Chương 13.1: Chương trình truyền hình thực tế: Hàng xóm nguy hiểm



Ngày hôm sau, bởi vì túng dục quá độ, Tô Hình đi đường có chút khó khăn, cũng may Giang Lưu vẫn luôn ôm cô, không đến mức quá mất mặt.

Một đêm hoan ái khiến cho cô cơm tối cũng chưa kịp ăn, còn phải vất vả dùng thân đút no người nào đó, cô lúc này đương nhiên muốn ăn no một chút, đem dạ dày của bàn thân lấp đầy.

Trong nhà ăn, cao lương mỹ thực đa dạng màu sắc nóng hổi tỏa khói nghi ngút, lan toả mùi hương thơm nức mũi ra sức gọi mời người muốn ăn, từ trên cầu thang đã có thể ngửi thấy được.

Tô Hình nuốt nước miếng cùng Giang Lưu sóng đôi bước vào nhà ăn ở lầu hai. Ở nhà ăn, Bạch Kim, Bùi Tiểu Nhã, Vân Diêu đã sớm ngồi yên vị một chỗ trong bàn, thấy hai người bọn họ tay ấp đầu gối cùng nhau bước vào trong mắt liền dời tầm mắt chú ý. Mà Bạch Kim thậm chí còn nháy cho Tô Hình một cái ánh mắt đầy ái muội mang hàm ý kiểu “Tôi hiểu mà”, trực tiếp đem người da mặt mỏng như Tô Hình hận không thể đào một cái hố để chui vào.

Cầm khay đựng đồ ăn, chọn mấy món cơm nhà, Tô Hình liền cùng Giang Lưu ngồi vào bàn ăn cùng mọi người. Mông vừa mới an vị xuống ghế, Bạch Kim ngồi bên tay phải liền chạy lại gần, khẽ thì thầm hỏi cô:

“Hai người cả đêm qua làm mấy lần?”

Tô Hình không nghĩ tới cô ấy sẽ hỏi trực tiếp như vậy, khuôn mặt chẳng mấy chốc đỏ bừng lên như một quả hồng chín mọng.

“Có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi tôi, không phải dễ dàng hơn sao?”

Giang Lưu gắp một khối sườn heo chua ngọt đặt vào trong chén Tô Hình, đôi mắt đen tuyền như đêm đen lạnh lùng liếc nhìn Bạch Kim một cái.

Bạch Kim lẩm bẩm cái miệng nhỏ, vẻ mặt không vui, “Giang nam thần, anh thật bất công, thời điểm em vừa tới nơi này anh cũng chưa từng đối tốt với em đến vậy.”

“Hai người không giống nhau.”

Giọng nói nhẹ nhàng giống như đang nói hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, đôi mắt tròn ngây ngốc nhìn thẳng vào đôi mắt đang trừng lớn của Bạch Kim chậm rãi nhả từng chữ.

“Bảy lần.”

“Gì chứ?”

Một đám người vẻ mặt sững sờ nhìn về phía Tô Hình.

Tô Hình ngẩng đầu, dùng ngữ khí phá lệ nghiêm túc hướng Bạch Kim lần nữa khẳng định: “Chúng tôi đã làm bảy lần.”

Không khí đột nhiên an tĩnh, ba nữ một nam sắc mặt khác nhau, chỉ có Bạch Kim sững sờ một lúc liền nhịn không được bật ra tiếng cười vang trời, phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Cô ôm lấy Tô Hình, cười đến nước mắt đều chảy ra.

“Cô sao lại đáng yêu như vậy a. Không được, làm sao bây giờ, tôi lỡ thích cô quá rồi. Không bằng chúng ta yêu đương đồng tính đi.”

Tô Hình khóe miệng hơi giật, còn chưa có mở miệng đã bị Giang Lưu ngồi bên cạnh kéo vào lòng.

“Nơi này cấm hành vi đồng tính luyến ái.” Giang Lưu nhàn nhạt cảnh cáo.

“Hừ, em chỉ đùa một chút thôi. Giang nam thần cũng thật là, chẳng lẽ anh định độc chiếm Tiểu Tinh Tinh* của chúng ta sao, không thể không thể nha.” Một giây trước còn tranh giành tình cảm của Giang Lưu, giây tiếp theo liền phản chiến theo phe Tô Hình, Bạch Kim có thể nói là người không có nguyên tắc nhất ở khu vực nghỉ ngơi số 3, cũng vì thế nhân duyên của cô cũng là tốt nhất.

