Chương 4: Canh bạc lớn

Mùi máu tanh nhàn nhạt bắt đầu lan trong đại sảnh, cô gái không phát ra một chút tiếng động nào, Đinh Diêu cũng không dám tưởng tượng đến hình ảnh kia.

"Giao dịch thành công."

Âm thanh máy móc của chiếc cân vang lên, Đinh Diêu không biết nên cảm thấy may mắn hay nên cảm thấy buồn cho cô gái.

Đó là một canh bạc lớn.

Cô ấy đang đánh cược mạng sống của mình.

Sau khi cô gái rời đi, bàn giao dịch ở trung tâm vẫn trống rỗng, không ai dám đi lên giao dịch.

Tất cả mọi người đều không nhận ra rằng các trò chơi tiếp theo sẽ tàn nhẫn như thế nào.

Cuộc sống của họ thực sự không đáng kể.

Đinh Diêu không tiến hành bất kỳ giao dịch nào, lúc trước cô chỉ đến bờ biển tản bộ, trên người cũng không mang theo bất cứ thứ gì, tận thế bất thình lình xuất hiện làm cho cô trở tay không kịp.

Nhưng mà trong quá trình tham quan, Đinh Diêu cũng biết được nhiều thông tin có ích.

Đầu tiên, chắc chắn con tàu thế giới mới này đã che giấu rất nhiều điều với con người. Đặc biệt nhất có lẽ chính là những lọ gen mà người quản lý đề cập đến.

Hoàn thành trò chơi có thể lấy được thẻ thông hành, nhưng để leo lên con tàu thế giới mới, phải hoàn thành tiến hóa, có lẽ lọ gen đó chính là thứ có thể giúp con người hoàn thành sự tiến hóa.

Mà bây giờ xem ra, phương hướng tiến hóa còn có rất nhiều loại, hơn nữa mỗi phương hướng tiến hóa sự tốt xấu đều không giống nhau, thông tin về sự tiến hóa có lẽ chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt hoặc thông qua trò chơi mới biết được. nếu không thì chẳng khác nào cô gái kia, phải đánh cược.

Nhưng Đinh Diêu không phải là một con bạc.

Tuổi thơ tốt đẹp nhất của cô là khi ở bên cạnh bà ngoại, từ sau khi bà ngoại qua đời, người duy nhất cô quan tâm cũng rời khỏi thế giới này, thế giới này đối với cô mà nói đã nhạt nhòa, cô không cần thiết phải sống sót, nhưng cũng không muốn tự hủy hoại bản thân, ít nhất cô chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống sinh mệnh của mình.

Nước biển không ngừng dâng cao, giống như một con quái vật khổng lồ đen kịt, nuốt chửng mọi thứ. Những tòa nhà cao tầng do nhân loại xây dựng lần lượt đều bị nhấn chìm xuống biển, ánh đèn neon sặc sỡ màu sắc từng chút từng chút biến mất. Giờ đây màu đen đã chiếm lĩnh cả khu vực này, chỉ còn lại ánh trăng sáng mờ ảo trên mặt biển.

Những người lạc quan vẫn ngủ ngon lành, những người buồn bã thì thức cả đêm, những người nhút nhát chìm trong cơn ác mộng, có người lo lắng cho tương lai, có người chỉ muốn sống qua ngày.

Trở về phòng, Đinh Diêu tắm rửa sơ qua rồi nằm xuống giường.

Cô mơ thấy biển đen sâu thăm thẳm, giang rộng vòng tay ôm ấp cô, cô không ngừng rơi xuống, rơi xuống, giống như sắp tan vào nước biển.

"Em còn nhớ anh không? Anh..."

Đột nhiên một cơn gió lạnh ùa vào, Đinh Diêu từ trong mộng tỉnh lại, không nhớ rõ trong mộng đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ cảm thấy đầu rất đau, giống như bị cắn.

Đinh Diêu đi tới bên cửa sổ, muốn cho gió biển lạnh lẽo thổi vào giảm bớt đau đớn, mà cảnh tượng trên mặt biển lại làm Đinh Diêu khϊếp sợ.

Vùng biển vốn đen kịt bây giờ được thắp sáng rực rỡ, vô số đốm sáng trên mặt biển nhảy múa, Đinh Diêu nhìn không rõ nguồn sáng rốt cuộc là cái gì, nhưng dường như đó là một loại sinh vật không biết tên.

Nó vượt qua kiến thức hiện tại của Đinh Diêu, hoặc vượt ngoài nhận thức của con người.

Hít một hơi thật sâu, Đinh Diêu nhớ tới sự tiến hóa mà con tàu thế giới đã nói.

Chẳng lẽ, sinh vật này là một trong những hướng tiến hóa của nhân loại?

Đinh Diêu không cảm thấy sinh vật giống như điểm sáng trên biển có hình người, chúng trông quá nhỏ bé, ít nhất không phải là người cá trong truyền thuyết, người quản lý con tàu mặc dù đeo mặt nạ, nhưng nhìn qua vẫn giống con người...

Có quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, câu trả lời đều có khả năng và tất cả mọi thứ đều có thể.

Ngay sau đó, những đốm sáng chìm xuống biển, chỉ còn lại những gợn sóng biển màu đen cuồn cuộn tuôn ra, hòa lẫn với bóng tối.

Giống như chưa có chuyện gì xảy ra.