Chương 25: Qυầи ɭóŧ đã cởi rồi, em cảm thấy anh sẽ thả em xuống sao

Về đến nhà, Trần Vũ Thăng cởϊ áσ khoác ra, đi đến tủ lạnh cầm một chai bia, Tô Hình như gà con chỉ ngồi nhìn không dám nói gì cả, anh ta dường như rất thích uống loại bia này, tủ lạnh có hai tầng đều bị chứa đầy.

Tô Hình không thích uống rượu, cô cảm thấy cồn không chỉ khiến người ta đầu óc không tỉnh táo mà đối với cơ thể cũng không có chỗ nào tốt đối. Hôm nay vì Tiết Sâm, cô phá lệ uống lên mấy ly rượu vang đỏ, vị không tệ như trong tưởng tượng, chỉ là hiện tại nó lại dần dần khiến cô có chút choáng váng.

Trần Vũ Thăng đi đến ngồi xuống trước sô pha, ngửa đầu uống một ngụm bia lạnh, đang muốn nói gì đó lại chợt phát hiện Tô Hình còn đứng ngơ ngẩn ở ngoài cửa không vào.

“Ngây ngốc làm gì? Lại đây.”

Tô Hình thở ra một hơi đầy mùi rượu, gương mặt nóng đến có thể chiên trứng. Cô lắc lư đi đến trước mặt anh, kết hôn 6 năm, lần đầu tiên chủ động gục đầu vào trong lòng ngực chồng mình.

Trần Vũ Thăng đột nhiên bị cô nhào vào lòng, trong tay bia sánh ra một chút, mùi rượu nồng nặc từ hơi thở của Tô Hình thổi vào mặt anh, khuôn mặt tuấn tú tức khắc đen như than.

“Em uống rượu?”

Tô Hình ngây ngô cọ vào cổ anh, mơ mơ màng màng trả lời: “Em chỉ uống có mấy ly rượu vang đỏ, hương vị cũng không tệ lắm, choáng váng…”

Trần Vũ Thăng mắt lạnh nhìn cô, “Lúc kết hôn cũng không thấy em uống nhiều như vậy, hôm nay có chuyện gì làm em vui vẻ như vậy?”

Tô Hình ngẩng đầu, một đôi mắt xinh đẹp như hắc thạch bịt kín một tầng sương mù, trong mông lung lộ ra bảy tám phần men say. Trần Vũ Thăng chưa từng gặp qua dáng vẻ này của cô, trong khoảng thời gian ngắn nhìn đến ngây người.

“Hư, em nói cho anh nghe, trời đã sáng rồi.”

Ngón tay mảnh khảnh điểm lên môi Trần Vũ Thăng, gương mặt Tô Hình ửng đỏ, so với ánh nắng chiều phía xa chân trời còn đẹp hơn không sao tả xiết.

“Hửm? Anh thấy em thật sự uống say rồi.” Trần Vũ Thăng thanh tỉnh lại nhìn cô hồ ngôn loạn ngữ, lửa giận vô danh dâng lên trong l*иg ngực, anh ném bia trong tay xuống, túm lấy Tô Hình, để mặt cô áp vào trên đùi anh.

“Hử, anh muốn làm cái… A… Đau…”

“Bốp —— bốp ——” Trần Vũ Thăng xốc váy cô lên, kéo qυầи ɭóŧ xuống, một cặp mông trắng nõn thịt mềm cứ như vậy bị bàn tay to đánh một cách vô tình.

“A, đừng đánh, đau quá, Vũ Thăng, đừng đánh, hu hu…” Tô Hình bị đánh khóc thút thít, trên mông truyền đến đau đớn làm men say khiến ta choáng váng tan biến trong nháy mắt. Cô không biết vì sao lại biến thành hình huống này, chẳng lẽ là cô nói gì chọc anh ta tức giận?

6 năm tôn trọng nhau như khách, chưa bao giờ nổi giận như hôm nay, anh ta rốt cuộc đang tức giận cái gì.

“Về sau còn dám uống rượu không?” Cô nghẹn ngào xin tha, lửa giận đang bốc cháy của Trần Vũ Thăng dần dần bị nước mắt cô dập tắt, da thịt mềm mại đã bị đánh đỏ bừng, rất nhiều dấu bàn tay như đóng dấu trên mông tròn trịa căng vểnh.

“Hu hu —— không uống, sau này sẽ không uống nữa —— đừng đánh em, đau quá —— hu hu hu ——”

Tiếng khóc bên tai càng lớn, Trần Vũ Thăng nhìn hành động vừa rồi của mình bực bội nhắm mắt lại, anh đang bị sao vậy, cô ấy chỉ uống say mà thôi, tại sao bản thân lại tức giận như vậy.

“Nhớ kỹ, từ đây về sau không được uống rượu, biết không?”

Giọng điệu nghiêm khắc tựa như người cha đang dạy dỗ cô con gái trắng đêm không về, Trần Vũ Thăng bừng tỉnh, có lẽ anh ta cũng say.

Lòng bàn tay vô ý thức lướt qua tròn trịa đỏ bừng kia, thân thể cô run lên, một lớp lông tơ dựng lên, Trần Vũ Thăng cười lạnh một tiếng, bàn tay to nắm một bên mông xoa nắn.

“Ưm… Vũ Thăng, thả em xuống…” tiếng rêи ɾỉ bật ra trong cổ họng, Tô Hình hoàn toàn tỉnh rượu.

“Qυầи ɭóŧ đã cởi rồi, em cảm thấy anh sẽ thả em xuống sao?”