Lúc ấy Phó Chỉ không phải chưa từng khuyên cô ấy, cần nói đã nói hết rồi, nhưng cô ấy cứ là nửa lời cũng không nghe lọt.
Bây giờ nhìn tình hình này, hết tám chín phần mười là bị trai đá.
“Định cư cái quần ấy!” Tần Giai Giai đặt ly rượu trong tay xuống bàn, “Cái tên chó chết Giả Thành Minh kia cơ bản là không định ly hôn, cái bà vợ luống tuổi kia tìm người tới cửa đánh mình, chỉ dựa vào cái mặt đó của thằng chó kia, hắn ngay cả rắm cũng không dám thả!”
Cô ấy vừa nói thế, Phó Chỉ mới phát hiện trên cổ cô có vài vết thương, như là bị móng tay cào vào.
Tuy là đã sắp khỏi hẳn rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
“Cậu đó...” Phó Chỉ thở dài, rót cho mình một ly rượu, “Mình đã sớm nói với cậu rồi, đừng tin lời mà đàn ông nói, cũng đừng có nảy sinh tình cảm với đàn ông, cậu không nghe.”
Ai cũng thế, nghe một vạn câu nói đạo lý cũng không bằng bản thân té ngã một lần ở thực tại.
Trong cái vòng luẩn quẩn ăn chơi đàng điếm này người ta chơi đùa xa hoa trụy lạc, nảy sinh tình cảm? Nói ra còn sợ làm người ta cười rụng răng.
“Lúc đó mình cũng không nghĩ là hắn ta sẽ như thế,” Tần Giai Giai nức nở nói, “A Chỉ, mình thật sự thích hắn mà...”
Vào giới năm năm, cô bị đàn ông đưa đến rồi đưa đi, có nhiều kim chủ như thế nhưng lại chưa từng để tâm, chỉ có lúc này đây...
Một lần thật lòng duy nhất, thua một cách triệt để.
Tần Giai Giai lại rót thêm chén rượu, sau đó đưa tay lau mặt, “A Chỉ, cậu thì sao?”
“Mình?”
“Cậu với cục trưởng Thẩm thế nào rồi?”
Phó Chỉ im lặng.
Im lặng xong, giọng điệu không nhẹ không nặng mà trả lời, “Vẫn thế.”
Đầu óc của cô tỉnh táo hơn chút so với Tần Giai Giai, tuy là ham tiền tài quyền thế, nhưng xưa nay chưa từng có ý nghĩa muốn bức vua thoái vị.
Có thể làm vợ của cục trưởng thành phố, chắc hẳn cũng không phải người tốt bụng gì cho cam, còn để một tình nhân leo lên đầu mình.
Phó Chỉ biết chỗ của mình ở đâu, có được yêu thương đến mức nào cũng chỉ là một sự tồn tại không thể đem ra ngoài ánh sáng, dựa vào chỗ dựa vững chắc là Thẩm Tứ Niên, hắn ta không thể nào vì cô mà ầm ĩ với vợ mình được.
Không có hậu đài hùng mạnh nào khác đứng sau chống đỡ, cô sẽ không làm ra những chuyện không đúng mực.
“Mình cảm giác cục trưởng Thẩm đối xử với cậu khác với những người phụ nữ khác.” Tần Giai Giai lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt, cảm xúc lúc này cũng dần ổn định lại, “Không thì cậu liều một phen thử xem? Lỡ thành công thì sao?”
“Cậu đã gọi là lỡ như rồi, tỉ lệ của lỡ như nó nhỏ tới mức nào, trong lòng cậu không phải rõ ràng nhất sao?”
Phó Chỉ ôn hòa trả lời.
Tình nhân với ý đồ muốn đạp đổ chính cung để thế chỗ, kết quả đơn giản chỉ có hai loại.
Thành công, nửa đời sau cẩm y ngọc thực, lắc mình trở thành bề trên; thất bại... vực sâu ngàn dặm.
Cô không cược nổi.
Tần Giai Giai nghĩ rồi lại tưởng tượng, một đạo lý như thế, cũng không khuyên nữa.
Phó chỉ nói đúng, nếu như muốn đạp đổ chính cung, tỉ lệ thành công không phải không có, nhưng quá nhỏ, cái giá phải trả lại quá lớn, các cô không trả nổi.
Bữa cơm này ăn hết ba tiếng đồng hồ.
Ăn cơm xong, Tần Giai Giai nhìn thời gian vẫn còn sớm, rủ rê Phó Chỉ cùng di dạo phố.
Tuy rằng Giả Thành Minh không thực hiện hứa hẹn của mình là sẽ cưới cô ấy, nhưng lại đập trên người cô ấy không ít tiền, cũng tiết kiệm được một ít.
Cách tốt nhất để phụ nữ giải sầu chính là tiêu tiền, sau khi vào trung tâm mua sắm, cô đến cả giá cũng không nhìn, nhìn trúng cái gì liền mua cái đó, tất cả đều kêu người bán hàng đóng gói lại.
Hai người cứ mua đến khi hai tay đã cầm đầy túi mua sắm mới thôi.
Mua xong, Phó Chỉ lái xe chở những thứ cô đã mua trở về.
Tần Giai Giai ngồi ở ghế phó lái, tay lướt điện thoại, “Đã lâu không gặp hội chị em rồi, hay là đêm nay mình đánh tiếng cho các cổ, chúng ta đi tụ họp ở lầu bảy Vụ Ẩn đi?”