Chương 6: Chương trình truyền hình thực tế: Chạy khỏi bệnh viện tâm thần

Bạch Kim ngẩng cổ lên bất mãn, “Thực tế là chân lý, anh có hiểu không?”

Vưu Sĩ Kỳ nhún vai, không có ý định tiếp tục cãi cọ, thật ra, anh cũng nghĩ giống Kim Kim, hiểu rõ hoàn cảnh sớm một chút là lựa chọn tốt nhất. Anh ta đã gặp qua vài trinh liệt nữ thà chết không phục, kết quả cuối cùng chỉ còn là một đống tro bụi, theo gió bay đi.

“Đoạn video truyền hình trực tiếp của Chu công tử hẳn là chưa kết thúc, các người không vào xem sao?” Giang Lưu đột nhiên ngắt lời bọn họ.

Lời này nói ra, ngoại trừ Giang Lưu và Vân Diêu, trên mặt những người khác đều lộ ra vẻ kỳ quái, có vẻ không tình nguyện nhưng sợ hãi là nhiều hơn.

"Có thấy, nhưng ... không dám tiếp tục xem." Quý Du lên tiếng đầu tiên, phá tan sự im lặng của mọi người, trong lòng biết Giang Lưu sẽ tiếp tục đặt câu hỏi, liền nói tiếp, "Bối cảnh của truyền hình thực tế kinh dị lần này là trong một bệnh viện tâm bị bỏ hoang từ lâu, trong nhóm có 8 người, trừ Chu công tử ở trạm nghỉ số 3 của chúng ta, còn có người ở trạm nghỉ số 5 và 7. Ngay khi vừa bắt đầu, liền có một nhóm người bị loại trừ. "

" Cái gì? Nhanh như vậy? Chuyện gì đã xảy ra? "Giang Lưu kinh ngạc hỏi.

“Bị loại trừ là Tôn Mộng Vân trạm số 5 cùng Trương Gia Lỗi trạm số 7, thi đấu vừa mới bắt đầu chưa đến năm phút, hai người bọn họ cùng nhau vào một căn phòng tối ở cuối hành lang, ai ngờ căn phòng kia là miệng ác quỷ, bọn họ còn chưa kịp kêu, đã bị nuốt sống.”

Vưu Sĩ Kỳ vừa hút thuốc vừa trả lời, là một người đàn ông tràn đầy dương khí nhưng khi nhìn thấy mặt quỷ kinh dị trên màn hình ngay cả trái tim thót lên. Sự việc xảy ra quá đột ngột, cho dù là ai cũng không tránh kịp, có lẽ sinh sót hay không không chỉ dựa vào năng lực mà còn dựa vào may mắn.

Giang Lưu cúi mặt, giọng điệu có chút nặng nề, “Mở phát sóng trực tiếp lên, chuyển đến nhóm của Chu công tử.”

Vân Diêu cầm điều khiển từ xa thông minh trên bàn trà, bấm nút khởi động, khoảng không trên bàn trà lập tức phóng ra vô số ánh sáng xanh đậm, ánh sáng đan chéo lại, cuối cùng tập trung thành một màn hình chiếu thực tế ảo không gian bốn chiều. Bên trong là nhiều phòng phát sóng trực tiếp đang phát độc lập nhau, phía dưới mỗi phòng phát sóng trực tiếp đều có tên. Ví dụ như kênh đầu tiên có ba dòng chính là ba phòng phát sóng trực tiếp, phân biệt bằng tên: “Yêu thương cùng chăm sóc trở thành trách nhiệm truyền hình trực tiếp”; “Chạy trốn khỏi mật thất truyền hình trực tiếp”; “Trời tối xin mở to mắt truyền hình trực tiếp”.

Vân Diêu chuyển đến kênh thứ ba, ở dòng thứ hai, cuối cùng cũng tìm được phòng phát sóng trực tiếp có cái tên “Chạy khỏi bệnh viện tâm thần truyền hình trực tiếp”, bấm vào xác nhận, màn hình sáng chói bỗng nhiên tối lại. Trên màn hình xuất hiện ba ô vuông, mỗi ô vuông đại diện cho một nhóm nhỏ, ô vuông của nhóm được theo dõi nhiều nhất sẽ phóng to lên, chiếm hai phần ba màn ảnh, còn lại bị thu nhỏ nằm gọn bên góc phải màn hình.

Số lượng người xem của nhóm Chu công tử đã cao tới 398 người, chiếm phần lớn vị trí trên màn hình, Vân Diêu nhanh chóng nhấp vào ô vuông này.

Bóng đêm đặc sệt đen như mực làm cho người ta cảm thấy áp lực, vô cùng không thoải mái, màn ảnh chuyển hướng đến cửa sổ hành lang ở lầu hai. Một người đàn ông tướng mạo anh tuấn kéo theo một cô gái áo vàng bước đi thật nhanh theo hành lang không có một bóng người. Ánh trăng mờ ảo xuyên thấu qua cửa sổ tồi tàn chiếu vào, sắc mặt người đàn ông bỗng thay đổi, dường như cảm giác được có cái gì nguy hiểm đang tới gần, bước chân chuyển thành chạy. Cô gái áo vàng bên cạnh còn chưa kịp thở dốc, phải cắn chặt răng chạy theo sát, nhưng cho dù bọn họ chạy như thế nào, thì ánh trăng kia vẫn tựa như vật sống, đuổi theo phía sau bọn họ, nhiều lần suýt chút nữa đã chiếu lên người bọn họ.

