Thạc xuống một mình, mắt mũi vẫn còn nhập nhèm, liền hỏi: "Chỉ mình anh thôi à?"

Tóc tai Trương Thạc bù xù, vẻ mặt nhìn có vẻ hơi "thộn": "À, anh ấy thì phải chờ thêm tí nữa."

Trên tán cây già khảm một lớp ánh sáng màu đỏ, bầu trời mở một khe hở, gà trống rướn cổ gáy o o, ngoài sân dần dần có tiếng người.

Mọi người đứng trong sân một lúc.

Dư Nam nâng đồng cổ trên cổ tay lên nhìn, chau mày hỏi: "Anh ta muốn chờ bao lâu nữa."

Trương Thạc vịn vào cành cây rướn người lên: "Buổi sáng thì còn phải xem tâm trạng anh ấy." Cánh tay co lại, anh ta hít một hơi: "Sớm thì anh ấy có thể chạy bộ đến hai tiếng, muộn thì có thể ngủ đến trưa."

"... Anh ta vẫn chưa dậy sao?"

Trương Thạc thở ra: "Ừ."

"Sao anh không gọi anh ta dậy?"

Trương Thạc nhảy xuống, bĩu môi: "Gọi rồi, anh ấy không dậy."

Dư Nam ôm vai, cúi đầu suy nghĩ, rồi quay đầu nói với Chương Khải Tuệ và Thạch Minh: "Nếu không hai người đi ăn sáng trước đi, trên núi cũng không có gì để ăn, ra cửa rẽ trái, bên đường có một quán ăn sáng."

Chương Khải Tuệ đang chờ đợi đến buồn chán, kéo Thạch Minh đi luôn, hai người vừa đi vừa nói chuyện, hình như nói mấy chuyện cơ bắp thể dục.

Dư Nam quay đầu lại nói: "Anh gọi anh ta thêm lần nữa đi."

Trương Thạc kinh hồn mở to hai mắt: "Không bao giờ, nếu muốn thì cô gọi đi."

Dư Nam không nói gì, yên lặng đứng trong sân, Trương Thạc nhàn nhã dạo quanh sân một vòng, nghiên cứu cây cỏ hoa lá.

Thành cổ cách núi tuyết không xa, nhưng thường hay bị tắc đường, bây giờ đã sáu rưỡi, xe của lão Hồ vẫn chờ ở ngoài cửa nam.

Dư Nam không nói không rằng, cất bước lên lầu.

Trương Thạc nhìn bóng lưng của cô, không hiểu sao thở dài một hơi.

Trong phòng không bật đèn, mở rèm cửa ra, ánh nắng chiếu vào, rơi xuống chiếc giường.

Giường màu trắng, chăn nệm, gối đầu cũng là màu trắng.

Du Tùng nửa nằm sấp trên giường, chăn được kẹp dưới chân, ôm gối, mặt ngửa ra ngoài, mắt nhắm chặt.

Dư Nam đi đến bên giường, tầm mắt rơi xuống gương mặt anh, anh ngủ rất yên tĩnh, hơi thở nông nhưng đều đặn, nét mặt thông minh vô hại, không có vẻ ngang ngược hống hách lúc tỉnh. Đường nét bờ lưng nuột nà, hõm lưng rất sâu. Trên người anh chỉ mặc độc chiếc qυầи ɭóŧ, hoa văn phía trên phức tạp, mép quần màu mận chín, trên có in dòng chữ Calvin Klein.

Nhìn xuống dưới, bờ mông chắc nịch, đùi cường tráng, cơ bắp khỏe khoắn... lông chân khá rậm, điểm này tối qua cô đã biết.

Dư Nam thu hồi ánh mắt, dùng cốc giữ nhiệt trong tay chạm vào bả vai anh.

Dư Tùng cử động một cái, không mở mắt: "Cút."

Dư Nam cắn môi dưới, lại cầm cốc giữ nhiệt chạm vào anh, lần này dùng lực mạnh hơn.

Du Tùng cau mày, vẫn nhắm mắt, ném cái gối trong tay ra: "Tôi bảo cậu cút."

Mép gối sượt qua trán Dư Nam, da cô mỏng, lập tức xuất hiện một vết màu đỏ.

