Ba tháng trước, Mạc Tích Đồng giữ chặt cánh tay Dư Nam, muốn túm cô đến hoa viên trong bệnh viện.
Lúc ấy Dư Nam rất chật vật, tóc rối tung, trên mặt có bùn và đất. Áσ ɭóŧ màu trắng còn dính máu Du Tùng, áo khoác của Trương Thạc, khoác lên người cô vừa rộng vừa dài.
Sau khi đứng yên, Mạc Tích Đồng hất cô ra, Dư Nam ngẩng đầu liếc cô ta một cái: "Đánh cũng đánh xong rồi, cô còn muốn làm gì?"
"Kể cho cô một chuyện." Cô ta lùi ra sau một bước, ôm vai nhìn cô.
"Chuyện gì?"
"Một câu chuyện xưa." Mạc Tích Đồng không dong dài, nói thẳng chủ đề: "Hai mươi bốn năm trước, trong đội cảnh sát giao một nhiệm vụ đường dài, bố tôi và chú Du đi cùng một chiếc xe, trên đường xảy ra sự cố, ông ấy vì cứu chú Du mà không thể sống sót trở về, khi đó mẹ tôi đang mang thai tôi, tôi là đứa mồ côi từ trong bụng mẹ. Sau đó, nhà họ Du cảm thấy nợ ân tình chúng tôi, nhiều năm qua vẫn luôn săn sóc và mẹ.
Năm ấy anh Du mới chín tuổi, từ nhỏ anh ấy đã được dạy dỗ tư tưởng, là bất cứ lúc nào cũng phải chăm sóc tôi, bảo vệ tôi đầu tiên."
Mạc Tích Đồng ngừng lại, môi Dư Nam trắng bệch, nhìn về phía cô ta: "Cô muốn nói điều gì?"
"Tôi muốn nói điều gì? Cô thông minh như vậy," cô ta cười lạnh, "... Mà không rõ sao?"
Dư Nam rũ mắt, tay vô thức muốn nắm chặt cái gì đó, cô máy móc thả tay vào túi áo, cầm ví tiền của Trương Thạc.
Mạc Tích Đồng nói, "Từ nhỏ anh Du đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng nghe lời anh ấy nhất, anh ấy là người lạnh lùng bá đạo, dù luôn quá tôi mắng tôi, cũng là vì tốt cho tôi... Mãi đến sau này gặp được cô, biết không? Anh ấy chưa từng vì một người ngoài..." Cô ta gằn giọng, tự giễu cười một cái, "... Vì một người ngoài, tàn nhẫn mắng tôi như vậy, cũng sẽ không mắng xong rồi đuổi tôi đi, không dỗ tôi..."
Khi đó ánh mặt trời vô cùng nóng rát, Dư Nam bị chói đến mức không mở được mắt, mấy ngày không ăn cơm, hai chân cô run rẩy. Bên tai ầm ầm ầm, Mạc Tích Đồng nói gì, cô căn bản không nghe rõ.
Mãi đến khi yên tĩnh, Dư Nam mới chậm rãi nói: "Cô nói xong chưa?... Xong rồi thì tôi đi đây."
Cô xoay người, Mạc Tích Đồng sửng sốt, hô:
"Cô biết tôi muốn nói gì không?" Dư Nam đứng lại, Mạc Tích Đồng tiến lên một bước, cười nói: "Không dám đối mặt? Phản ứng này của cô, rốt cuộc có cảm thấy quá đáng với anh ấy không?... Tôi muốn cho cô biết, anh Du cũng không nợ cô. Anh ấy trăm cay nghìn đắng tìm cô, chăm sóc chú Tưởng, chữa bệnh cho chú ấy, nhiều năm qua bất kể cô có ở đây hay không, anh ấy trước sau đều vì cô... Cô xem bản thân mình xem, cô đã làm gì với người đàn ông chỉ còn thở thoi thóp trong kia?"
Dư Nam lặng người thật lâu, muốn rời đi, nhưng bước chân lại vô cùng gian nan.
