Chương 6: Khu vườn của người khổng lồ (2)

"Cái kia... Bạn có phải là người tham gia trò chơi không?" Phía sau truyền đến một giọng nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đinh Diêu, Đinh Diêu quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái mặc váy kẻ sọc, nhỏ giọng trả lời.

"Ừm, là tôi." Đinh Diêu nhớ lại thông tin trong đầu, tổng cộng có tám vị khách vào thăm.

"Trò chơi này... Chơi như thế nào? Đột nhiên ngày tận thế đến..." Sau khi xác nhận là đồng loại, cô gái thả lỏng, rồi khóc lóc kể lể, thanh âm run rẩy.

"Ôi chao ~ cuối cùng cũng nhìn thấy người bình thường." Lúc này, một giọng nói khác từ phía bên khác truyền đến, đó là một người phụ nữ mập mạp, bên cạnh là một cậu bé, cậu bé một tay ôm một túi đồ ăn vặt lớn, một tay còn lại không ngừng bốc đồ ăn từ trong túi ra nhét đầy vào miệng.

Chắc đây là cặp mẹ con.

"Để tôi nói cho các mọi người biết... cái người... khổng lồ... Thật sự rất đáng sợ, làm sao lại có thể có một con quái vật như vậy..."

Người phụ nữ không ngừng lẩm bẩm, còn con trai bà thì dốc hết sức “chiến đấu” với đống đồ ăn vặt.

"Mọi người... " Nhìn lên trên lầu hai có ba người đi xuống, ở giữa là một em gái xinh đẹp với lọn tóc xoăn, Đinh Diêu nhìn kỹ hơn cảm thấy cô ấy rất quen mắt.

Ngôi sao lớn Chu Đông Đông, có rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình, hơn nữa phần lớn đều được đánh giá rất cao, đoạt vô số giải thưởng, trở thành ảnh hậu nổi tiếng trong giới giải trí. Trong bộ phim "Sống sót ngày tận thế" vừa được phát hành cách đây vài ngày, cô đóng vai nữ chính, cứng cỏi dũng cảm, cá tính rất được mọi người yêu thích. Bộ phim "Sống sót ngày tận thế" khiến toàn bộ Internet sôi sục, nhưng không nghĩ tới ngày tận thế lại ập đến bất ngờ như vậy.

Người bên phải Chu Đông Đông là một chàng trai trẻ nhuộm tóc đỏ, khuôn mặt hay cánh tay, những chỗ nào không bị quần áo che phủ thì đều có hình xăm, một tay ôm bả vai Chu Đông Đông, nghiêng đầu kề mặt vào khuôn mặt trắng nõn của Chu Đông Đông.

Còn trên mặt Chu Đông Đông thì hiện lên vẻ mặt chán ghét.

Bên trái Chu Đông Đông là một người đàn ông trung niên mặc vest, vẻ mặt bình thản lạnh nhạt, duy trì khoảng cách nhất định với Chu Đông Đông.

Sau khi ba người Chu Đông Đông từ trên lầu đi xuống, còn có một người đàn ông nữa đi xuống, chân anh hình như bị thương, đi khập khiễng, hành động rất chậm chạp.

Tám người, tất cả đều đến đông đủ.

"Ừm... Chúng ta giới thiệu bản thân trước nhé?" Cô gái mặc váy kẻ sọc yếu ớt lên tiếng: "Tôi tên là Khương Anh, hiện tại là một sinh viên đại học.”

"Tôi cũng vậy, tôi tên Đinh Diêu."

"Tôi tên là Trần Phương, đây là con trai tôi, Chu Bách Vũ, tôi là một bảo mẫu, con trai tôi đang học lớp hai." Người phụ nữ béo trả lời: "Tất cả chúng ta phải nỗ lực để cùng nhau vượt qua."

"Phương Kiến Quốc, cựu chiến binh, trước kia khi làm nhiệm vụ bị gãy chân." Người đàn ông đến cuối cùng trả lời, trên mặt có chút tang thương.

"Chương Hằng, doanh nhân."

Sau đó mọi ánh mắt đều hướng về nữ diễn viên và chàng trai trẻ nhìn rất xấu xí.

"Chu Đông Đông, diễn viên." Chu Đông Đông bị mọi người nhìn chăm chú có chút xấu hổ, nhưng vẫn không dám làm ra hành động phản kháng nào với chàng trai xấu xí.

"Cố Tử Thao, không có nghề nghiệp." Thanh niên này không để ý cái gì, nở một nụ cười bất cần: "Đã là tận thế rồi, ông đây ngày xưa làm cái gì cũng không quan trọng.”

Nói xong, ánh mắt đánh giá không có ý tốt của Cố Tử Thao dừng trên người Đinh Diêu và Khương Anh.

Khương Anh bị ánh mắt Cố Tử Thao dọa sợ, không dám lên tiếng.

"Mọi người, trò chơi này chơi như thế nào? Tôi thường không chơi trò chơi, những thứ của những người trẻ tuổi tôi không hiểu." Trần Phương lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

"Vậy mọi người có phát hiện gì không?" Chương Hằng hỏi.

"Xùy, muốn phát hiện cái gì..." Cố Tử Thao cười lạnh.