“Đây là cái quái quỷ gì?!” Bạch Kim không dám tin trừng lớn đôi mắt, hô nhỏ.

"Tất cả truyền hình thực tế đều là ngẫu hứng không có kịch bản gì cả. Nếu cô muốn biết đây là thứ gì, chỉ có thể chờ Chu công tử trở về hỏi cậu ấy." Giang Lưu đã tham gia nhiều loại truyền hình thực tế, nhưng thể loại kinh dị chỉ mới tham gia một lần, trong lần đó anh suýt chút nữa bị loại trừ, may mà Quý Du đã giúp đỡ, đoạt lại anh từ trong tay ác quỷ, đây là lý do anh đặc biệt chú ý đến truyền hình thực tế kinh dị lần này của Chu công tử.

Bởi vì, mỗi lần tham gia truyền hình thực tế kinh dị thì 70- 80% sẽ bị tiêu diệt.

Tập trung trở lại màn hình, Chu Tử Úc cùng Hàn Linh Nhi vì tránh né ánh trăng ra sức mà chạy, trước mắt đã nhìn thấy cầu thang nhưng bước chân Hàn Linh Nhi chao đảo, không cẩn thận bị hụt, cả người theo quán tính ngả về phía sau.

Chu Tử Úc hoảng hốt vội vàng vươn tay kéo cô nhưng đã không còn kịp.

Cả người Hàn Linh Nhi ngã vào trong ánh trăng, một luồng sương khói mù mịt xen lẫn trong ánh trăng chui vào mũi miệng cô.

Khuôn mặt trắng bệch trong nháy mắt trở nên cực kỳ dữ tợn, ngũ quan thanh tú bắt đầu tự do di chuyển khắp da mặt xanh trắng. Tròng mắt màu nâu trừng lớn xoay tròn linh hoạt 360 độ, chúng nó một cái hướng sang phải, một cái hướng về trái, tự tách ra di chuyển đến hai bên má. Đôi môi giờ phút này khép khép mở mở, từng tiếng như khóc như kêu rêи ɾỉ từ bên trong phát ra, khi đôi môi di chuyển tới trên trán còn vươn cái lưỡi dài đỏ như máu ra. Cái mũi Hàn Linh Nhi lúc này không ngừng chạy xuống, cuối cùng dừng ở dưới hàm, cánh mũi động động, giống như đang đánh hơi hơi thở người sống.

Chu Tử Úc cố nén buồn nôn và sợ hãi, nhanh chóng lấy từ trong túi ra một cây búa sắt nhỏ, bề mặt cây búa được bao phủ bởi một lớp lá vàng kim quang lấp lánh, hơn nữa hình dáng giống như đồ chơi của trẻ con, cần trong tay có chút buồn cười. Nhưng bây giờ không phải lúc sĩ diện, anh dùng sức nắm chặt cây búa sắt nhỏ đập vào đỉnh đầu của Hàn Linh Nhi.

Chỉ nghe một tiếng thét chói tai cắt ngang khoảng không, ác quỷ bám trên người Hàn Linh Nhi biến thành một tia sáng trắng, ngũ quan vặn vẹo trở về như cũ, một ít khói từ trong miệng Hàn Linh Nhi phun ra, chưa đầy ba giây liền hồn phi phách tán.

Ánh trăng bắt đầu mờ mịt, cuối cùng cũng không còn tiếp tục đi theo, Chu Tử Úc thở ra một hơi dài, cất cây búa sắt trong tay, nhanh chóng lay tỉnh Hàn Linh Nhi.

“Ui, em bị sao vậy?” Hàn Linh Nhi suy yếu nhìn anh.

Chu Tử Úc ánh mắt bình tĩnh, động tác đỡ cô dậy không hề dừng lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Em vừa mới bị quỷ bám vào người.”

“A! Vậy, vậy ác quỷ kia đâu? Nó, nó còn ở đây không?!” Hàn Linh Nhi sợ tới mức lông tơ dựng đứng, nắm chặt tay Chu Tử Úc không buông.

Chu Nguyên cau mày, cố nén xúc động muốn buông tay cô, hít sâu, nếu không phải cùng một nhóm, anh cũng lười dùng búa sấm cưới cô, càng không nói tới, lát nữa còn phải cùng người phụ nữ không có đầu óc này làʍ t̠ìиɦ, nghĩ đến liền cảm thấy nuốt không trôi.

Thôi, phân nhóm ngẫu nhiên, anh có cái gì để phản đối.

Hình chiếu, Chu Tử Úc nắm tay ngẫu nhiên tiếp tục đi lên lầu ba, nhóm người Giang Lưu đang theo dõi phát sóng trực tiếp nhìn thấy lúc Hàn Linh Nhi bị quỷ bám vào người, mỗi người đều sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ngay vào lúc đáng sợ nhất, Vưu Sĩ Kỳ cảm thấy bên cổ ngưa ngứa, cúi đầu liền thấy tóc dài đen nhánh, ẩm ướt của phụ nữ nhỏ nước giọt giọt trên xương quai xanh của anh, ngay sau đó bên tai vang lên giọng nói mềm nhẹ khẽ khàng của phụ nữ.

“Mọi người, là đang xem phim kinh dị sao?”