Chương 23: Lạc lối trên biển (5)

Tia chớp xẹt qua bóng tối vô tận, khi tia chớp sáng lên, khuôn mặt dữ tợn của cậu thiếu niên kia cũng hiện ra, từng bước từng bước tiến đến với con dao nhuốm máu.

Sau lưng Đinh Diêu là biển rộng.

Biển cả giống như là bị chọc giận, những đốm sáng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sóng lớn cuộn trào, đang gầm thét.

Mưa lớn trút xuống đất cát một cách điên cuồng, giống như muốn cuốn trôi đi tất cả mọi thứ.

Không có đường tiến, cũng không đường lùi.

Ngay khi C-12a đứng ở trước mặt Đinh Diêu, một tia chớp mạnh mẽ bổ xuống, đánh trúng vào C-12a, sau đó là bóng tối vô tận. (ông này ăn ở thất đức bị sét đánh hahaa)

Ngoại trừ tiếng mưa lớn và tiếng sóng biển, tất cả mọi thứ còn lại như bị nuốt chửng.

Đinh Diêu sững sờ, không dám nhúc nhích.

Trong đầu chỉ xẹt qua mấy chữ.

Sự trừng phạt của Hải Thần.

Sấm sét đã ngừng, nhưng mưa vẫn rơi như đang khóc.

Đầu tóc và quần áo Đinh Diêu đều bị nước mưa làm cho rối rung, cô yếu ớt ngồi bệt xuống đất, đôi mắt lim dim.

Mưa xối xả đổ xuống, rửa sạch tất cả tội lỗi và bạo lực, đạo đức giả và điên rồ.

Đinh Diêu ngồi dưới mưa, nước mưa lạnh làm ướt lông mi cô, khiến cô không thể mở được mắt.

Đột nhiên, không có giọt nước mưa nào trút xuống người cô nữa, có một chiếc ô ở phía trên Đinh Diêu, ngăn trở cơn mưa xối xả như thác nước.

Đinh Diêu cảm thấy phía sau cô có thêm một người, mà chiều cao của người kia nói cho cô biết, người này không phải Đường Duyệt.

Đồng đội?

Không thể nào.

Ngoại trừ C-12a, chỉ có cô và Đường Duyệt còn sống.

NPC?

Khung cảnh xung quanh tối đen như mực, Đinh Diêu không nhìn thấy cái gì.

Nhưng đối phương dường như có ý tốt.

Mưa nhỏ dần rồi tạnh.

Khi mưa tạnh, người phía sau nhẹ nhàng khép ô lại, Đinh Diêu cảm thấy đối phương từ từ ngồi xuống, sau đó cảm thấy trên cổ mình lành lạnh.

Mặt trăng đỏ lại mọc lên, phía sau Đinh Diêu ngoại trừ biển rộng mênh mông thì không có cái gì cả.

Dường như chưa từng có ai ở phía sau.

Mặt biển linh lung, những đốm sáng màu trắng lại tụ tập lại, tạo lên một "con đường", nhưng Đinh Diêu biết, đó là một con đường không thể trở về.

Đinh Diêu nhìn xuống mặt biển mênh mông, trong lòng đột nhiên giật mình.

Trên biển phản chiếu một vầng trăng tròn bị khuyết, mặt trăng lên mặt nước biển là màu trắng.

Làm thế nào để thức dậy?

Những chữ lớn trên bãi biển một lần nữa xuất hiện trong đầu Đinh Diêu.

Tại sao họ không bao giờ có thể rời khỏi hòn đảo này? Tại sao mặt trăng đỏ bất thường lại mọc ra? Chẳng lẽ, tất cả chỉ là trong giấc mơ của cô?

Vậy làm thế nào để có thể thức dậy?

Đinh Diêu chạy đến bờ biển, nhìn ra biển.

Chẳng lẽ, đáy biển mới là thế giới thật?

Đinh Diêu giẫm lên nước biển, từng bước từng bước đi về phía biển...

*****

Mở ra, cố gắng mở ra.

Mí mắt nặng trĩu.

Bên tai là tiếng sóng biển, rất gần, xen lẫn vài tiếng chim hót không biết tên.

Đinh Diêu thử nhiều lần, cuối cùng cũng mở được mắt.

Khi tỉnh lại, Đinh Diêu phát hiện mình đang nằm trên boong tàu, xung quanh có năm người, trong đó có hai người, một người là Đường Duyệt, một người là C-12a, ba người còn lại có lẽ là đồng đội cùng nhau tiến vào trò chơi này.

Thật tiếc, họ có lẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Đinh Diêu phát hiện mình đang ở trong một con tàu khổng lồ, nếu như không nhầm thì nó tên là "Thần Biển".

"Thần Biển" đang di chuyển trong đại dương bao la vô tận, xung quanh đều là một mảnh màu xanh lam vô tận.

Cảnh mới? Nhưng có vẻ như... Quá yên tĩnh.

Đinh Diêu tìm kiếm trong các phòng khác của con tàu "Thần Biển", thậm chí mở cửa phòng thuyền trưởng, nhưng phát hiện toàn bộ con tàu "Thần biển" này, ngoại trừ cô và năm người kia thì không có một NPC nào hết.

Nó giống như một con tàu ma.

Con tàu "Thần biển" này sẽ đi về đâu? Tại sao toàn bộ con tàu không có một thành viên thủy thủ?

Đinh Diêu phát hiện, thân tàu "Thần Biển" có rất nhiều vết nứt nghiêm trọng, giống như là bị buộc ghét lại với nhau, điều này vô cùng kỳ lạ.

Đinh Diêu không biết lái bánh xe khổng lồ như thế nào, nhưng cho dù cô hiểu, cũng không biết tuyến đường chính xác, mà con tàu Thần Biển giống như có tư tưởng của chính mình, nó đang đi về một hướng.

Rời khỏi phòng thuyền trưởng, trở lại boong tàu, Đinh Diêu phát hiện "người" nằm dưới đất chỉ còn ba người.

Nói cách khác, cả C-12a và Đường Duyệt đều đã tỉnh lại.

Xem ra loại sấm sét đó cũng chỉ đánh C-12a ngất xỉu tạm thời, chứ không tử vong.

Đinh Diêu cười khổ, trò chơi này chẳng khác nào có thêm một boss lớn.