"Nếu không thì như này, mọi người chia thành các nhóm nhỏ để tìm kiếm manh mối, buổi tối tập hợp ở đây, rồi trao đổi thông tin.” Phương Kiến Quốc đề nghị.

"Mày là đồ què, còn dám chỉ huy ông đây làm việc..." Cố Tử Thao đang định chửi tiếp thì bị Chu Đông Đông cắt ngang.

"Tôi đồng ý, tôi muốn cùng một tổ với cô." Chu Đông Đông chỉ về phía Đinh Diêu.

"Cô..." Chu Đông Đông rõ ràng là muốn mượn cơ hội thoát ly khỏi Cố Tử Thao, khiến Cố Tử Thao rất tức giận.

"Được rồi, tôi, Chu Đông Đông và Khương Anh một tổ, dì Trần, dì và con trai dì một tổ, anh Phương và anh Chương một tổ, có được không?"

Ngoại trừ Cố Tử Thao, tất cả mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.

Chia tổ xong, tất cả mọi người theo tổ bắt đầu tìm kiếm, Cố Tử Thao ném lại một câu tàn nhẫn vào mặt ba cô gái.

"Đừng vui mừng quá sớm, nếu không sau này các cô sẽ phải khóc lóc cầu xin tôi."

Lâu đài của người khổng lồ rất đơn giản và thô sơ, tìm kiếm cũng dễ dàng, nhưng chỉ vì nó quá lớn, vậy nên tốn rất nhiều thời gian và công sức di chuyển khoảng cách giữa các phòng.

"Chị Đông Đông, chị có biết Cố Tử Thao không?" Khương Anh hỏi: "Người đó thật đáng sợ.”

Chu Đông Đông lắc đầu.

Nhưng chắc là một tên háo sắc.

Toàn bộ lâu đài đang ở giữa mùa đông, ngoại trừ lâu đài còn có khu vườn ở phía sau.

Bên ngoài Lâu đài, gió lạnh hiu hiu, vạn vật khô héo vàng vọt, gió thổi theo đá và cát bụi, mảnh đất hoang vu không có sự sống.

Những ngọn cây trơ trụi, những tảng đá khô cứng lạnh lẽo vẫn còn đọng vài hạt tuyết chưa tan, cô đơn làm bạn với gió lạnh, cầu mong đêm về.

"Thế này... cũng lạnh quá đi.” Khương Anh lẩm bẩm. Nhiệt độ bên trong Lâu đài đã rất thấp, mà nhiệt độ bên ngoài Lâu đài còn có thể làm cho người ta cảm thấy máu của mình đều muốn đông lại.

Khương Anh đang do dự, Đinh Diêu dẫn đầu xông vào gió lạnh, Chu Đông Đông cũng theo sát phía sau, thấy Đinh Diêu và Chu Đông Đông đều đi ra ngoài, Khương Anh cũng cắn răng đi theo.

Tuyết khô, không khí se lạnh, quần áo của Đinh Diêu lại rất mỏng, cảm giác lạnh lẽo áp bức khiến cô ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Không thể ở lại lâu được, nhất định phải trở lại lâu đài càng sớm càng tốt.

Cái gọi là khu vườn của người khổng lồ chính là một mê cung đá hình tròn khổng lồ, có hai lối vào mê cung, thời tiết xấu và khả năng bị truy sát khiến Đinh Diêu chần chừ trước mê cung.

Chạng vạng tối, ngoại trừ Cố Tử Thao, bảy người còn lại đều đến địa điểm ban đầu tập hợp.

"Chúng tôi vừa tìm kiếm tầng hai, có rất nhiều áo khoác ấm áp, tôi cảm thấy có lẽ rất hữu dụng." Chương Hằng là người đầu tiên nói ra những gì mình tìm được, "Lầu hai còn có phòng sách, Tatali đọc sách cả buổi chiều, mãi đến bốn giờ mới rời khỏi thư phòng.”

"Chúng tôi đi khu vườn." Đinh Diêu nói: "Khu vườn là một mê cung hình tròn, thời tiết bên ngoài rất khắc nghiệt, tổng cộng có hai lối vào.”

"À... Chúng tôi đã kiểm tra tầng một, có một lỗ lớn kỳ lạ ở góc phía Đông, cũng không có phát hiện gì đặc biệt.”

"Nơi này không có phòng bếp, không có đồ ăn ngon." Trần Phương vừa dứt lời, con trai Chu Bách Vũ liền bất mãn phàn nàn một câu.

Trong chốc lát, cả bảy người đồng loạt sự im lặng.

"Mạo muội hỏi một câu, đồ ăn vặt trong tay con trai dì..." Chương Hằng đặt ra nghi vấn về đồ ăn vặt trên tay Chu Bách Vũ.

"Đây là trao đổi ở đại sảnh, sau đó con phát hiện có thể mang vào." Chu Bách Vũ trả lời: "Cái bánh quy nén và đồ đóng hộp kia quá khó ăn, chúng ta ở trong trò chơi này mấy ngày đây? Đồ ăn vặt của con cũng sắp ăn hết rồi.”

Lời nói của Chu Bách Vũ khiến trong lòng mỗi người đều nổi lên gợn sóng bất an.

Bên ngoài lâu đài, gió và tuyết vẫn còn không ngừng thổi, khi nào mùa xuân mới đến?

------------

Đủ 10k đề cử bão 10 chương