Hóa ra, oán hận tất cả, kết quả chính mình mới là người không thể tha thứ.
Khoảnh khắc đó, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, một tia sáng từ chân trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống, vô cùng sáng lạn.
......
Ánh sáng kia giống với hôm nay, giữa lúc cô mờ mịt hoang mang, không biết theo ai, chỉ dẫn phương hướng cho cô.
Dư Nam vùi đầu vào lòng anh, siết chặt eo anh. Đôi mắt nhìn vào bờ ngực cứng rắn sạch sẽ, môi mấp máy: "... Thật khờ."
***
Đến khi trở lại thôn Lạc Thủy đã gần 5 giờ chiều, người đi trên đường rất ít, trên cửa mọi nhà đều dán giấy đỏ, trụ cửa cột vài nén nhang, trong sân cũng vẩy đầy lá thông. Trong phòng đốt nhang cúng bái tổ tiên, đây là tập tục Tết âm lịch của người Mosuo.
Lái không bao lâu, theo sự chỉ dẫn của cô, Du Tùng dừng xe bên cạnh nhà nghỉ.
Nhà nghỉ được xây bên hồ, nóc nhà màu xám, mặt tường có kết cấu từ gỗ thô, rộng hai trăm mét vuông, cao ba tầng, bên hồ có một cây cầu gỗ, có cầu thang trực tiếp đi ra mặt hồ.
Sáng sủa sạch sẽ, bên trong là rèm vải thêu hoa văn sặc sỡ địa phương và màn lụa màu trắng, cửa sổ treo chuông gió, bên cửa sổ xếp vài cái gối thủ công, thú bông đáng yêu, sách báo và ấm chén trà, bên tường bầy các chậu hoa tươi nở rộ, phong cách vô cùng tươi tắn vô cùng nghệ thuật.
Du Tùng nhướn mày: "Em làm hả?"
Dư Nam cười: "Thế nào?"
Du Tùng nói: "Anh cứ nghĩ rằng em chỉ biết đánh nhau nói tục."
Dư Nam trừng anh một cái: "Em đâu có không dịu dàng như vậy?"
Vừa nói, hai người vừa đi tới cửa.
Du Tùng khựng lại, cười ẩn ý, bỗng nhiên cúi người nói: "Cũng không phải, có lúc rất dịu dàng."
Lát sau Dư Nam mới hiểu được, ngẩng đầu lườm anh một cái, lại phát hiện đôi mắt anh đang nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Cô nhìn theo tầm mắt anh, anh đang nhìn cửa đến ngẩn người.
Trên cửa lớn treo một tấm bảng hiệu viết hai chữ "Nhà nghỉ", chữ này không có gì lạ, dịch xuống theo tầm mắt anh, bên trái cửa có một tấm bảng hiệu vàng không lớn, mặt trên viết, "Quỹ nhân ái".
Du Tùng nhìn chằm chằm mấy chữ kia thật lâu, chuyển sagng phía Dư Nam: "Em giải thích đi?"
Dư Nam vừa định nói chuyện, trong phòng có bóng dáng màu hồng nhạt chạy ra, Mạnh Phàm Tinh ôm lấy eo cô: "Chị Dư Nam, chị về muộn quá."
Cô xoa đầu cô bé: "Em mua đủ đồ ăn chưa?"
"Rồi ạ." Cô bé gật gật đầu: "Bố và mẹ đang làm ạ."
Dư Nam dắt tay cô bé, vừa đi vừa hỏi, "Chị Đặng Song đâu?"
Mạnh Phàm Tinh kéo cô một cái, Dư Nam cúi người, cô bé lặng lẽ nói: "Có một chú kỳ lạ ngồi bên trong, bộ dáng rất hung dữ, vẫn luôn nhìn chị Đặng Song, chị đi đâu chú ấy không cho."
Du Tùng nhìn hai bóng dáng đi vào, lại ngẩng đầu liếc bảng hiệu kia một cái mới cất bước đuổi theo.