Cô cắn răng cắn lợi, vén sợi tóc rối ra sau tai.

Rồi nói bằng giọng không âm điệu: "Thưa anh Du."

Hàng mi Du Tùng động đậy.

Cô tiếp tục nói: "Mọi người đều đang chờ anh, hôm nay sẽ đến núi tuyết, có thể sẽ bị tắc đường. Đây là một đoàn, mọi người đều mất tiền, không chỉ mình anh, đừng quá ích kỷ."

Du Tùng cuối cùng cũng mở mắt ra, nhưng chỉ mở mắt thôi, người vẫn nằm sấp.

Đập vào mắt anh đầu tiên là đôi chân dài, đôi tất màu đen bao quanh, tia sáng từ khe hở lờ mờ xuyên qua.

Tia sáng tung bay bốn phía, đôi chân cô được bao phủ trong ánh sáng mông lung, nhìn càng thêm kí©h thí©ɧ.

Mắt anh lim dim, phản ứng chậm hai giây, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Sáu giờ bốn mươi."

Anh chậm chạp ngồi dậy, chống một chân, vuốt vuốt mặt.

Dư Nam giành lời nói trước: "Mấy ngày tiếp theo, hi vọng anh Du phối hợp với tôi, tập trung đúng giờ, như vậy mới không bỏ lỡ cảnh đẹp."

Du Tùng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lại trở về đáng ghét như lúc bình thường, cười như không cười nhìn cô.

Dư Nam nhìn từ trên cao xuống, anh gần như lõα ɭồ, trên người không hề khoa trương như thế, cơ bắp cũng căng chặt cường tráng, dưới rốn có hàng lông hơi xoăn màu đen.

Hai người giằng co một lúc, rốt cuộc Du Tùng chịu mở miệng: "Thấy đẹp không?"

Dư Nam nhếch môi: "Cũng tạm được."

"Chỉ tạm được thôi à?"

"Anh đừng tự kỷ thế."

Ngón tay cái của Du Tùng vuốt khóe môi: "Vậy sao cô còn nhìn?"

Dư Nam bình tĩnh như thường: "Người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng đâu phải là tôi."

Du Tùng buồn cười, dứt khoát giạng chân rộng hơn, chiếc qυầи ɭóŧ màu mận ôm sát, lều to được dựng lên ngay ngắn.

Dư Nam quay người đi ra ngoài: "Đê tiện."

"Gì cơ?"

"Tôi nói là, anh mau xuống lầu đi."

* * * * *

Thời gian xuất phát muộn hơn một giờ so với dự định, trước khi lên núi tuyết còn hai điểm phong cảnh nhỏ, Hắc Long Đàm và Ngọc Thủy Trại, đều nằm dưới chân núi tuyết.

Trên xe Dư Nam đã giới thiệu cho mọi người, sau khi xe dừng, cô đưa mọi người vào.

Du Tùng không nhúc nhích, ở trên xe ngủ bù.

Điểm phong cảnh không lớn, một giờ là có thể thăm thú xong.

Mấy người lại quay trở về xe, Du Tùng đã tỉnh, đang nói chuyện với lão Hồ, không biết nói gì, lão Hồ cười chất phác.

Đường lên núi tuyết vẫn bị tắc, hôm nay là cuối tuần, đoàn du lịch gần và xa vô cùng nhiều, con đường núi dài bị chật cứng bởi đủ các loại xe như xe gia đình, xe buýt du lịch và xe giống như họ.

Tốc độ xe rất chậm, như nhích từng bước.

Lão Hồ xuống xe hút điếu thuốc, đứng bên đường nói chuyện với tài xế xe đằng trước.

Đi được nửa tiếng, đầm lầy mênh mông dưới chân núi phía đông của núi tuyết hiện ra, đây là một điểm phong cảnh nhỏ có tên "Cam Hải Tử".

Tháng bảy, cây cối tươi tốt, chim kêu hoa nở, giữa hồ nước chảy róc rách.

Có đàn bò vẫy đuôi gặm cỏ, người chăn bò ngồi dưới tán cây hóng gió.