* Ngôi sao nhỏ,.

“Tiểu Tinh Tinh nào vậy? Các người đang nói chuyện gì mà náo nhiệt thế.”

Cách đó không xa, Quý Du một thân ướt đẫm mồ hôi từ phòng tập thể thao rời đi, tay kéo Vưu Sĩ Kỳ trong trạng thái nửa chết nửa sống đi vào nhà ăn. Giọng Bạch Kim rất lớn, còn chưa tới gần bọn họ đã có thể nghe thấy cô nàng la to, mà điểm này…cũng có thể coi như là đặc điểm nhận dạng của nàng đi.

“Quý đại ca, anh tới đúng lúc lắm, mau đến đây giúp em phân xử bình đẳng. Giang nam thần thế nhưng muốn độc chiếm Tiểu Tinh Tinh của chúng ta, chuyện này làm sao có thể chấp nhận được! Đừng nói em không đồng ý, Tiểu Nhã, Vân Diêu cũng sẽ không đồng ý, đúng không?” Bạch Kim thuận thế đưa mắt nhìn đến hai cô gái còn lại trong bàn.

Bùi Tiểu Nhã vẻ mặt khẩn trương vẫy vẫy cánh tay kỳ lân của mình, vội vàng phủ nhận: “Em, em không biết gì hết.”

Mà Vân Diêu càng dứt khoát không thèm để ý tới, chăm chăm nhấp nháp tách cà phê đen của mình.

Không cầu được chi viện, Bạch Kim có chút xấu hổ, nàng chuyển động đôi mắt to linh hoạt, ngắm đến Tô Hình đang ngồi cứng đờ một góc, đôi mắt chớp chớp lấp lánh sáng rực.

“Tiểu Tinh Tinh, tôi biết cô nhất định là bị da^ʍ uy của Giang nam thần ức hϊếp cưỡng bách. Đừng lo lắng, chỉ cần cô không muốn, Quý đại ca nhất định có thể bảo hộ cô!”

Tô Hình còn không dám rên lấy một tiếng, liền đã bị câu “Tiểu Tinh Tinh” đầu tiên của Bạch Kim lôi ra làm bia đỡ đạn.

“Đủ rồi, đừng náo loạn, tôi không có ý định độc chiếm tiểu tinh… Khụ, ý tôi là Tô Hình.” Giang Lưu đối mặt với thái độ quyết tâm không hàng của Bạch Kim chỉ có thể nhấc tay đầu hàng. Bạch Kim chính là loại người có bản lĩnh chọc người khác tức chết lại không đền mạng, ngoại trừ ca ca của cô ấy ra, ai cũng không có biện pháp trị.

“Em lại đặt nhũ danh cho người khác sao? Tiểu Tinh Tinh có phải nghe quá ngây thơ hay không?” Quý Du dọn đến một cái ghế dựa ngồi lại xem kịch vui. Mới vừa tập luyện xong, toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi, trên người còn tản ra mùi hương nam tính nồng nặc. Một đôi bắp tay rắn chắc thô to bắp còn hằn rõ dấu vết việc tập luyện, đường cong cơ thể so với lúc trước càng rõ nét hơn rất nhiều. Tựa như hai hai bao cát nhỏ căng phồng, chứa đầy bùn cát rắn chắc.

Bạch Kim mê muội nhìn chằm chằm cơ bắp đồ sộ trên người Quý Du, tâm tư đã sớm từ trên Tiểu Tinh Tinh rời khỏi. Trước kia nghe người ta nói mười người cơ bắp thì hết chín người phía dưới nhỏ như con tằm, nhưng Quý Du rõ ràng chính là trường hợp đặc biệt thứ mười kia a. Cô đương nhiên không phải chưa từng cùng Quý Du lăn giường, mà ngược lại, bởi vì đại điểu của anh so với người bình thường còn lớn hơn, làm cho cô đối với đàn ông khác đều rất khó nổi lên thú tính. Quả là tục ngữ nói đến không sai, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, trước khi gặp trúng con chim non khác, cô phải thật tận lực hưởng thụ con đại điểu này ah.

“Nghe anh nói như vậy, nhìn lại hình như cũng có chút ấu trĩ, thôi vậy.” Bạch Kim khuôn mặt biến sắc nhanh như lật trang sách, khiến cho người khác phải nghẹn họng nhìn trân trối.

Tô Hình âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nếu là cả ngày bị kêu “Tiểu Tinh Tinh”, cô nhất định sẽ điên mất.