Đi vào thẳng quầy, bên trong có một cô gái dân tộc Hán đang ngồi. Rẽ vào hành lang, là đại sảnh, chính giữa đặt một cái bàn gỗ vuông, bên trên trải khăn trải bàn và bộ đồ ăn, xung quanh là ghế dài, bày một ít đệm dựa và gối ôm.
Trương Thạc và Đặng Song ngồi hai đầu bàn vuông, không khí kỳ lạ.
Bên góc tường kê hai chiếc ghế nằm, trên bàn bày một bộ ấm chén trà, nước trà bên trong còn bốc khói nghi ngút. Bên cạnh là cửa sổ, trông ra, hồ Lô Cô rộng mênh mông thu hết vào đáy mắt. Có hai người trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân chơi cờ.
Thấy có người tiến vào, mọi người đều ngừng tay nhìn sang, Mạnh Phàm Tinh gọi vọng vào trong một tiếng, một đôi vợ chồng trẻ tuổi đeo tạp dề, từ bên trong đi ra.
Dư Nam nói với mọi người: "Du Tùng, bạn tôi."
Du Tùng nhìn về phía cô, tức giận trừng cô một cái. Dư Nam đương không phát hiện ra, chỉ xuống bên cạnh: "Đó là Trương Thạc." Vừa rồi Đặng Song cũng đã giới thiệu ngắn gọn qua.
Cô lại quay sang Du Tùng, nghiêng đầu, khẽ nói: "Đây là anh Mạnh chị dâu Mạnh, bố mẹ của Phàm Tinh."
Du Tùng hơi khom người, bắt tay với đối phương.
Dư Nam chỉ sang: "Bọn họ là tình nguyện viên Lư Thông và Tiểu Viên, quỹ vừa mới thành lập, bọn họ không trở về. Trước quầy là Tiểu Na, năm nay cũng ở đây."
Du Tùng chào hỏi từng người một.
Những người khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cử chỉ của họ thân mật, giọng điệu Dư Nam dịu dàng, Du Tùng nghe cô nói chuyện bất giác cúi người ghé tai lại gần, không cần nhiều lời, ai biết hai người có quan hệ gì.
Không ai khách sáo, sau khi trêu đùa một lúc, mọi người tiếp tục công việc trước đó, sảnh ngoài tràn đầy tiếng cười nói, hoà thuận vui vẻ, thân mật giống như người một nhà.
Hai người ngồi xuống bên cạnh Trương Thạc, Trương Thạc ôm vai, bất mãn liếc Dư Nam: "Tại sao kẻ lừa đảo này lại ở đây, trước đó cô cũng không nói cho tôi?"
Dư Nam: "Ai là kẻ lừa đảo?"
Trương Thạc nâng cằm, "Cô ấy."
Vẻ mặt Đặng Song vô tội, bĩu môi, nhìn Dư Nam.
Dư Nam rót cốc nước, cái miệng nhỏ nhắn uống lên: "Cô ấy cũng là tình nguyện viên của quỹ."
Trương Thạc hừ cười một tiếng, "Cô ấy không lừa người ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi, cái gì mà tình nguyện viên." Anh ta nhìn Dư Nam, lại hỏi một lần nữa: "Trước đó tại sao không nói cho tôi?"
Dư Nam cười: "Vì sao phải nói cho anh?"
Trương Thạc tức giận, liếc về phía Du Tùng. Du Tùng rút điếu thuốc ra ngậm, tìm bật lửa, không thèm nhìn anh ta một cái: "Đừng nhìn tôi, tôi không biết."
Một lát sau: "Biết cũng không nói cho cậu."
Trương Thạc: "..."
Anh ta bất lực, trừng mắt với Đặng Song, không nói lời nào.
Đặng Song bị anh ta nhìn chằm chằm đến dựng tóc gáy, cô ta khụ một tiếng, đứng dậy nói: "Tôi ra sau giúp một tay."
Trương Thạc: "Ngồi xuống, chưa trả tiền, cô đừng mong đi đâu."