Lão Hồ xuống xe, đi lên phía trước, hỏi thăm tình hình tắc đường.

Dư Nam nói: "Đây là nơi đẹp nhất để ngắm toàn bộ diện mạo núi tuyết, có thể nhìn thấy mười ba đỉnh núi cao trải dài từ bắc đến nam, đúng lúc đang tắc đường, chúng ta có thể xuống xe chụp ảnh."

Chương Khải Tuệ vẫn luôn là người hào hứng nhất, cô nàng nhảy xuống xe trước tiên, Thạch Minh theo sau.

Trương Thạc gửi xong một tin nhắn cũng xuống xe.

Dư Nam quay đầu, Du Tùng vẫn ngồi tại chỗ ăn quả tỳ bà, là mấy quả hôm qua mang từ nhà bà ngoại đến.

"Anh không xuống sao?"

Du Tùng không ngẩng đầu, quả tỳ bà be bé bị anh bóc nham nhở, anh không hề kiên nhẫn, chau mày hỏi: "Có gì ăn được không?"

Sáng nay anh dậy muộn, chưa ăn sáng.

Dư Nam lấy một thanh kẹo Snickers trong ba lô ra đưa cho anh, tiện mồm nói: "Lột vỏ như vậy sai rồi."

Du Tùng vẫn cúi đầu, một lúc lâu sau anh mới "hả?" một tiếng, khóe môi cong lên: "Vậy "lột vỏ" (1) thế nào mới đúng?"

Quả tỳ bà cuối cùng cũng được bóc xong, anh cho vào miệng, nhai hai cái, lấy hạt ra, vứt vào cái túi phía trước.

Một lúc sau Dư Nam mới nghe ra ý trong lời anh nói, khẽ cười: "Anh nghĩ thế nào là đúng?" Du Tùng đáp: "Tôi không biết thật, chưa bao giờ phiền não vì việc này."

Dư Nam: "..."

Cô ném thanh Snickers cho anh, ngoảnh đầu đi không nói gì.

Một lát sau, người phía sau hỏi: "Kia là hoa gì vậy?"

Dư Nam quay lại nhìn, trên đầm lầy xanh mướt, ở giữa là hoa dại điểm xuyết, có chỗ thành từng mảng lớn, có chỗ chỉ lưa thưa mấy bông, màu trắng, màu hồng nhạt, màu hồng đậm, còn có cả màu đỏ.

Cành hoa mỏng manh, cơn gió thổi tới, cành hoa nhẹ nhàng nghiêng sang một bên.

Dư Nam đáp: "Cúc vạn thọ tây."

Du Tùng không nói gì, cô cúi đầu, giọng nói nhỏ dần: "Còn gọi là hoa cách tang."

Cách tang, trong tiếng Tạng có nghĩa là "thời gian tươi đẹp", là loài hoa tượng trưng cho suy nghĩ và sự lưu luyến vô hạn với sự biến đổi của thời gian.

* * * * *

Đến gần trưa họ mới tới chân núi, mua xong vé, di chuyển bên trong hoàn toàn dùng xe điện.

Thời tiết này dù trên đỉnh núi có tuyết thì cũng không cảm thấy quá lạnh, nhưng nhất định phải chuẩn bị bình oxy, đỉnh núi cách mực nước biển khá cao, người lần đầu tiên tới đây rất dễ bị thiếu oxy.

Dưới chân núi có cửa hàng bán bình oxy, Dư Nam nói với ông chủ: "Mua bốn bình." Cô không cần.

Du Tùng chêm lời: "Tôi không cần."

Dư Nam mặc kệ anh, nói với ông chủ: "Bốn bình."

Du Tùng nói: "Ba bình."

Du Nam trực tiếp móc tiền cho bốn bình ra, ông chủ đương nhiên muốn bán nhiều, nghe theo cô lấy bốn bình.

"Tôi nói tôi không cần."

Dư Nam liếc anh một cái, nhìn ông chủ cho vào túi: "Đừng ra oai, thể chất càng khỏe, càng dễ sinh phản ứng cao nguyên... nhất là với đàn ông."

Giọng nói cô rất nhỏ, mang theo sự lừa gạt khó nhận ra.

Du Tùng giễu cợt một tiếng: "Tùy cô."

