Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu (Con Đường Đến Bên Em)

Chương 68: Phiên ngoại

« Chương Trước
Phiên ngoại

Mẩu truyện nhỏ: Nỗi ám ảnh

Một ngày, về muộn.

Bên ngoài mưa rất to, Du Tùng vào nhà khép ô lại, vẩy vẩy bọt nước trên cánh tay.

Anh cúi đầu, lặng lẽ thay giày.

10 giờ đêm, phòng không bật đèn, anh nghĩ rằng cô đã ngủ.

Bỗng nhiên có người lao đến, đẩy anh va vào cửa, một đôi tay mềm mại kéo lấy vạt áo anh, cởi từ trên xuống dưới.

Du Tùng cười thầm, Dư Nam cắn một cái vào ngực anh, cuối cùng lại lấy cái lưỡi liếʍ liếʍ, gáy anh tê rần, kí©h thí©ɧ đến mức lông tơ dựng đứng.

Anh trêu chọc: "Em đừng quá trực tiếp."

Dư Nam không quan tâm, kiễng chân liếʍ yết hầu của anh, mỗi khi anh phát ra tiếng, khối nhô lên kia lại run rẩy dưới lưỡi cô.

Tay cô mò xuống: "Vài ngày không làm, anh không muốn à?"

Du Tùng dứt khoát dùng hành động trả lời cô.

Dư Nam mở chân, anh cúi người, nâng mông cô lên, cánh tay phải đỡ bên dưới, bế như bế trẻ con đi về phía phòng ngủ.

Cảnh xuân triền miên.

Đến khi đi vào việc chính, ký ức chợt ùa về, Du Tùng bỗng nhiên nhớ lại một lần không mấy vui vẻ...

Trời mưa, ban đêm, chủ động, nữ ở trên.

Dư Nam đang khó chịu nửa vời, anh bất động, đột nhiên đứng dậy, hất văng cô ra.

Du Tùng ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm bóng tối một lúc, tức đến hộc máu nói: "Em mẹ nó sau này đừng nghĩ đến chuyện ở trên."

"..." Dư Nam khó hiểu.

"Ông đây có nỗi ám ảnh tâm lý, sợ em ngủ với anh xong vỗ mông chạy, nói chỉ là bạn tình."

Dư Nam: "..."

Từ đây, thiếu rất nhiều thú vui.

Mẩu truyện nhỏ: Vô văn hóa, thật đáng sợ (1)

Hai chị em cùng dắt chó ra ngoại thành dạo chơi, người chị xuất phát trước, chuyển động đều với vận tốc 4km/giờ. Qua 1.5 giờ, người em dắt chó xuất phát, chú chó chuyển động đều với vận tốc 10km/giờ, đuổi theo người chị đi phía trước, đồng thời, người em đi phía sau cũng chuyển động đều. Chú chó đuổi theo người chị, rồi lại quay về tìm người em, hỏi, lúc này hai chị em cách nhau bao xa? Người em phải mất bao lâu để đuổi kịp người chị? ( Mọi người đừng tính thật, nếu không sẽ làm lộ chỉ số thông minh của Du tiên sinh đấy)......

Du Tiểu Xuyên chống tay lên mặt bàn, khuôn mặt hồng hồng, mắt ngược nhìn Du tiên sinh bên cạnh.

Du tiên sinh đọc sách bài tập chăm chú, cầm một chiếc bút lên, hí hoáy viết trên giấy.

Qua một lúc, Du Tiểu Xuyên không nhịn được hỏi: "Bố ơi, bố tính ra chưa ạ?"

Du tiên sinh: "Đợi bố."

Năm phút sau, Du Tiểu Xuyên: "Bố ơi, còn bao lâu ạ?"

"Ba phút."

Lại qua ba phút, Du Tiểu Xuyên ngọ nguậy liên tục trên ghế ngồi: "Bố ơi, rốt cuộc bố có thể giải được không ạ?"

Du tiên sinh suy nghĩ một lát, cau mày: "Đề này ai ra cho con?"

Du Tiểu Xuyên: "Thầy giáo ạ."

Du tiên sinh ném bút sang một bên: "Thầy giáo của con ăn no rửng mỡ hả? Có mỗi một con đường, chú chó kia chạy qua chạy lại mấy lần, nó có mệt hay không?"

"..." Du Tiểu Xuyên méo miệng, tủi thân nói: "Bố Quả Quả ngồi cùng bàn con vô cùng lợi hại, lần nào cũng có thể hướng dẫn bạn ấy đề ứng dụng, lần kiểm tra nào cũng đạt một trăm điểm."

Du tiên sinh khoanh tay trừng bé, Tiểu Xuyên cúi đầu, khẽ nói: "Bố bạn ấy là tiến sĩ... Còn bố, ngay cả cấp ba cũng chưa tốt nghiệp."

Du tiên sinh hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh nhướn mày: "Mọt sách có gì tốt? Bố bạn đấy có tiền như ông đây không?"