"Không có." Trong lòng Đặng Song mắng chửi đến từng cọng lông, trên mặt lại cười lấy lòng: "Giấy chứng minh nhân dân của tôi bị anh cầm rồi, chạy thế nào được? Huống hồ tôi cũng không định chạy, hôm trước vừa mới đến, còn phải làm xong chuyện nữa chứ."
Nghe lời này, Trương Thạc thả cô ta ra, cô ta chạy nhanh như chớp ra phía sau nhà.
Đến tối, anh Mạnh và chị dâu Mạnh chuẩn bị cơm tất niên bưng lên bàn, chín mặn một canh, sắc hương vị đầy đặn, vô cùng thịnh soạn.
Mọi người ngồi xung quanh bàn gỗ, thêm một bạn nhỏ là vừa đủ mười người. Ban đầu còn lúng túng, ít nhiều có chút câu nệ, nồng độ rượu trắng ở đây khá thấp, uống không có hương vị gì, Trương Thạc bê mấy bình rượu Bạch Tửu (1) cùng mấy bình rượu Ngũ Lương Dịch (2) từ trong xe ra.
Tửu lượng của người Hán lớn, một chén rượu xuống bụng, không khí sôi động hơn, mọi người mới nói nhiều lên.
Trương Thạc nhả từng vòng khói thuốc, hỏi: "Quỹ của mọi người liên quan đến cái gì vậy?"
Lư Thông đặt bật lửa xuống, phun khói thuốc: "Kêu gọi xã hội cứu trợ trẻ em bị bắt cóc, chữa trị cho trẻ em bị thương khi bị bắt cóc."
Anh ta vừa dứt lời, bàn ăn chợt yên tĩnh.
Ngón tay Du Tùng khựng lại, nửa ngày sau, mới đưa điếu thuốc lên bên miệng hút một ngụm.
Trương Thạc lại hỏi: "Kêu gọi như thế nào?"
Tiểu Viên nói tiếp: "Thành lập một trang web trên mạng, đăng một số tin tức trẻ em bị bắt cóc lên, có người thấy, chụp ảnh lại, sau đó truyền ảnh lên trên mạng, như vậy sẽ tiện cho người nhà và cảnh sát tìm kiếm."
"Còn nữa, đó là lên mạng tuyển tình nguyện viên và tìm kiếm tài chính." Đặng Song thêm một câu, "Tôi nhìn thấy trang web mới đến, không nghĩ tới lại gặp được chị Nam... Tuy tôi không có tiền, nhưng có thể làʍ t̠ìиɦ nguyện viên."
Trương Thạc liếc cô ta, lần này không nói đểu, chỉ hỏi: "Dùng được không?"
Lư Thông thở dài: "Ý thức của quần chúng xã hội vẫn chưa cao, nhìn thấy trẻ em ăn xin bên đường, ai cũng rất hờ hững. Không bao giờ nghĩ đến việc lấy điện thoại chụp ảnh đưa lên trên mạng hoặc báo cảnh sát."
"Đây là lời nói thật." Tiểu Na đang vùi đầu ăn cơm, nghe đến đó nói: "Mấy năm trước có một lần, tôi thấy một người đàn ông dắt theo một đứa trẻ đứng bên đường ăn xin, người đàn ông kia cơ thể khỏe mạnh, đứa trẻ lại gầy gò ốm yếu, quần áo rách rưới. Khi có người đi ngang qua, gã véo đứa trẻ một cái, đứa trẻ bị véo đau, vẻ mặt vô cùng đau đớn, giả vờ đáng thương đến trước mặt người ta xin tiền... Lúc ấy vì tôi không có suy nghĩ này, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất hối hận, vì sao không báo cảnh sát."
Đề tài này có vẻ khá nghiêm trọng, Tiểu Viên nói: "Bị bắt cóc đến gia đình vô sinh còn tốt, chỉ sợ một số người lợi dụng trẻ nhỏ mà kiếm tiền, đánh bọn trẻ đến mức chồng chất vết thương, xương cốt biến dạng, sau đó đút thuốc ngủ và thuốc an thần, ôm đến đường cái xin tiền."
"Những người này điên rồi, chuyện gì cũng làm được."
