Chương 37: Vì anh, em nguyện đối địch với cả thế giới

Ở Cục cảnh sát lấy lời khai xong, Tôn Tiểu Phỉ cùng Lưu Húc Đông lái xe trở lại chung cư.

Tiểu khu bọn họ ở cách nhà Tiết Sâm không xa, chỉ khoảng hai con đường lớn.

Sau khi về đến nhà, Tôn Tiểu Phỉ tinh thần uể oải, tắm rửa xong liền chui vào trong ổ chăn ngây người. Một lát sau, nệm bị lúng thật sâu xuống, cô biết Lưu Húc Đông đã rửa mặt chải đầu xong lên giường, đối mặt với người đàn ông cùng mình chung chăn gối nhiều năm này, cô càng ngày càng không hiểu được anh đang suy nghĩ cái gì.

Những nghi vấn, băn khoăn ở trong lòng giống như chiếc bánh quai chèo, xoắn đầu óc cô đến muốn nổ tung.

Cô đem chăn trùm kín ở trên mặt, CO2 thở ra đều bị chính mình hít ngược vào, lặp lại đến lần thứ mười, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn. Ngay lúc cô chịu không nổi định xốc chăn lên thì chăn trên mặt không còn nữa, lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào xoang mũi, cô thấy được một gương mặt lạnh nhạt, không cảm xúc, gương mặt này tuy không đẹp bằng Tiết Sâm, nhưng ngũ quan đoan chính, dễ nhìn. Ngay từ lần gặp đầu tiên, ánh mắt cô nhìn anh đến xuất thần, nếu ai hỏi là vì sao, cô sẽ trả lời rằng không biết, có thể đây là cái gọi là nhân duyên.

“Em muốn ngộp chết bản thân à?” Ngữ điệu nói chuyện nhàn nhạt, vô vị chính là cách thức sinh hoạt trong hôn nhân của bọn họ, Tôn Tiểu Phỉ đã quen sự lạnh nhạt của anh, dần dần chính cô cũng hình thành tâm tính bình thản.

“Húc Đông, anh thành thật nói cho em biết, suốt thời gian chúng ta tách ra tìm người kia, anh đang làm gì?”

Nhịn lâu như vậy, Tôn Tiểu Phỉ vẫn không nhịn được hỏi.

Lưu Húc Đông im lặng nằm trên giường thật lâu, lật người lại, bên ngoài, sắc trời dần dần sáng lên, bức rèm màu xanh đậm không che giấu nổi ánh sáng mạnh mẽ ngoài cửa sổ, ánh sáng ánh xuyên thấu qua bức rèm, ngoan cường chiếu vào trong phòng.

Anh mở to mắt nhìn vài tia sáng trong suốt kia, bên trong có vô số hạt bụi nhỏ bé chuyển động, giống như là những hạt phấn vàng , không ngừng nhảy múa, xoay quanh trong không khí.

Phòng ngủ yên tĩnh dị thường, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ ràng giọng điệu bình tĩnh của anh nói bốn chữ.

“Em nghi ngờ anh.”

Tôn Tiểu Phỉ không khống chế được cảm xúc, kích động từ trên giường ngồi dậy, “Không phải em nghi ngờ anh, chỉ là… Húc Đông, anh, anh vì sao lại ở cửa sân kia… Anh, Anh có phải đã biết bên trong nuôi thứ gì đúng không.”

“Đúng, anh biết bên trong nuôi thứ gì, cũng chính anh đã ném thi thể Hà quản lý vào đó.”

Thẳng thắn không có một chút che giấu, Tôn Tiểu Phỉ không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô không thể tin được chồng của mình lại chính là hung thủ gϊếŧ người.

“Vì sao lại gϊếŧ người, Húc Đông, anh là vì sao muốn…”

Lưu Húc Đông nhắm mắt rồi lại mở, xem ra là không thể ngủ được.

Anh ta ngồi dậy, quay người đối mặt với cô, “So với mạng của cô ta, anh có một chuyện càng quan trọng hơn cần làm, hơn nữa, anh còn sẽ tiếp tục thực hiện, em có muốn đi báo án không? Hiện tại đi báo án còn kịp…”

Nói được một nửa, cả người Tôn Tiểu Phỉ bổ nhào vào trong lòng ngực anh ta, ôm chặt giống như một con gấu koala, thân thể ấm áp dán vào người anh run rẩy không ngừng. Rõ ràng là lá gan so với chuột còn nhỏ hơn, động một chút liền khóc nhè, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại rất dũng cảm, không gây phiền phức cho anh.

Bên tai tiếng khóc lại bắt đầu vang lên, Lưu Húc Đông nhỏ giọng thở dài, vỗ nhẹ lên lưng cô từng chút từng chút giúp cô bình tĩnh.

“Nếu em muốn báo án thì đã không cùng anh nói dối, Húc Đông, vì anh, em nguyện đối địch với cả thế giới, xin anh đừng bỏ rơi em, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, em vĩnh viễn đều đứng bên cạnh anh.”

Mang theo giọng mũi dày đặc, Tôn Tiểu Phỉ thổ lộ tấm chân tình gần như van nài, cô yêu anh đến hết thuốc chữa, nếu anh đang ở địa ngục, vậy thì liền nhảy vào địa ngục cùng anh trầm luân. Cho dù sau này phải đối mặt với bất cứ cái gì, cô đều sẽ cùng anh đối diện, đời này, Tôn Tiểu Phỉ cô chỉ có một người là Lưu Húc Đông anh mà thôi.

“…”

Thật lâu sau, bình tĩnh trở lại, đáy lòng lạnh lẽo như núi băng của Lưu Húc Đông bắt đầu có dấu hiệu tan chảy đi một góc, giọng của anh không còn lạnh nhạt, mà như xen lẫn một loại cảm xúc khác, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, những lời nói lừa tình cẩu huyết lại được dùng ở trên người mình, vậy mà anh lại không chán ghét.

“Tiểu Phỉ, nếu em đã muốn đứng ở bên cạnh anh, anh muốn em giúp một chuyện, em sẽ giúp anh sao?” Môi chạm đến vành tai cô, hai tay thăm dò vào trong áo ngủ của cô, ái muội vuốt ve.

Khuôn mặt Tôn Tiểu Phỉ đỏ lên, biết anh ta muốn làm cái gì liền thả lỏng cơ thể dựa vào anh, “Em đương nhiên sẽ giúp anh.”

“Tốt, vậy, anh cần em dẫn một người về nhà cho anh.”