Du Tiểu Xuyên cầm sách bài tập lên, trượt ra khỏi ghế: "Con đi tìm mẹ nhé?"

"Quay lại đây." Du tiên sinh gọi bé lại: "Mẹ con thì biết cái gì?"

"Mẹ con cố lắm mới miễn cưỡng tốt nghiệp cấp hai, còn không bằng bố đây này."

Dư Nam: "......"

Mẩu truyện nhỏ: Vô văn hóa, thật đáng sợ (2)

Buổi họp phụ huynh cuối năm.

Bạn cùng bàn Khương Quả Quả của Du Tiểu Xuyên đứng đầu lớp lần thi vừa rồi, bố Quả Quả đứng trên bục giảng thay mặt phụ huynh phát biểu.

Anh ta dõng dạc: "... Kinh nghiệm, là phải biết khai phá tiềm năng của bọn trẻ, vào lúc bọn trẻ cần sự trợ giúp thì hướng dẫn chính xác..."

Nửa giờ sau, trở về chỗ ngồi.

Người đàn ông ngồi bên cạnh anh ta, dáng người cao to, bộ dạng đẹp trai, nhưng khí thế quá sắc bén.

Bố Quả Quả ba chủ động bắt chuyện: "Anh là bố của Tiểu Xuyên hả?"

Người kia liếc mắt, khẽ "Ừ" một tiếng.

Bố Quả Quả nói: "Tiểu Xuyên với Quả Quả rất thân nhau, Quả Quả thường xuyên nhắc tới cậu bé. Nếu Du tiên sinh không ngại, Tiểu Xuyên có thể thường xuyên tới nhà của tôi, tôi sẽ dạy đề ứng dụng cho bọn trẻ."

Người kia mặt đen như đáy nồi, nửa ngày sau: "Đến nhà anh?"

"Đúng vậy."

"Một người đi trước, một người đi sau?"

"Hả?"

"Lại dắt thêm một chú chó?"

"..."

Đêm khuya, rốt cuộc Du Tùng cũng về nhà, Tiểu Xuyên đã ngủ.

Dư Nam ăn mặc vô cùng mát mẻ: "Sao anh về muộn thế?"

Du Tùng liếc nhìn người cô một cái, chỉ nói: "Anh có chút việc."

Anh đặt túi đồ trong tay xuống, Dư Nam hỏi: "Chỗ sách này ở đâu ra thế ạ?"

Du Tùng không đáp lời, cô lật lật,《 Cơ sở thiết kế kiến trúc 》《 Tiếng Anh đại học mới》《 Toán cao cấp 》《 Lịch sử kiến trúc 》...

Dư Nam hiểu ra, chợt thấy cạn lời, lành lạnh nói: "Từng này tuổi rồi, anh đừng lăn lộn mù quáng."

Cô xoay người đi vào phòng ngủ, lại bị người kéo lại, ngồi trên đùi anh, Du Tùng vuốt ve cô, môi dán chặt, anh khẽ nỉ non: "Bằng cấp ông đây thấp như vậy, năm đó là vì ai?"

Dư Nam rũ mắt, hôn nhẹ chóp mũi anh: "Em chỉ tốt nghiệp cấp hai, là do ai làm hại?"

Tim Du Tùng thình thịch, tay càng làm loạn: "Không công bằng?"

Cô cắn môi: "... Đương nhiên."

Du Tùng cúi đầu, nửa người Dư Nam được nâng lên cao, một lúc sau: "Bồi thường như vậy có đủ không?"

Không đợi cô nói chuyện, "Xoẹt" một tiếng, vải rách, đèn tắt, mọi người tự do tưởng tượng ~ hi ~ này này! Ai ném gạch?!

Truyện bên lề

Dư Nam: Anh đúng là vô sỉ đến không thể nào vô sỉ hơn, lỗ tai nào của anh nghe thấy em gọi anh?

Du Tùng: Khụ... Gần đây lỗ tai anh hơi nghễnh ngãng.

Dư Nam: Đêm nay vận động một là có thể chữa khỏi ngay.

Du Tùng: Cái này đáng tin cậy.

Dư Nam: Tự anh dùng tay trị đi.

Du Tùng: Ơ?

- ---- Toàn văn hoàn -----

Lời editor: *khóc* cuối cùng truyện cũng hoàn rồi. Mặc dù đôi khi tớ lỡ bỏ bê đứa con nhỏ này nhưng phải cảm ơn mọi người đã luôn động viên, cổ vũ để đứa nhỏ có thể thành hình. Tạm biệt Du Tùng, Dư Nam ở đây ❤️ Có ai ship cho đôi oan gia Trương Thạc và Đặng Song không nhỉ, tớ thấy đôi này sociu luôn ấy.

Một lần nữa xin cảm ơn các cậu đã ủng hộ và theo dõi truyện, cảm ơn chị Mốc đã giúp đỡ em trong quá trình edit ạ. Yêu mọi người nhiều, hy vọng sẽ gặp lại mọi người trong những bộ truyện tiếp theo ❤️
« Chương Trước