"Nhưng pháp luật lại không có chế tài tử hình với bọn buôn người, thật là không công bằng."
Nhất thời mọi người mồm năm miệng mười, trút hết tức giận và bất mãn trong lòng ra.
Mạnh Phàm Tinh ăn xong, xuống bàn, ngồi bên cạnh tự chơi một mình. Anh Mạnh trước sau không mở miệng, ngửa đầu uống cốc rượu, đặt xuống, cốc rượu đập xuống bàn "Rầm" một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn về phía anh ta, lát sau, anh ta nói, "Một năm lạc mất Phàm Tinh, anh và chị dâu mấy đứa suýt chút nữa phát điên, sống người không giống người quỷ không giống quỷ, sau này nhìn thấy ảnh trên mạng, bọn anh đi tìm... Cho dù con bé không làm sao, anh cũng hận không thể gϊếŧ người nhà kia."
Chị dâu Mạnh lau nước mắt, "Các em vẫn chưa làm bố mẹ, không thể thấu hiểu cảm giác sống không bằng chết của bọn chị đâu."
Du Tùng híp mắt, dường như nhớ ra gì đó: "Phàm Tinh từng bị bắt cóc hả?"
Mọi người nhìn sang, Dư Nam ngồi bên cạnh anh, nắm tay anh: "Ở trong thôn nhỏ gần sạp muối Nguyên Hương, nơi đó giao thông bế tắc, tứ phía đều là núi."
Hai người nhìn nhau, anh hiểu rõ lời cô muốn nói.
Bên tai Du Tùng bỗng dưng vang lên tiếng khóc-- "Chú ơi, cháu muốn mẹ."
Đó là một buổi chiều mưa tầm tã, trong phòng thổ âm u chật chội, anh ngồi trên ghế trước cửa, đối diện có một cô bé sáu tuổi chạy tới, câu đầu tiên mở miệng chính là muốn mẹ.
Du Tùng cho rằng mẹ cô bé không ở nhà, lột viên chocolate an ủi cô bé, cô bé không nhận: "Không cần, không cần, cháu..."
Cô bé chỉ nói mấy chữ, chủ nhà hoảng loạn từ trong phòng chạy ra, ôm cô bé về nhà.
Cô bé khóc nức nở, chủ nhà xấu hổ cười cười: "Trẻ con không hiểu chuyện, nhõng nhẽo với khách, xin lỗi..."
Ngày đó, cô bé khóc khiến anh tâm phiền ý loạn, không quá để ý, anh vốn đang tức giận với Dư Nam.
......
Ánh mắt Du Tùng đặt trên người Mạnh Phàm Tinh, tay anh siết chặt thành nắm đấm, cơ bắp trên mặt cứng đờ. Dư Nam nắm lấy tay anh, an ủi.
Trên bàn cơm sớm đã thay đổi đề tài, bắt đầu thi rượu, dùng bữa, kể chuyện xưa.
Dư Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, hồ nước bình thản yên tĩnh, núi cũng ngủ say, bầu trời thăm thẳm đầy sao lập loè, ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Cô đề nghị: "Mình ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
(1): Rượu Bạch Tửu hay còn gọi là Rượu trắng hoặc Thiêu Tửu. Đây là rượu khá nặng với nồng độ cao, rơi vào khoảng 80 - 120 Proof, tương đương độ cồn đạt 40-60% thể tích rượu. Bạch Tửu nói chung được chưng cất chủ yếu từ lúa Miến. Tuy nhiên, đôi khi cách làm ra rượu trắng Bạch Tửu có chút khác nhau ở mỗi vùng miền. Nếu như ở Hoa Nam được làm từ lúa nếp thì Hoa Bắc lại sử dụng lúa Miến, Kê, lúa Mì, lúc Mạch và đôi khi họ còn sử dụng cả Bo Bo để nấu rượu.
(2): Rượu Ngũ Lương Dịch là một kiểu rượu Bạch Tửu được ủ với thời gian rất lâu, có giá đắt nhất trong các loại Bạch Tửu. Ngũ Lương Dịch được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô, có nồng độ lên đến 52%.