Người lên núi tuyết rất nhiều. Cáp treo được chia ra thành cáp lớn và cáp bé, cáp bé chỉ đến Vân Sam Bình, cách mực nước biển không cao, không có tuyết, phong cảnh có thể nhìn thấy cũng có hạn. Bọn họ ngồi cáp lớn lên núi, cách mực nước biển 4506 mét.

Trên đường đi phong cảnh kỳ lạ, nửa sườn núi một màu xanh biếc, như tấm thảm được dệt từ lông thiên nga, càng lên trên, núi nhấp nhô, vách núi nguy nga đồ sộ, đến phía trên, núi tuyết thấp thoáng, lọt vào mắt là một màu trắng xóa.

Sau khi đến nơi, mọi người được trải nghiệm trọn vẹn sức mạnh của khí hậu cao nguyên, không khí loãng hơn, hít thở khó khăn.

Dư Nam điều chỉnh lại hơi thở, đường lên núi đi cực kì chậm.

Hôm nay mây dày, mặt trời thỉnh thoảng mới từ khe hở ló đầu ra, còn chưa được mấy phút, đã giấu mình vào.

Càng lên cao, phong cảnh càng tráng lệ.

Bởi nguyên nhân thời tiết, trời quang mây tạnh, nên sương mù kết tụ lơ lửng trên sườn núi. Nhìn lên, tuyết trắng phủ đỉnh, nhìn xuống, như ở trong mây trong sương.

Như lạc vào chốn tiên cảnh.

Giữa đường, họ dừng ở một tảng đá bằng phẳng nghỉ ngơi, mọi người lấy bình oxy ra hít.

Du Tùng ngồi cách họ khá xa, nói chuyện với Trương Thạc.

Anh không mặc áo khoác, vẫn là chiếc áo phông ngắn tay màu đen, sắc mặt bình thường, nhưng môi hơi khô.

Dư Nam đi tới, đưa bình oxy cho anh.

Du Tùng không nhận: "Không cần."

Dư Nam cũng không khuyên, quay người đi luôn.

Trương Thạc nhìn bóng lưng Dư Nam, chặc lưỡi: "Cô gái này không bình thường."

Du Tùng muốn hút thuốc, thuận miệng hỏi: "Ý là sao?"

"Nhìn thì có vẻ dịu dàng yếu đuối, nhưng thật ra khá "cứng" đấy." Anh ta chặc lưỡi tiếp: "Không dễ chơi đâu."

Du Tùng sờ túi, liếc mắt nhìn biển cấm hút thuốc bên cạnh, bèn bỏ tay ra.

Trương Thạc tiếp tục bình luận: "Mặt mũi cũng được, nhất là đôi mắt ấy, đủ quyến rũ. Hơn nữa dáng lại ngon, muốn lồi có lồi muốn lõm có lõm, chân đủ dài, nhưng..."

"Nhưng gì?"

"Ăn mặc táo bạo, không giống con gái nhà lành."

Du Tùng ngước mắt nhìn bóng lưng cô, dường như thật sự suy nghĩ gì đó, cười hừ: "Đúng là không phải con gái nhà lành."

* * * * *

Họ ở trên núi hai giờ, Chương Khải Tuệ chụp rất nhiều hình, vô cùng hài lòng với chuyến đi tới núi tuyết này, ồn ào với Thạch Minh, nói lần sau vẫn sẽ đến đây.

Thạch Minh vỗ đầu cô nàng, cưng chiều nói được.

Dư Nam nghe hai người nói chuyện, nói: "Có cơ hội hãy đến núi tuyết Mai Lý."

Chương Khải Tuệ nói: "Chị Dư đã đi bao giờ chưa?"

Dư Nam đáp: "Đi rồi, tuyết ở Mai Lý còn dày hơn ở đây... có thể nhìn thấy mặt trời chiếu núi vàng."

Chương Khải Tuệ chớp mắt: "Có đẹp không?"

Dư Nam cười: "Rất đẹp."

(1) Từ gốc là剥皮, còn có nghĩa là lột da, anh nói kháy vụ chị lột anh ba ngàn tệ mà không chiết khấu.

Hết chương 7